Tình Đắng

Chương 727: Nhanh vớt ít tiền từ trên người anh ta (3)



Đêm nay cô không nên tới, không nên chạm vào thế giới của anh.

Thẩm Thần Bằng yên tĩnh lái xe đến một giờ mới đưa cô về nhà. Đồng Hiểu muốn đẩy cửa xuống xe thì bất ngờ Thẩm Bằng khóa cửa xe lại. “Vừa rồi có chuyện gì xảy ra? Em không biết đây là trường hợp nào hay sao mà lại quát anh? Từ trước đến giờ không có ai dám làm mất mặt anh như thế.” Đồng Hiểu tức giận trả lời, “Em chính là kiểu con2gái kì quái thế đấy, sau này anh đừng đưa em đến những chỗ như thế nữa, hoặc là chúng ta dừng ở đây. Em tin rằng con gái bên cạnh anh rất nhiều, tùy tiện tìm một cổ đều nghe lời hơn so với em và cũng có thể dẫn tới những nơi như vậy. Thẩm Thần Bằng, nếu như anh chỉ muốn thân thể em thì hoàn toàn không cần thiết, em không đơn thuần như vậy đâu vì em đã từng có người đàn ông khác rồi.”7Hai tay Thẩm Thần Bằng siết chặt thành nắm đấm, anh tức giận đến mức chỉ muốn vung về phía Đông Hiểu. “Đồng Hiểu, em không suy nghĩ kĩ trước khi nói đúng không? Ai đã trêu chọc em chứ? Chỉ vì anh quấy rầy em và thằng Lâm ôn lại tình cảm cho nên em muốn làm anh khó xử trước mặt bạn bè?” “Thẩm Thần Bằng, em không muốn cãi nhau với anh, mau để em xuống xe.”

“Đồng Hiểu, hôm nay em mà không nói rõ mọi chuyện9thì đừng nghĩ đến việc xuống xe.” Đồng Hiểu nhíu mày mệt mỏi nói, “Anh hi vọng em nói gì chứ? Nói rằng em và Chương Lâm Vân đã từng yêu nhau? Nói em đối với anh ta vẫn còn tình cũ? Nếu như em thừa nhận hết những điều này có phải anh sẽ đá em không?” “Đồng Hiểu, nếu em muốn dùng cách này để rời khỏi anh thì em đừng có mơ!” Đồng Hiểu đưa tay đè lên trán rồi than thở, “Thẩm Thần Bằng, để em5xuống xe, ngày mai em còn phải đi làm.” “Hôn anh một cái rồi anh sẽ cho em xuống.” “Thẩm Thần Bằng, anh có thôi đi không?” Đồng Hiểu quát lên. “Nếu không hôn thì chúng ta cứ ngồi mãi ở đây đi.” Đồng Hiểu thật mệt mỏi đành hôn nhẹ một cái lên má anh. Hôn như chuồn chuồn lướt nước thế này làm sao Thẩm Thần Bằng có thể thỏa mãn, anh lập tức bổ nhào qua đè Đồng Hiểu xuống chỗ ngồi, nhấc cằm cô lên và3ngậm lấy môi cô.

Ban đầu là hôn nhẹ nhàng, nhưng được một lúc toàn thân anh trở nên khô nóng.

Đồng Hiểu mặc váy khiến anh càng dễ ra tay. Đồng Hiểu giằng co, gầm lên, “Thẩm Thần Bằng, anh đừng làm loạn!”

Đồng Hiểu vừa hét thì cả người anh đều khôi phục lại lí trí. Thẩm Thần Bằng khẽ thở dài rồi thu tay lại.

“Đồng Hiểu, đến nhà anh được không?”

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai cô. Nhưng tại cô không tự chủ lại quanh quẩn câu nói của Chung Hân Nhiên.

Nếu phá vỡ hàng rào đó thì thời điểm cô bị anh đá cũng không còn xa. “Thẩm Thần Bằng, em mệt thật mà, để em về nghỉ đi.”

Cuối cùng Thẩm Thần Bằng cũng không đành lòng, anh mở cửa xe để Đồng Hiểu xuống. Anh cũng xuống xe theo, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, khẽ nói: “Nếu như em không thích những trường hợp như hôm nay thì sau này anh không dẫn em đi nữa. Nhưng em không thể cử động một chút là lại xụ mặt với anh, biết không?” Đồng Hiểu khẽ gật đầu. Sáng sớm mai anh tới đưa em đến trường.” Đồng Hiểu ngẩng đầu lên, theo bản năng muốn cự tuyệt. Thẩm Thần Bằng cười, “Đồng Hiểu, chúng ta đang qua lại đúng không? Đâu thể cứ gặp riêng sau giờ làm mãi được, sớm muộn gì đồng nghiệp của em cũng sẽ biết thôi.”

“Em sợ anh quá cực khổ”. Cuối cùng Đồng Hiểu cũng nói được cấu dễ nghe, cô không hề biết, chỉ một câu đơn giản như vậy thôi mà khiến anh vô cùng cảm động.

