Tình Đắng

Chương 751: Ở lại đi, tôi còn chưa chơi chán (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hiệu trưởng hơi kinh ngạc, nghiêm túc nói: “Đồng Hiểu, cô nghĩ kỹ chưa? Rất nhiều sinh viên phải đầu nhau vỡ đầu chảy máu mới vào được Anh Đốn, cô lại dễ dàng từ bỏ

Cô đã từng trải qua rất nhiều vòng tuyển chọn, nỗ lực cố gắng rất nhiều mới được ở lại đây, cô quên đi giấc mơ ban đầu của mình rồi sao? Tôi còn nhớ, năm đó khi phỏng vấn, cô gái nhỏ đứng trước mặt tôi, chân thành nói, cô ấy tin có thể đảm nhận công việc này, vì cô ấy yêu trẻ con

Một câu nói nhẹ nhàng đã chạm đến lòng tôi

Đồng Hiểu, những lời này có còn nhớ chứ?” Đồng Hiểu cúi đầu không nói gì

“Tôi đã phỏng vấn rất nhiều người, bọn họ bình thường đều chú trọng đến2chuyện lấy thành tích, nâng cao trình độ học vấn của bản thân, chỉ có mình cô luôn toàn tâm toàn ý với bọn trẻ

Hai năm nay, tôi cũng nhìn thấy sự cố gắng và nỗ lực của cô, tôi tin rằng cô thực sự rất yêu trẻ con

Anh Đốn không muốn mất đi một giáo viên ưu tú như thế

Đồng Hiểu, suy nghĩ lại một chút được không? Có gì khó khăn có thể nói với tôi.” Đồng Hiểu hít sâu một hơi, nói thật nhỏ: “Nhà tôi cách Bắc Kinh rất xa, thời gian trước ba tôi bị bệnh, tôi rất muốn ở cạnh chăm sóc ông ấy, nhưng tôi không có thời gian

Đột nhiên tôi cảm thấy, người nhà đối với tôi là quan trọng nhất, tôi muốn trở về, dành nhiều thời gian bên cạnh7họ.”

“Là vậy à!”

Đồng Hiểu đã nói như vậy, hiệu trưởng đâu còn lý do gì để phản đối.

“Đồng Hiểu, thế này đi, đơn từ chức này tạm thời tôi nhận

Trong thời gian nghỉ đông cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, cũng suy nghĩ thật kĩ, tôi hi vọng khi khai giảng học kỳ sau, tôi có thể gặp lại cô.” Từ văn phòng hiệu trưởng đi ra, Đồng Hiểu cảm thấy nhẹ nhõm cả người

Chung Hân Văn mở cửa từ bên trong xe, đang đợi cô

Đồng Hiểu đến gần, trêu chọc, “Không phải từ trước đến nay chưa hết giờ là cậu đã về rồi sao? Hôm nay sao vẫn còn ở đây?” “Chuyện này không thể nói lung tung nha, tớ chưa từng trốn việc đầu, đi, tớ đưa cậu đi ăn.”

Đồng Hiểu lắc đầu, “Hôm nay tớ9không muốn ăn gì cả, tớ chỉ muốn về nhà nghỉ thôi.”

Chung Hân Văn nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, đau lòng nói, “Vậy tớ đưa cậu về.”

“Không cần, Hân Văn, tớ tự về được.”

“Đồng Hiểu, lên xe, đừng dùng dằng với tớ ở trường, không người khác lại nghĩ hai chúng ta có chuyện gì đó.” Đồng Hiểu đành lên xe Chung Hân Văn, đôi khi cô cũng thích cảm giác có người chờ đợi mình.

“Cậu dùng lý do kia xin nghỉ việc, hiệu trưởng có đồng ý không?” Đồng Hiểu gật đầu, “Được rồi.” “Đồng Hiểu, nhìn bề ngoài của cậu không giống người quyết đoán, nhưng khi cậu quyết định lại rất quyết đoán.” Đồng Hiểu mỉm cười, không nói thêm gì

“Đồng Hiểu, nếu thời gian này cảm thấy mệt mỏi thì xin nghỉ hẳn5ở nhà tĩnh dưỡng đi, đã quyết định giữ đứa bé lại thì đứa bé là quan trọng nhất.”

