Tình Đắng

Chương 695: Định định nhập học (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong thành phố lớn thế này, Hà Thu Đình thuê một căn hộ cao cấp hai phòng ngủ một phòng khách, lái xe đi làm, mỗi cái tủi cô ta mang đi làm đều có gia hai mươi nghìn trở lên

Cô ta có thể cùng những người phụ nữ kia trò chuyện về mode thời trang, về những đồ thứ xa xỉ.

Đồng Hiểu thuê một chỗ hơn ba mươi mét vuông, đi tàu điện ngầm một tiếng, đi bộ thêm hai mươi phút đến chỗ làm, thời gian di chuyển cả đi và về mất ba tiếng

Nhiều khi, đây chính là số mệnh, không ai quyết định được xuất thân của mình

Ở trong trường, cô làm việc thật thà, chưa từng ganh đua so sánh với ai

Thế nhưng cô không tranh với người khác, lại luôn có người đạp lên vai cô, khoe khoang bản thân

Trong hai năm làm việc2cô đã quen với những chuyện này

Cân bằng tâm trạng, chẳng có chuyện gì nữa

Đi chợ mua đồ ăn, đến năm giờ cô mới về đến nhà

Cô cũng không vội đi nấu cơm, ngồi trước quạt để lòng mình tĩnh lại.

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, màn hình hiện lên chữ “Mẹ”, lông mày cô nhíu lại.

Ấn nút nghe, một giọng nói gay gắt vang lên trong điện thoại: “Hiểu Hiểu, sao con không nghe điện thoại của mẹ, gọi bao bao nhiêu lần cũng không nghe?”.

“Vừa nãy con đi chợ mua đồ, ồn quá nên con không nghe thấy.”

Ngữ khí ở đầu kia nhẹ xuống: “Vậy à, dù ở một mình cũng phải ăn uống đầy đủ đầy.”

Chẳng biết tại sao, những lời quan tâm này có nghe lại không thấy chút ấm áp nào.

“Đúng rồi Hiểu Hiểu, tháng này con nhận lương chưa? Đổng Tử9tốt nghiệp đại học rồi, bây giờ phải nhờ người ta xin việc

Con biết đấy, bây giờ không mất tiền thì không tìm được việc tốt, mẹ và ba con đều đã nghỉ hưu, điều kiện của chị con cũng không tốt, cho nên trong nhà chỉ trông cậy vào con.”

Đồng Hiểu nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con không có nhiều tiền như thế.”

“Hai tháng nay con không về nhà, không phải đi làm thêm bên ngoài sao? Tiền lương ở Bắc Kinh cao như thế, sao con lại không có tiền?” Đồng Hiểu hít một hơi sâu: “Mẹ, mai con sẽ gửi cho mẹ mười nghìn, con chỉ có như thế thôi.” “Mười nghìn cũng được, ngày mai nhất định phải chuyển đấy.” Cúp điện thoại, Đồng Hiểu ngã xuống giường, hai tay che mắt, hi vọng thế giới cứ mãi tối thế này

Trên Đồng Hiểu có một người chị6tên Đồng Phi, Đồng Phi lớn hơn có một tuổi, không học cao, ba năm trước đã đi lấy chồng

Ba mẹ cô một lòng muốn có con trai, sau khi đẻ Đồng Hiểu là con gái đã định giết chết

Lúc đó may có bà nội ngăn cản, đem Đồng Hiểu thành con nuôi của bác cả, hai bác lấy nhau đã lâu nhưng vẫn chưa có con, họ coi Đồng Hiểu như con ruột, yêu thương đúng mực

Hai năm sau, ba mẹ ruột của cô sinh được con trai

Trước mười tuổi, Đồng Hiểu vẫn không biết ba mẹ yêu thương mình lại là bác cả bác dâu, còn người mình vẫn gọi là cô chú lại mới là ba mẹ ruột của cô.

Cuộc sống hạnh phúc của cô kết thúc vào sinh nhật năm mười tuổi đó

Hôm đó là sinh nhật cổ, cả nhà ba người cùng đi chơi

Cô nhớ0rất rõ, ba đi xe máy, cô và mẹ ngồi đằng sau, cô còn vui vẻ ca hát

Phía trước có một chiếc xe hơi lao vùn vụt đến, chủ xe say rượu lái xe, ba mẹ cô đều chết trong vụ tai nạn đó, Đồng Hiểu may mắn sống sót, hôn mê suốt năm ngày năm đêm

Lúc đó các bác sĩ đều nói cô sống được là một kỳ tích.

Từ đó về sau, cuộc sống của cô thay đổi hoàn toàn, cô biết thân thế của mình, quay về ở với ba mẹ đẻ, nhưng trong lòng không còn cảm thấy hạnh phúc nữa.

