*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thẩm Thần Bằng hít sâu một hơi, nói thản nhiên: “Nói trắng ra là em sợ anh công khai tình cảm của hai chúng ta chứ gì? Lần trước ở trước cổng trường học, em tức giận với anh ở trước mặt nhiều đồng nghiệp như vậy chính là vì muốn chứng minh với mọi người rằng, giữa em và anh là trong sạch. Đông Hiếu, rốt cuộc là anh có chỗ nào khiến em cảm thấy mất mặt đến thế vậy?”
Đồng Hiểu cúi đầu, “Em không có ý này.” “Anh vì muốn phối hợp với em nên không công khai xuất hiện ở trường, mỗi ngày anh đều đến gặp em sau giờ làm việc. Đồng Hiểu, anh còn phải... làm như thế nào em mới hài lòng?”
Cô không muốn người khác2biệt, không muốn cả ngày thành đề tài bàn tán của người khác. Cô gần như có thể tưởng tượng được, khi công khai mối quan hệ này thì các đồng nghiệp sẽ mỉa mai trào phúng có thể nào, nào thì bám được vào người giàu có, được bao nuôi, bị đùa bỡn mà thôi... Kiểu gì họ cũng nói được. Cô chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản, nhưng nếu ở cùng với Thẩm Thần Bằng thì chắc chắn cuộc sống của cô sẽ không bình thường.
Thẩm Thần Bằng thở dài, “Được rồi, anh có thể không quan tâm tới những cái đó. Nhưng thỉnh thoảng anh cũng muốn được em khẳng định, làm cho anh có động lực để kiên trì. Đồng Hiểu, em đừng tiếp tục đối xử7tàn nhẫn với anh như vậy có được không?” Cuối cùng Đồng Hiểu xin phép ở nhà nghỉ ngơi một ngày, Thẩm Thần Bằng ở lại cả ngày không hề rời đi. Thật ra cô chỉ bị đau bụng vào đêm hôm qua thôi, giờ tốt hơn nhiều rồi. Nhưng cô không muốn làm Thẩm Thần Bằng tức giận nên không đến trường.
Thẩm Thần Bằng hài lòng, nói: “Em tự soi gương mà xem, ở nhà nghỉ ngơi một ngày, trông khí sắc của em khá hơn nhiều rồi đấy. Tối chúng ta ra ngoài ăn cơm, chắc là ổn thôi.”
“Đúng rồi, anh đã cho người điều tra vụ ảnh chụp lần trước, ảnh là do máy ảnh chuyên nghiệp chụp. Nhưng em yên tâm đi, nhất định là có người đang nhằm9vào anh, anh sẽ điều tra rõ ràng.” Nói đến chuyện ngày đó, Đồng Hiểu không tự chủ đỏ mặt. “Sao thế? Giờ em mới biết em nghi oan cho anh à?”
Đồng Hiểu bĩu môi, không nói gì.
Anh ôm cô, “Được rồi, anh đều biết cả, lúc đó em bị dọa sợ hãi nên trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào. Về sau gặp lại những chuyện tương tự, nhớ kĩ nhất định phải liên lạc với anh trước. Bất kể là chuyện gì, em phải tin tưởng anh thì mới có thể giải quyết được, không được làm chuyện điên rồ một lần nữa.” Cô nói lí nhí: “Em có làm chuyện gì điên rồ đâu!”.
“Còn nói là không làm chuyện điên rồ, em có biết lúc ấy anh5bị em làm cho tức thành cái dạng gì không, lúc ấy đến cả suy nghĩ muốn giết em rồi tự sát anh cũng có đấy. Thôi được rồi, không nhắc lại quá khứ nữa, sau này em cứ ở bên cạnh anh, ngoan ngoãn nghe lời anh, biết không?” Đồng Hiểu ở nhà nghỉ ngơi liên tiếp ba ngày cuối tuần. Ba ngày này, Thẩm Thần Bằng vẫn luôn ở bên cạnh cô. Mỗi ngày trời còn chưa sáng anh đã mò tới, khuya mới rời đi. Thỉnh thoảng anh lại phàn nàn, “Đồng Hiểu, ngày nào anh cũng chạy đi chạy lại thế này, riêng đi đường cũng mất gần ba tiếng đồng hồ rồi, em thật sự nhẫn tâm à?”
“Anh có ý gì?” Anh cười gian, nắm vai cô, nói3giọng thân mật: “Anh còn chưa thể hiện rõ ý à? Đồng Hiểu, đừng ở nơi vắng vẻ như thế này nữa, đến chỗ anh đi.” Đồng Hiểu nhẹ nhàng đẩy anh ra, cô nói rất nhỏ. “Thẩm Thần Bằng, anh đừng ép em, cũng không cần ngày nào cũng tới đây đâu.”
