*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Từ trước đến nay, sinh nhật của Chung Hân Văn, Đồng Hiểu đều chưa từng tặng quà gì quý giá, nhưng lần nào cũng sẽ dùng cả tấm lòng để chuẩn bị. Nhớ có một lần Đồng Hiểu đích thân làm bánh sinh nhật ở cửa hàng bánh ngọt, hôm đó Chung Hân Văn thậm chí còn cảm động đến rơi nước mắt. Cô ôm Đồng Hiểu, vừa khóc vừa nói, “Cả thế giới này chỉ có cậu là nhớ sinh nhật tó.”
Sao Đồng Hiểu lại không nhớ chứ, mỗi lần sinh nhật cô cũng chỉ có Chung Hân Văn nhở. Chung Hân Văn có tiền, lần nào cũng mua quà rất đắt cho Đồng Hiểu. Năm đầu tiên đi làm, Chung Hân Văn tặng Đồng Hiểu một cái túi hơn một trăm nghìn tệ.
Đồng Hiểu rất ít dùng cái túi xách2đó, cứ cảm thấy khí chất của mình không xứng, mỗi lần dùng cô đều vô cùng cẩn thận. Nhưng rất nhiều lúc chính là như vậy, càng sợ, càng dễ mất đi. Một lần ở trên tàu điện ngầm, túi bị người ta rạch mất. Đồng Hiểu đau lòng rất lâu, nhưng Chung Hân Văn lại an ủi cô, “Một cái túi thôi mà, lần sau sinh nhật cậu tớ sẽ tặng cậu cái khác.”
Sau đó đến sinh nhật cô, bọn họ đã không còn là bạn thân nhất nữa. Tối hôm đó, Đồng Hiểu về khu nhà của mình. Lúc Thẩm Thần Bằng gọi điện thoại cho cô, lập tức nhìn ra ngay, “Đồng Hiểu, em không ở chung cư của anh đúng không?” Đồng Hiểu cau mày, hỏi, “Sao anh biết?”
“Tín hiệu ở chung cư của anh rất tốt,7tín hiệu ở gara chỗ em rất kém.” Đồng Hiểu cười khẽ, “Thẩm Thần Bằng, anh thật thông minh” “Đồng Hiểu, em đừng có cười đùa với anh, anh không mắc bẫy đâu, nói cho anh biết, không phải đã đồng ý rồi sao, sao em còn về khu của mình?” “Em về lấy ít đồ.”
“Bớt lừa anh đi, ở chung cư cái gì cũng có, không thiếu cái gì cả.”
Khoảng thời gian này, Thẩm Thần Bằng mua cho cô không ít đồ, trong chung cư của anh, đồ của cô gần như đã đầy đủ hết. Chỉ riêng trong phòng treo đồ thôi, quá nửa đều là quần áo mới Thẩm Thần Bằng mua thêm cho cô. “Qua mấy ngày nữa là sinh nhật Hân Văn, em muốn dùng thẻ em gái anh tặng em mua quà cho cậu ấy.”
“Chung Hân9Văn?” Đồng Hiểu “vâng” đơn giản một tiếng, “Trước kia cậu ấy luôn tặng em đồ rất quý giá, nhưng lần nào em tặng quà cho cậu ấy cũng đều rất rẻ.” Thẩm Thần Bằng ở đầu kia cười, “Đồng Hiểu, em đã nghe nói câu lễ nhẹ tình sâu chưa, rất nhiều lúc, lúc mọi người nhận quà đều không để ý món quà đắt giá bao nhiêu mà quan tâm phần tình cảm này sâu đậm bao nhiêu. Chung Hân Văn không hề thiếu tiền.”
“Em biết điều này, nhưng luôn cảm thấy áy náy. Thẩm Thần Bằng, nếu như em dùng thẻ của em gái anh, anh có cảm thấy em đáng ghét không?”
Thẩm Thần Bằng càng cười lớn hơn, “Đồng Hiểu, em đúng là cô gái đơn thuần nhất anh từng gặp. Em gái anh tặng thẻ cho em,5đương nhiên hy vọng em dùng hết rồi. Vả lại tấm thẻ này đối với con bé mà nói không thấm vào đâu cả, Đồng Hiểu, em không cần có bất cứ áp lực tâm lý nào, biết chưa?”
“Em biết rồi.”
“Đồng Hiểu, anh bảo tài xế của anh bây giờ đi đón em về chung cư của anh.”
