*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cô nhíu mày, “Biết cái gì?” “Đồng Hiểu, cô còn giả vờ? Hôm qua có người nhìn thấy cô đi lên chiếc xe Bentley của Thẩm Thần Bằng, còn chụp được cả ảnh gửi lên nhóm của các giáo viên kia kìa. Hai người bao lâu rồi? Vì sao đến cả tôi mà cô cũng giấu giếm?” “Có thể cho tôi xem ảnh chụp một chút không?”
Hà Thu Đình cười lạnh, “Cô không lên mạng à? Hay là cố ý giả vờ giả vịt ở trước mặt tôi?” Hà Thu Đình vừa nói vừa đưa cho cô xem ảnh chụp trên máy của cô ta, khung cảnh trong bức ảnh chính là ở ga tàu điện ngầm, Thẩm Thần Bằng đang mở cửa xe cho cô. “Đồng Hiểu, cô2còn cái gì để nói?” Hà Thu Đình càng nói càng tức, “Hôm qua tan tầm tôi có lòng tốt đưa cô đến ga tàu điện ngầm, xem ra tôi đã làm cản trở các người, chắc cô rất hận tôi vì đã xen vào chuyện của cô nhỉ.”
“Thu Đình, sự tình không giống như cô nghĩ đâu.” Hà Thu Đình hoàn toàn không nghe lọt tai, cô ta tiếp tục, “Đồng Hiểu, trong khoảng thời gian này Thẩm Thần Bằng vẫn luôn không đến đưa đón Mạc Tử Ý là vì cố ý giữ khoảng cách với cô, để hai người ngầm phát triển tình cảm đúng không?” “Thu Đình, thật sự không phải là như thế.”. “Đồng Hiểu, ngày nào tôi cũng nhắc đến Thẩm Thần Bằng ở7trước mặt cô, còn nói chắc như đinh đóng cột là sẽ quyến rũ được anh ta, cô nghe xong chắc cảm thấy tôi rất buồn cười phải không?” “Thu Đình, cô nghe tôi giải thích có được không?” Đồng Hiểu nóng nảy giữ tay cô ta lại. Hà Thu Đình hất mạnh ra, “Đồng Hiểu, tôi vẫn luôn cảm thấy cô là người rất đơn thuần, không ngờ cô lại thủ đoạn hơn bất cứ ai khác. Tôi không biết cô làm thế nào bí mật câu được anh ta, nhưng tôi chúc các người có thể lâu dài.”
Câu cuối Hà Thu Đình nói gần như nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó Đồng Hiểu có thử nói chuyện với Hà Thu Đình, nhưng cô ta nhất quyết không để ý9tới cô. Tan tầm, Đồng Hiểu đi ra cổng trường, xe của Thẩm Thần Bằng đã đỗ ở trước cổng. Khác với mọi ngày, hôm nay có rất nhiều đồng nghiệp dừng xe ở trước cổng trường học, chắc họ đều biết đây là xe của Thẩm Thần Bằng nên đang đợi để xem trò hay, nhìn xem Đồng Hiểu có đi lên chiếc xe này hay không. Thẩm Thần Bằng cũng phát hiện ra có chuyện quái lạ, nhìn thấy Đồng Hiểu đi tới, anh xuống xe. “Đồng Hiểu, có chuyện gì xảy ra vậy? Mấy người đồng nghiệp của em...” Đồng Hiểu sầm mặt, hừ nhẹ, “Thẩm Thần Bằng, đây chẳng phải là điều mà anh muốn sao?” Thẩm Thần Bằng giật mình, không hiểu, “Em có ý5gì?” “Thẩm Thần Bằng, xin anh đừng giả vờ nữa, anh đồng ý cho tới thời gian, nhưng lại dùng phương thức như vậy để làm cho tới khó xử.”
“Tôi đã làm gì chứ?” Đồng Hiểu đưa di động có tấm ảnh chụp đưa cho anh nhìn, “Thẩm Thần Bằng, cái ảnh này là anh chụp phải không? Để đồng nghiệp của tôi đều cho là tôi đang qua lại với anh, khiến tôi buộc phải bên anh. Thẩm Thần Bằng, tôi đáng giá để anh hao tổn tâm sức như thế à?”
“Những tấm ảnh này không phải do tôi chụp!” Thẩm Thần Bằng nhấn mạnh. “Ngoại trừ anh ra thì còn có ai sẽ đi chụp loại ảnh ngớ ngẩn này!” Thẩm Thần Bằng tức không thở nổi, “Được,3Đồng Hiểu em được lắm, thì ra ở trong lòng của em, tôi chính là loại người hèn hạ vô sỉ như vậy à? Xem như tôi đã nhìn rõ rồi, mắt tôi bị mù mới có thể coi trọng em!” Thẩm Thần Bằng tức giận lên xe lái đi.
Đồng Hiểu cắn môi, giờ phút này cô cố ý đuổi anh đi, nhưng lại không hề có cảm giác nhẹ nhõm như trong tưởng tượng. Hà Thu Đình dừng xe ở trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống, cô ta lạnh lùng nói: “Sao không đi cùng anh ta? Cô lại muốn đến ga tàu điện ngầm để tụ họp à? Đồng Hiểu, đã dám đi cùng với anh ta thì vì sao không dám đường hoàng nắm tay nhau, cô đang tự ti à?”