Anh vội kéo cô vào lòng, chỉ mong cứ được ôm cô thế này mãi, vĩnh viễn không buông tay. “Đồng Hiểu, sợ anh cực khổ thì đổi chỗ ở được không? Ở gần trường anh có vài căn hộ..” Anh còn chưa nói hết, Đồng Hiểu đã nhướng mắt ngắt lời anh, “Đã nói là không đề cập tới việc này rồi, sao anh lại nhắc tới?” “Được được, không nói thì không nói.” Thẩm Thần Bằng hôn lên trán Đồng Hiểu, dặn dò có khóa kĩ cửa. Nhìn cô đi vào nhà, khóa cửa lại rồi anh mới rời đi. Thẩm Thần Bằng không về nhà họ Thẩm, cũng không về căn hộ của mình mà quay lại quán bar. Quả nhiên, đám bạn của anh vẫn còn ở đây, có mấy người đã uống say như chết.

“Cậu chủ Thẩm, sao anh lại quay lại đây, nhanh thế mà đã làm xong rồi à?”

“Ờ, đừng có vấy bẩn tôi.” Thẩm Thần Bằng ngồi xuống ghế sofa, lập tức có người rót rượu cho anh. “Thằng Lâm đâu? Đêm nay tôi muốn uống một chén với nó.”

Có người trả lời, “Bọn anh đi rồi, thằng Lâm cũng về luôn, hình như hôm nay tâm tình nó không được tốt lắm.”

“Thế à?” Thẩm Thần Bằng cười khẩy, “Hôm nay bởi vì nó mà tâm tình của tôi cũng không tốt lắm đâu. Xem ra sau này không nên qua lại với nhau cả đời mới tốt, mấy người thấy thế nào?” Mọi người đều sững ra, không biết anh nói thật hay nói đùa. “Tôi quay về đây vốn định uống với nó chén rượu cuối cùng, nhưng sau này không còn cơ hội này nữa. Xem ra, cái chén rượu cuối cùng này cũng không uống được rồi.” Ý Thẩm Thần Bằng nhấn mạnh, mọi người đều hiểu, xem ra sau này bên trong hội của bọn họ sẽ không còn nhân vật Chương Lâm Vân này nữa. Thẩm Thần Bằng đứng lên, vừa cười vừa nói: “Buổi tối hôm nay tính hết cho tôi, nhưng về sau mọi người phải biết nên làm thế nào rồi đấy, cả đám đừng khiến tôi phải thất vọng.” “Cậu chủ Thẩm, anh yên tâm, chúng tôi đều hiểu.” “Toàn là người thông minh cả, thế thì tôi yên tâm rồi.” Đồng Hiểu nằm ở trên giường nhưng không tài nào ngủ được. Cô cứ nhớ tới những lời Chung Hân Nhiên đã nói là trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Cô không hiểu biết nhiều về Thẩm Thần Bằng, chỉ biết là mỗi lần cổ cần người ở bên cạnh thì anh đều xuất hiện. Anh làm cho cô cảm động, bởi vì phần cảm động này khiến cô dễ dàng chấp nhận tình cảm của anh.

Cô không hề nghĩ đến tương lai của mình và anh, mà cô cũng biết quen với loại người như anh sẽ không có tương lai, cô không phải là điểm cuối cùng của Thẩm Thần Bằng. Hiện giờ anh đối xử tốt với cô cũng chỉ bởi vì anh còn chưa có được cô.

Rất nhiều đạo lý cô đều hiểu cả, nhưng vẫn không chùn bước mà dấn thân vào.

Cho dù kết cục có thảm hại cô cũng có thể đón nhận, nhưng những lời nói của Chung Hân Nhiên lại làm cho cô rất khó chịu.

Trên đường trở về, cô vẫn luôn tự nói với mình rằng hãy kết thúc với anh đi, giống như Chương Lâm Vân nói vậy, tìm một người bình thường sống đến hết đời. Nhưng cuối cùng cô vẫn không làm như thế. Thậm chí lúc anh hôn cô, cô động lòng đến mức suýt chút nữa đã trao mình cho anh rồi. Nhưng cô sợ rằng một khi tuyến phòng thủ cuối cùng bị phá vỡ, mối quan hệ này sẽ nhanh chóng kết thúc. Cô luôn biết rằng những gì không thể có được luôn là tốt nhất, còn đã đạt được rồi, sẽ không có nhiều người hiểu được trấn trọng.

Hôm sau Thẩm Thần Bằng tới từ rất sớm, anh còn mang theo bữa sáng phong phú. Hai người cùng ăn sáng xong, anh mới đưa Đồng Hiểu đến trường. Trên đường đi, Đồng Hiểu hơi run, cô sợ lại gây nên sự ầm ĩ ở trường. Những lời đồn đại không đáng sợ, đáng sợ là sự hãm hại phía sau nó. Có lẽ Thẩm Thần Bằng nhìn thấy được tâm tư của cô, anh đưa tay vuốt tóc cô và cười nói: “Đồng Hiểu, chúng ta ở bên nhau là quan hệ yêu đương bình thường, chứ không phải làm chuyện gì mờ ám, sớm hay muộn gì bọn họ cũng sẽ biết thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.