Đồng Hiểu bĩu môi, khẽ nói, “Anh không có ở đó, em ở đâu cũng thế thôi, đừng làm phiền tài xế của anh nữa.” Thẩm Thần Bằng đắc ý nói, “Đồng Hiểu, lời này nghe hơi chua chua nhỉ, có phải em nhớ anh rồi không?” Đúng là cô nhớ anh rồi. Có lúc, ở mãi rồi sẽ thành quen, quen tan làm nấu cơm cho anh, quen anh vây quanh cô. Ở một mình cảm thấy xung quanh trống rỗng, trong lòng cũng3không buồn. Bên đầu kia điện thoại có người đang gọi Thẩm Thần Bằng, Thẩm Thần Bằng dặn dò mấy câu rồi vội vàng kết thúc cuộc gọi.
Ngày hôm sau tan làm, Đồng Hiểu đến trung tâm thương mại, tấm thẻ mua hàng đặt ở trong túi, nhưng Đồng Hiểu lại cảm thấy nóng bỏng tay. Chung Hân Văn giống rất nhiều cô gái khác, thích quần áo túi xách giày cao gót. Đồng Hiểu vào một quầy chuyên bán túi xách tương đối tốt, Chung Hân Vãn thích nhất là hãng này, hầu như cái túi nào của cô cũng là của hãng này.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy cô ăn mặc bình thường, thậm chí còn không tiếp đón cô, chỉ lạnh lùng nói, “Mời xem tự nhiên.” Đồng Hiểu đi một vòng, nhìn trúng kiểu mới đang trưng bày, giá tiền hơi dọa người, chín mươi chín nghìn tệ.
Đồng Hiểu do dự nói với nhân viên, “Tôi muốn cái này.” Nhân viên cửa hàng không tưởng tượng nổi, nhấn mạnh, “Đây là kiểu mới của cửa hàng chúng tôi, chín mươi chín nghìn tệ, cô chắc chắn muốn cái này chứ?” Đồng Hiểu gật đầu. Nhân viên cửa hàng lấy túi xuống, lúc này đã lễ độ hơn nhiều, “Người đẹp, cô quẹt thẻ hay trả tiền mặt?” Đồng Hiểu lấy thẻ mua đồ trong túi xách ra, nhân viên cửa hàng nhìn thấy là thẻ vàng giá trị một trăm nghìn tệ, hơn nữa loại thẻ này người bình thường sẽ không có được. Hai nhân viên đưa mắt nhìn nhau, lập tức nhìn Đồng Hiểu với con mắt khác.
Nhưng Đồng Hiểu lại do dự, cầm thẻ trong tay, chỉ cảm thấy cái thẻ nóng bỏng.
“Mời cô quẹt thẻ.”
Đồng Hiểu thu thẻ lại, ngẩng đầu lên áy náy nói, “Xin lỗi, tôi không muốn mua nữa.”
Một nhân viên trong đó quát lên giận dữ, “Cô đang trêu chúng tôi à? Không mua nổi thì đừng có đến nơi này cho mất mặt. Loại phụ nữ như cô chúng tôi gặp nhiều rồi. Cút cút cút, cút ngay!”
Nhân viên cửa hàng thậm chí giơ tay đẩy Đồng Hiểu một cái. Đồng Hiểu lui về phía sau mấy bước, và phải người khác. “Đây chính là thái độ phục vụ của các cô đấy à!” Giọng nói lạnh lùng vang lên, Đồng Hiểu quay lại nhìn thấy là An Noãn. Hai nhân viên nhìn thấy An Noãn đều bị dọa sợ, “Cô An... cô Mạc... chúng tôi, chúng tôi.” “Tôi sẽ gọi điện thoại cho bà chủ của các cô, tôi nghĩ ngày mai các cô không cần đến làm nữa.” “Cố Mạc, đừng mà, là cô đây không mua nổi túi trong cửa hàng chúng tôi còn trêu chúng tôi.”
“Sao các cô biết cô không mua nổi? Cho dù không mua nổi, đến lượt các cô có thái độ phục vụ như vậy à? Người có cái nhìn phiến diện giống như các cô còn ở đây làm nhân viên bán hàng cái gì?”
Hai nhân viên đều cúi đầu xuống, “Cố Mạc, chúng tôi biết lỗi rồi, xin cô đừng gọi cho bà chủ của chúng tôi, khó khăn lắm chúng tôi mới đến được đây làm việc.” “Đã như vậy thì các cô nên quý trọng, mà không phải là ở đây diễu võ dương oai, kỳ thị người khác.” An Noãn lạnh lùng nói xong, khoác lấy cánh tay Đồng Hiểu, “Cô Đồng, chúng ta đi.” Đồng Hiểu vẫn còn đang ở trạng thái mù mờ thì bị An Noãn lôi đi. “Cô Đồng, cô có rảnh không? Có thể mời cô uống cốc cà phê không?” An Noãn dẫn Đồng Hiểu xuống quán cà phê dưới tầng. “Cô Đồng, có phải vừa rồi cô thích một cái túi không? Sao cô lại không mua?”