*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bọn họ gần như không có bất cứ trao đổi gì, cô luôn khách sáo, dùng thái độ đối xử với phụ huynh để đối xử với anh
Mỗi ngày tan học, anh đều bám theo sau cô, muốn đưa cô về nhà, nhưng cô gái này luôn cự tuyệt rất quyết liệt
Anh cũng là một người nóng nảy, lúc nào lại bị phụ nữ đối xử lạnh nhạt như vậy chứ, Mỗi lần nghe thấy cô từ chối, anh luôn tức giận bỏ đi
Lái xe đi không được bao xa, anh sẽ hối hận, nhưng quay đầu lại thì quá mất mặt, Hôm nay vẫn như thường ngày, anh đưa Đinh Đinh đến trường học
Đồng Hiểu đang ở trong phòng trao đổi với một phụ huynh, nhìn thấy cô2cười nói với người đàn ông khác, anh tức giận muốn đi qua đánh cho người đàn ông đó một trận
Hà Thu Đình vẫn rất nhiệt tình với anh, cô ta cười đi qua chào hỏi: “Anh Thẩm, hôm nay lại là anh đưa Đinh Đinh đi à? Anh thật là tốt với cậu bé.” Thẩm Thần Bằng cong khóe miệng lên, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn qua bên kia
Cuối cùng phụ huynh đó rời đi, Thẩm Thần Bằng đi đến, không chút khách sáo nói: “Cô Đồng, tôi có chuyện tìm em.” Đồng Hiểu theo bản năng cau mày lại: “Chuyện gì?”
“Đi ra ngoài nói.” Thẩm Thần Bằng đi ở phía trước, rời khỏi phòng học
Đồng Hiểu do dự một chút rồi vẫn ra ngoài9theo
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Thẩm Thần Bằng hừ nhẹ: “Em bực mình với tôi thế à? Vừa rồi em đâu có thái độ này với phụ huynh kia.” Đồng Hiểu cau mày không nói gì.
“Lần sau lúc em đối mặt với người đàn ông khác, có thể đừng ngọt ngào như vậy được không?” “Thẩm Thần Bằng, đây là trường học, đừng nhàm chán như vậy được chứ?” Thẩm Thần Bằng tức giận thở hổn hển: “Tôi nhàm chán? Chẳng lẽ em không nhìn ra người đàn ông vừa rồi có ý với em à?” “Thẩm Thần Bằng, anh đừng nghĩ người đàn ông nào cũng bẩn thỉu như anh!” Đồng Hiểu nói xong quay người trở về phòng học, Thẩm Thần Bằng cầm lấy cổ tay cô:6“Đồng Hiểu, em nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc tôi bẩn thỉu chỗ nào? Tôi đã làm gì em? Cưỡng ép em à?” Đồng Hiểu vội vàng hất tay anh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén đến đỏ bừng: “Thẩm Thần Bằng, tôi cầu xin anh, xin anh đừng làm tôi khó xử ở trường học nữa.”
Cô nói rồi trốn về lớp học
Thẩm Thần Bằng đúng là điên rồi, những ngày này ngày nào anh ta cũng đưa đón Mạc Tử Ý, mỗi lần nhìn thấy anh ta cô đều căng thẳng, sợ anh ta làm ra chuyện gì ở trường học khiến cô khó xử
May mà mỗi sáng sớm anh ta đưa Mạc Tử Ý đến chỉ chào hỏi cô đơn giản
Chỉ có buổi tối lúc0tan làm, anh ta sẽ lái xe đi sau lưng cô, cũng không dây dưa nhiều, chỉ cần cô từ chối, anh ta sẽ rời đi.
Quay về lớp học, Hà Thu Đình dạng sầm mặt trăng cô
“Tại sao anh ta lại gọi cô ra ngoài, hai người nói chuyện gì ở bên ngoài” Đồng Hiểu thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ hỏi tôi gần đây Mạc Tử Ý biểu hiện có tốt không?” Cái cớ vụng về như vậy hoàn toàn không lừa được Hà Thu Đình, cô ta lạnh lùng truy hỏi: “Tại sao không trao đổi ở lớp học? Tại sao không trao đổi với tôi? Đồng Hiểu, có phải cô có chuyện gì giấu tôi không? Cô sẽ không lén quyến rũ anh ta đấy7chứ?” Đồng Hiểu cau mày lại, thấp giọng nói: “Không, chuyện không phức tạp như cô nghĩ đâu, tôi và anh ta thật sự không có gì.”