Thẩm Thần Bằng thở dài, “Được rồi, coi như anh chưa nói gì vậy.” “Đồng Hiểu, tối nay anh đưa em ra ngoài ăn cơm, anh có bữa tụ tập.” Đồng Hiểu cau mày, nói thản nhiên: “Ngày mai em phải đi làm, tối nay em chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi thôi.”
“Được, vậy anh cũng không đi, ở nhà với em.” “Thẩm Thần Bằng!” “Em không đi, một mình anh đi còn có ý nghĩa gì?
Sau đó Đồng Hiểu làm mấy món ăn bình thường. Nhưng lúc hai người ăn cơm, điện thoại của Thẩm Thần Bằng cứ réo liên tục. Đồng Hiểu đặt bát đũa xuống, nói nghiêm túc, “Đi thôi, em đi với anh.” “Thật à?” Thẩm Thần Bằng nhíu mày. Đây là lần đầu tiên Đồng Hiểu lấy thân phận là bạn gái tham gia vào cuộc tụ tập bạn bè của Thẩm Thần Bằng. Trong phòng có rất nhiều người, lúc hai người họ đến, toàn bộ căn phòng huyên náo bỗng nhiên yên tĩnh. Thẩm Thần Bằng ôm bả vai Đồng Hiểu, giới thiệu, “Đây là bạn gái của tôi, Đồng Hiểu.” Ở nơi này có rất nhiều người biết Đồng Hiểu, vì dù gì Chương Lâm Vân và Thẩm Thần Bằng cũng cùng ở trong giới này. Đồng Hiểu nhìn quanh, quả nhiên Chương Lâm Vân cũng đang ở đây. Đôi mắt thâm thúy của anh ta nhìn chằm chằm vào cô, trên gương mặt có sự ưu thương khó tả. Đám bạn của Thẩm Thần Bằng trông ai cũng rất du côn, bọn họ cùng đồng thanh hộ, “Chào chị dâu!” Đồng Hiểu xấu hổ đỏ mặt, rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Thẩm Thần Bằng ôm cô ngồi xuống ghế sofa, lập tức có người cầm menu tới. Thẩm Thần Bằng cẩn thận hỏi: “Em muốn ăn chút gì không? Đừng khách sáo.”
Bên kia có người gọi Thẩm Thần Bằng, “Cậu chủ Thẩm, bọn này đang thiếu một chân, cùng chơi vài ván không?”
Tâm tình của Thẩm Thần Bằng rất tốt, anh gắt nhẹ: “Hóa ra hôm nay các cậu dùng trăm phương ngàn kế gọi tôi tới đây là vì đang thiếu một chân à?” “Đâu có, anh mà không đến thì bọn này chơi không có không khí.” Thẩm Thần Bằng vỗ lên vai Đồng Hiểu, “Em muốn ăn gì thì bảo phục vụ nhé, anh sang chơi với chúng nó vài ván” Bốn tên đàn ông ở bên kia như đang chơi mạt chược, xung quanh bị vây bởi rất nhiều người, có cả nam lẫn nữ, bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Đồng Hiểu tìm một chỗ khuất để ngồi, nhàm chán chơi điện thoại một mình. Chung Hân Nhiên đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, Đồng Hiểu lúng túng gọi “chị”. “Đồng Hiểu, có phải em và Hán Văn nhà chị đang cãi nhau không, đã lâu rồi em không đến nhà chị đấy?” Đồng Hiểu hơi mấp máy môi, cười trả lời, “Không ạ, chỉ là bọn em bận rộn quá.” “Cũng đúng, người đang yêu đương đều rất bận bịu, em và cậu chủ Thẩm chắc đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt nhỉ? Trong tình cảm hai người khá tốt, đúng là để cho người khác hâm mộ.” Đồng Hiểu chỉ cười nhẹ, không nói thêm gì nữa. Chung Hân Nhiên bỗng nhiên rất thân mật khoác tay Đồng Hiểu, cô ta dán vào tai cô mà thì thầm, “Đồng Hiểu, em và cậu Thẩm... phát triển đến bước nào rồi?”
Gương mặt của Đồng Hiểu đỏ bừng. “Thẹn thùng cái gì, người trẻ tuổi bây giờ kết giao đều như thế cả. Huống chi người giống như cậu Thẩm ấy mà, đàn bà đối với cậu ấy mà nói chỉ dùng để lên giường thôi, nào có cái gì gọi là tình yêu chứ. Đồng Hiểu, em đã lên giường cùng anh ta rồi à?”