“Tôi và anh ta không phải quan hệ yêu đương.” “Tôi tin cũng vô dụng, những đồng nghiệp khác phải tin mới được. Đồng Hiểu, cô tự mà lo thân đi.” Hà Thu Đình nhanh chóng lái xe rời đi.
Một đám xe ở trước cổng trường học cũng nhao nhao lên lái đi.
Đồng Hiểu không biết mình đi bộ được bao lâu, chiếc xe thể thao của Chung Hân Văn đột nhiên đỗ lại ở trước mặt cô. “Đồng Hiểu, lên xe.” Đồng Hiểu cười lạnh, “Cậu cũng đến nhìn chuyện cười của tớ sao?”
“Lên xe rồi nói.”
Thấy Đồng Hiểu không nhúc nhích, Chung Hân Văn dứt khoát xuống xe, lôi cố nhét vào trong xe.
Xe nhanh chóng chạy đi.
Đồng Hiểu bỗng hỏi: “Cậu là người chụp những bức ảnh đó à?”
Cô vô cùng sợ nghe câu trả lời của Chung Hân Văn. Chung Hân Văn lườm cô, “Đồng Hiểu, cậu hiểu rõ tôi như thể chắc phải biết tôi không bao giờ làm những việc gây tổn thương đến người khác ở đằng sau lưng, huống chi là đối với cậu. Tôi sẽ giúp cậu đi điều tra chuyện ảnh chụp. Hôm nay tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, cậu đối với cậu chủ Thẩm - là thật lòng sao?”
Đồng Hiểu chỉ cảm thấy bực bội, cô luôn nhìn ra ngoài cửa sổ. “Đồng Hiểu, nếu như cậu lựa chọn kết giao với người như Thẩm Thần Bằng, thì cậu nhất định phải chấp nhận những tin đồn quanh mình. Không chỉ có như thế, cậu còn phải dần dần dung nhập vào giới của anh ta, không thể tiếp tục đơn thuần như vậy được đâu. Những người ở bên cạnh Thẩm Thần Bằng đều không phải là người bình thường.”
“Đồng Hiểu, nếu cậu đến với anh ta thì tôi cũng sẽ có lợi, bởi vì như vậy thì tôi và Chương Lâm Vân lại có một chút xíu khả năng. Nhưng tôi lại không hi vọng hai người ở bên nhau, bởi vì cậu quá đơn thuần, không thích hợp sống trong hoàn cảnh phức tạp như vậy. Trong cái giới đó có rất nhiều người, cậu đấu không lại bọn họ đâu. Tôi sợ cuối cùng cậu sẽ mang theo chồng chất vết thương mà rời đi.”
Đồng Hiểu hít sâu một hơi, “Cậu lo lắng quá sớm, tớ còn chưa ở bên anh ta đâu.” “Nghe cậu nói thế này thì cũng chẳng còn lâu nữa đâu nhỉ?” Chung Hân Văn lái xe hơn một giờ đưa Đồng Hiểu về đến nhà.
“Trong nhà tương đối đơn sơ nên tớ không mời cậu vào ngồi, cảm ơn cậu đã đưa tớ về tới nhà.” Hai người đã từng là bạn tốt của nhau, vậy mà bây giờ bất tri bất giác đã xa cách thế này. “Đồng Hiểu, đổi chỗ ở đi.” “Không cần, tớ ở chỗ này quen rồi.” Chung Hân Văn nhíu mày, “Đồng Hiểu, cậu luôn cố chấp làm theo ý mình như vậy, chưa từng nghe ý kiến của người khác. Với tính tình này của cậu, sớm muộn gì sẽ phải chịu thiệt thòi thôi. Nếu thật sự theo Thẩm Thần Bằng, cậu nên đổi cái tính này đi, bởi vì tính khí của anh ta còn lớn hơn cậu cơ.” “Cậu có thể đừng nhắc đến anh ta nữa được không?” Chung Hân Văn nhíu mày, “Được rồi, cậu đi vào nghỉ ngơi sớm đi. Trị an của chỗ này có vẻ không được tốt lắm, đêm hôm chỉ có một mình nhớ khóa chặt cửa vào.” Đồng Hiểu nói “cảm ơn” rồi quay người vào nhà.
Chung Hân Văn đột nhiên gọi giật lại, “Đồng Hiểu, chúc cậu hạnh phúc.” Chung Hân Văn nhìn theo tấm lưng gầy guộc của Đồng Hiểu, lại nhìn sang cái gara đơn sơ này, trong lòng có vô số cảm xúc. Cô rất hiểu bối cảnh gia đình của Đồng Hiểu, cô cũng đã từng nghĩ tới chuyện trợ giúp Đồng Hiểu, nhưng Đông Hiểu có lòng tự trọng rất cao, vẫn luôn từ chối, dần dà cô cũng không dám nhắc lại chuyện này nữa. Nếu như Đồng Hiểu và Thẩm Thần Bằng ở bên nhau, thì cô tin rằng không phải là vì tiền.