*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cô vẫn chưa kịp có phản ứng thì đã bị anh ta kéo ra khỏi câu lạc bộ. “Thẩm Thần Bằng, anh nổi điên cái gì đấy!” Đồng Hiểu dùng sức cổ hất tay của Thẩm Thần Bằng ra. Thẩm Thần Bằng nhíu mày, “Tôi nổi điên? Chẳng lẽ em còn muốn ngồi với tên Lâm đó một lúc nữa? Đồng Hiểu, từ giờ trở đi tốt nhất em đừng chọc tôi tức giận.” “Hôm nay là sinh nhật của Chương Lâm Vân, anh ta cứ nhất định phải làm như vậy để tôi và anh ta cùng cảm thấy khó xử phải không?” Thẩm Thần Bằng híp mắt lại, “Em và anh ta? Nhanh như thế đã thành một đôi rồi à? Đồng Hiểu, em ở trước mặt tôi thì2tỏ ra thanh cao, vừa đảo mắt đã bò lên giường của hắn rồi?”
“Thẩm Thần Bằng!” Đồng Hiểu quát lên, “Đừng nghĩ ai cũng bẩn thỉu giống như anh!” “Em lại mắng tôi bẩn thỉu, tôi lại thật sự rất muốn làm chuyện xấu xa đấy, chỉ sợ đến lúc đó em không gánh chịu được hậu quả thôi.” Thẩm Thần Bằng bước từng bước tiến lên, dồn Đồng Hiểu vào góc tường. Anh chống một tay lên tường, nhốt cô ở giữa. “Đồng Hiểu, em có tin tôi có thể làm em ở ngay chỗ này không! Tôi tôn trọng em, chờ đến ngày em đồng ý, nhưng không có nghĩa là tôi có thể dễ dàng tha thứ cho việc em ở cạnh gã đàn ông khác.”
Mặt Đồng Hiểu7đỏ bừng lên. Anh nâng cằm cô lên, “Đồng Hiểu, em vẫn hay dùng dáng vẻ điềm đạm đáng yêu này để quyến rũ đàn ông sao?”
Đồng Hiểu cáu, cô đẩy mạnh tay anh, giận dữ quát lên: “Thẩm Thần Bằng, tôi ở bên cạnh ai hình như không liên quan gì đến anh, anh đừng tự coi mình là người đàn ông của tôi nữa. Anh như thế làm cho tôi rất ghét anh đấy! So ra Chương Lâm Vân còn tốt hơn anh nhiều, chí ít anh ta sẽ không làm vẻ mặt hằm hằm ở trước mặt nhiều người như vậy, khiến người khác phải khó xử.”
“Đồng Hiểu, em thử nói thêm câu Chương Lâm Vân nào nữa xem!”.
Giờ phút này Thẩm Thần Bằng đang vô cùng phẫn9nộ, từ lúc anh tiến vào phòng Vip nhìn thấy cô ngồi bên cạnh gã đàn ông khác, lửa giận trong lòng anh đã bắt đầu thiêu đốt. Anh hít sâu một hơi, cố gắng ngấm ngầm chịu đựng. “Đồng Hiểu, lên xe.” “Tại sao tôi lại phải lên xe của anh, anh có là gì của tôi đâu?” Nói rồi cô xoay người rời đi. Đồng Hiểu mới đi được hai bước, Thẩm Thần Bằng đã kéo cổ tay cô lại. Anh nửa kéo nửa ôm nhét cô vào trong xe. “Thẩm Thần Bằng, anh thả tôi xuống, tôi không cần anh đưa tôi về nhà!” “Ai nói tôi muốn đưa em về nhà?” Anh nhướng mày, nở một nụ cười rất nhẹ. Đồng Hiểu hơi sợ hãi, “Vậy anh5muốn đưa tôi đi đâu?” “Giờ mới biết sợ à, muộn rồi, tôi muốn dẫn em về căn hộ của tôi, để em tự thể nghiệm và biết tôi là gì của em.” Đồng Hiểu gào lên: “Thẩm Thần Bằng, anh đừng làm bừa, bây giờ đang là xã hội pháp trị đấy, tôi có thể tố cáo anh hiếp...”
“Tất nhiên em có thể đi tố cáo, tôi cũng muốn xem xem tòa án nào dám thụ lí.”
“Anh!”