Thẩm Thần Bằng lái xe đến công ty, trên đường anh không thể hiểu nổi, cô trao đổi với phụ huynh một chút, anh đến nỗi tức giận như vậy à? Cô là ai cơ chứ, dựa vào cái gì luôn ảnh hưởng đến tâm trạng anh? Càng nghĩ càng cảm thấy phiền muộn trong lòng, gần đây ngay cả công việc anh cũng không chuyên tâm nổi
Anh gọi điện thoại về nhà họ Thẩm, Tiết Ngọc Lan nghe máy
Anh tức giận nói: “Mẹ, tối nay con không đi đón Đinh Đinh đâu, mẹ bảo tài xế đi đón đi!” Tiết Ngọc Lan mắng: “Ai khiến con đi, hôm nay Huy ở nhà.”
“Vậy thì tốt, dù sao sau này con cũng sẽ không đi đón nữa.”
Anh cúp điện thoại, trong lòng vẫn không dễ chịu hơn
Có lẽ anh luôn thể hiện tâm trạng ra mặt, ngay cả trợ lý cũng nhìn ra nên hỏi: “Thẩm tổng, có phải anh có tâm sự gì không?”
Thẩm Thần Bằng xua tay: “Không sao, đừng làm phiền tôi, để tôi yên tĩnh một mình đi.” Anh phải sắp xếp lại mạch suy nghĩ, không thể bị một người phụ nữ khuấy loạn tâm tình được
Giống như cô nói, anh chỉ cần vung tay một cái, kiểu phụ nữ thế nào không tìm được, cần gì phải chịu uất ức ở trước mặt cô hết lần này đến lần khác
Đến sẩm tối, bầu trời vốn quang đãng đột nhiên nổi giông tố, ánh chớp kèm với tiếng sấm ẩm ẩm thi nhau vang lên
Thời tiết này khiến Thẩm Thần Bằng càng phiền não hơn
Anh cầm điện thoại lên gọi cho Mạc Trọng Huy.
“Huy, cậu đã đi đón Đinh Đinh chưa?” “Tôi đang định đi đây.” “Cậu đừng đi nữa, tôi đang ở gần trường, để tôi đón cho.” Mạc Trọng Huy ở đầu kia hơi ngẩn ra, sau đó mắng: “Cậu lúc thì đón, lúc thì không đón, cậu đang chơi tôi hay là đang chơi con trai tôi thế hả?” “Không nói nữa, tôi sắp đến trường học rồi, cậu đừng đi nữa.” Thẩm Thần Bằng nói rồi vội vàng cúp điện thoại
Anh lái xe như bay trên đường, mưa càng lúc càng lớn, cần gạt nước còn không kịp gạt khô giọt nước trên kính, gần như không nhìn rõ đường trước mặt
May mà anh giỏi lái xe, đến trường học trước lúc tan học
Trời mưa nên phụ huynh rối rít vào trong lớp đón con
Thẩm Thần Bằng cầm ô đi vào trường học
Đồng Hiểu giao Đinh Đinh cho anh với vẻ mặt dửng dưng
Thẩm Thần Bằng bể lấy Đinh Đinh, thấp giọng nói: “Em có ổn không? Tôi đợi em ở bên ngoài.” Đồng Hiểu căng thẳng, giả vờ không nghe thấy
Thẩm Thần Bằng dưa thằng bé lên xe, chẳng mấy chốc đã nhận được tin nhắn của Đồng Hiểu: Mưa một lúc là sẽ tạnh thôi, không cần anh đưa tôi về nhà.] Thẩm Thần Bằng cười lạnh, đây đúng là tác phong của Đồng Hiểu
Anh cứ đợi ở bên ngoài mãi, đợi đến lúc thầy cô trong trường học đi gần hết rồi, Đồng Hiểu vẫn chưa ra
Mưa cũng càng lúc càng lớn, chương trình phát thanh trong xe đang phổ biến, mưa rào có sấm chớp chuyển sang mưa vừa
Đinh Đinh ngồi trên xe an phận chơi game
Thằng bé này rất ngoan, đưa điện thoại cho nó chơi game là xong ngay
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên: “Bác, có điện thoại.” Thẩm Thần Bằng nhìn thấy là Mạc Trọng Huy gọi đến, ấn nút nghe
Mạc Trọng Huy trầm giọng hỏi: “Đến chỗ nào rồi?” “Tôi đưa Đinh Đinh đi ăn chút để rồi mới về.” “Mưa lớn như vậy, cậu đưa nó đi ăn cái gì, mau về nhà đi.” “Lát nữa sẽ về ngay, yên tâm đi, sẽ không làm mất con trai cậu đâu.” Nhìn thấy Đồng Hiểu che ô đi ra khỏi trường học, Thẩm Thần Bằng vội vàng cúp điện thoại, lái xe đi.