Cô còn nhớ, ngày sinh nhật mười tuổi của Đồng Tử, ba cô đi làm về mua một cái bánh gato nhỏ

Sau khi em trai thổi xong ngọn nến, mẹ chia chiếc bánh ra

Đồng Hiểu chưa hiểu chuyện, lấy miếng bánh có hoa quả giữa bánh gato7và bị mẹ đánh mạnh vào tay: “Con bé này, sao lại không hiểu chuyện như thế, hôm nay là sinh nhật em trai con, hoa quả phải để em trai ăn chứ.” Từ đó về sau, trong nhà có đồ ăn gì Đồng Hiểu cũng phải nhìn sắc mặt ba mẹ mới dám ăn

Thành tích học tập của Đồng Hiểu từ nhỏ rất tốt, luôn đứng đầu lớp, trong lần thi tốt nghiệp tiểu học cô còn đứng nhất trường, đạt được rất nhiều phần thưởng

Cặp sách đẹp, hộp bút chì mẫu mới, các loại dụng cụ học tập

Cô vui vẻ ôm cặp sách với nhiều đồ dùng mới về nhà, cô nghĩ ba mẹ sẽ khen ngợi cô, nhưng mẹ cô lại lấy cặp sách của cô, đổ hết đồ dùng trong đó ra: “Hiểu Hiểu, cặp sách này to quá, để chị con dùng đi

Cái hộp bút chì này rất đáng yêu, em trai con vẫn luôn muốn mua một cái, cho em đi.”

Có quá nhiều ký ức như vậy, nhiều đến mức cô không muốn nhớ lại, nhưng thỉnh thoảng những ký ức ngổn ngang lại ùa về, hiện ra rõ ràng trước mắt

Lúc Đồng Hiểu thi tốt nghiệp cấp ba, cô là thủ khoa của cả thành phố Cẩm Giang

Lúc đó cô một lòng muốn vào khoa Vật lý đại học Thanh Hoa, nhưng ba mẹ cô không đồng ý, bắt cô đăng ký vào đại học Sư phạm

“Con bé này, con gái học vật lý làm cái gì, học sư phạm, sau này làm giáo viên, có thể gả vào nhà tốt

Trên đời này làm gì có ba mẹ nào hại con gái mình, chúng ta chỉ muốn tốt cho con thôi.” Đó là lần đầu tiên Đồng Hiểu cãi nhau ầm ĩ với ba mẹ: “Ba mẹ không phải vì muốn tốt cho con, ba mẹ vì muốn tiết kiệm tiền.” Lúc đó nếu đỗ sư phạm sẽ được miễn học phí, mỗi tháng còn được nhận tiền phụ cấp sinh hoạt, cô biết rõ ba mẹ cô đã nghĩ đến điều này

“Sao con có thể không có lương tâm như vậy? Nhà chúng ta có ba đứa con, nhiều chuyện như vậy, sao con lại không hiểu? Chị con không học hành được, nhưng ba mẹ còn phải lo cho em trai con học đại học.” Sau khi cãi nhau, ba mẹ cô vẫn không thay đổi ý kiến, sau đó Đồng Hiểu thi đỗ Sư phạm, được miễn học phí

Đồng Tử học không tốt, mất hai năm mới thi đỗ vào một trường tốp ba

Thời cô đi học đại học, ba mẹ đều về hưu, học phí của Đồng Tử lại rất cao, Đồng Hiểu ở trường vừa học vừa làm, còn đi dạy thêm chu cấp tiền cho Đồng Tử học đại học

Tốt nghiệp đại học, cô thuận lợi thi vào trường mẫu giáo song ngữ Anh Đốn Bắc Kinh

Nhưng từ lúc cô nhận được công việc này, tháng nào ở nhà cũng gọi điện cho cô, bắt gửi tiền về.

Đồng Hiểu trở mình, tự nhiên cảm thấy không muốn làm gì nữa, cứ thể nhắm mắt ngủ một giấc

Đang ngủ mơ màng, chuông điện thoại lại vang lên

Cô lơ mơ mở mắt, nhìn thấy dãy số quen thuộc

Vô số lần cô muốn tắt điện thoại, nhưng vẫn không có dũng khí làm điều đó

“Mẹ, còn có việc gì sao?” “Hiểu Hiểu, có chuyện này mẹ quên hỏi con, con có người yêu chưa?” Đồng Hiểu ngừng một chút, rồi lạnh nhạt nói: “Không có.” Châu Vũ Vi thở dài: “Hiểu Hiểu, tuổi con không còn nhỏ, bây giờ chính là thời điểm tìm đối tượng tốt nhất, chậm thì không tìm được người tốt đâu, nhớ kĩ nhất định phải lấy người Bắc Kinh, có nhà có xe, đừng ngu ngốc lấy mấy kẻ nghèo hèn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.