Đồng Hiểu cố gắng để mình bình tĩnh lại, cô nói với giọng nhẹ nhàng: “Tôi và Chương Lâm Vân không có quan hệ gì cả, tôi chỉ coi anh ta là bạn của mình, có vẻ như bạn bè của anh ta đã hiểu lầm.” Trong lòng Thẩm Thần Bằng đang cười trộm,3nhưng ngoài miệng lại lạnh lùng bảo: “Nói tiếp đi.” “Thẩm Thần Bằng, anh đừng gây rắc rối nữa, đưa tôi về nhà đi, tôi mệt rồi.” Thẩm Thần Bằng cười nhạt, “Đồng Hiểu, em đúng là có được dãn được! Nhưng bây giờ mà tôi đưa em về nhà, chỉ sợ lát nữa Chương Lâm Vân uống say đi tìm em. Vì sự an toàn của em, tốt nhất tôi vẫn nên đưa em về nhà tôi.” “Thẩm Thần Bằng! Anh đừng có quá đáng!” “Tôi đang nghĩ thay em mà, sao lại thành quá đáng được?” Thẩm Thần Bằng thật sự đưa cô tới căn hộ của anh. Lúc này sắc mặt của Đồng Hiểu đã vô cùng khó coi. Cô ngồi yên trên xe, không nhúc nhích. “Đồng Hiểu, xuống xe.”
Cô vẫn sầm mặt, không nhúc nhích tí nào.
“Đồng Hiểu, đừng quậy nữa, nhanh xuống xe.” Đồng Hiểu xuống xe, nhưng không đi cùng Thẩm Thần Bằng ra thang máy mà chạy ra khỏi hầm để xe. Lúc Thẩm Thần Bằng đuổi kịp, lúc này anh phát hiện trên mặt cô đã đầy nước mắt.
“Đồng Hiểu, em làm sao vậy? Tôi đưa em về căn hộ của tôi nhưng cũng không nghĩ sẽ làm gì với em đâu.” Đồng Hiểu dùng sức hất anh ra. “Thẩm Thần Bằng, anh coi tôi là cái gì! Tôi không phải là đứa ngu, tôi biết ý nghĩa của việc một người đàn ông mang một người phụ nữ về nhà là như thế nào.” Thẩm Thần Bằng nhíu này. Đúng là anh có tâm tư này, nhưng anh cũng đã tự nhủ rằng, nếu bây giờ cô không muốn, anh cũng sẽ không ép. Đối với loại phụ nữ quật cường có lòng tự trọng mạnh mẽ như Đồng Hiểu, muốn để cô ngoan ngoãn nằm dưới thân anh là chuyện không bao giờ xảy ra. “Đồng Hiểu, cho dù tôi có suy nghĩ đó thì cũng bởi vì tôi thích em thôi.”
“Thẩm Thần Bằng, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh.” Đồng Hiểu đi thẳng vào ga tàu điện ngầm để về nhà. Thẩm Thần Bằng không còn cách nào khác đành phải đi tàu điện ngầm cùng cô, đưa cô về nhà.
Sau đó anh gọi điện cho Mạc Trọng Huy, bảo Mạc Trọng Huy tới đón mình. Ai dè Mạc Trọng Huy không chịu, anh đành phải gọi điện cầu cứu An Noãn. Anh đã chọc vào ai vậy, cơn tức trong bụng anh còn chưa được phát đâu, thế mà Đồng Hiểu còn nổi cáu với anh. Vừa về đến nhà là cô đóng chặt cửa lại, anh có gọi thể nào cũng không chịu mở cửa.
Sau lần đó, cuộc sống của Đồng Hiểu trở nên rất yên bình, cho dù là Thẩm Thần Bằng hay là Chương Lâm Vân đều không tới tìm cô. Trong khoảng thời gian này Mạc Tử Ý đều do tài xế đưa đón, sinh hoạt của cô dường như đã quay về quỹ đạo ban đầu.
Hà Thu Đình thì ngược lại, luôn lầm bầm ở trước mặt cô, “Đã lâu rồi bác của Mạc Tử Ý không tới đón thằng bé, có phải anh ta đã bị cô giáo ở trường chúng ta dọa sợ không?”
Đồng Hiểu chỉ mỉm cười, không trả lời cô ta. Lại đến cuộc họp hàng tuần, Đồng Hiểu đến phòng họp từ sớm. Chung Hân Văn đi đến trước mặt cô, hỏi bằng giọng lạnh bằng, “Chỗ bên cạnh cậu có ai ngồi không?” Vốn Đồng Hiểu định giữ lại cho Hà Thu Đình, nhưng Chung Hân Văn hỏi như vậy, cô đành phải lắc đầu, “Không có ai cả.”