Đồng Hiểu lắc đầu, “Tớ muốn đợi hết học kỳ này, cũng không thể vô trách nhiệm được.” “Cậu đấy! Lúc nào cũng lương thiện như thế!” Tại nhà họ Thẩm, hôm nay là bữa cơm đoàn viên mỗi tháng một lần, Thẩm Diệc Minh cũng về, mọi người đều ngoan ngoãn về nhà điểm danh

Nhà họ Thẩm gần đây hầu như đều vây quanh hai đứa bé, có thêm hai đứa trẻ, niềm vui dường như vô hạn

Hai đứa bé đều giống An Noãn, biết nhìn mặt lấy lòng, Thẩm Diệc Minh ở nhà, chúng đều quấn lấy ông

Thẩm Thần Bằng nói đùa: “Khi còn bé chưa từng thấy ba chiều con như thế, bây giờ hai đứa bé này3được ba coi như bảo bối vậy.”

Thẩm Diệc Minh đột nhiên hỏi Thẩm Thần Bằng: “Lúc nào con đưa bạn gái về nhà ăn bữa cơm?” Thẩm Thần Bằng hậm hực nói: “Chia tay rồi.”

Mọi người đều ngơ ngác, vốn tưởng lần này anh nghiêm túc

Tiết Ngọc Lan sốt ruột hỏi: “Sao lại chia tay? Không phải nói là nghiêm túc sao? Chia tay vì nguyên nhân gì?”

Thẩm Thần Bằng càng buồn bực, “Mẹ, mẹ không thấy phiền à, ngay từ đầu con đã nói là chỉ chơi đùa thôi, chơi chán thì bỏ thôi.”

“Khốn nạn!” Thẩm Diệc Minh đập đôi đũa lên bàn ăn, “Chơi đùa thôi? Con nghĩ mình là ai, coi tình cảm là cái gì?”

Thẩm Thần Bằng nhẫn nhịn không nói câu nào

Sự tức giận của Thẩm Diệc Minh không nhận lại được lời giải thích, ông quát lên, “Con nói xem, phải là cô gái thế nào mới vừa mắt con?” “Dựa vào cảm giác thôi ạ

Mới đầu rất có cảm giác, sau này dần dần không còn cảm giác nữa.” Thẩm Diệc Minh thở hổn hển tự bình tâm, gằn từng chữ: “Mấy năm nay ba luôn để con tự quyết định, tự làm việc, quá tự do rồi, chưa từng ép con làm chuyện con không thích

Có điều sự tự do này bây giờ ba sẽ thu hồi, cuối năm nay là hạn cuối cùng, nếu hết kỳ hạn con vẫn chưa tìm được cô gái con thích, thì ba sẽ sắp xếp cho con một người, kết hôn luôn.”

Không ai ngờ, Thẩm Thần Bằng đột nhiên cười lớn, “Được, mọi người cứ tìm bừa một người cũng được, kết hôn sinh con, con nghe theo mọi người.”

Tiết Ngọc Lan cho là anh nói đùa, vỗ vai anh nói: “Thần Bằng, ba con cũng vì muốn tốt cho con, tuổi con không còn nhỏ, chúng ta đều lo lắng

Những năm qua con đã yêu đương lăng nhăng với không biết bao nhiêu người, chúng ta cũng sắp phát điên rồi

Lần này tưởng sẽ thành công, ai ngờ...”

“Mẹ, con nói nghiêm túc, nếu mẹ cảm thấy tất cứ sắp xếp cho con, chỉ cần có thể được kết hôn ngay cũng được.”

Thẩm Thần Bằng buông đũa, rất lễ phép nói: “Mọi người từ từ ăn, con no rồi.” Nhìn theo bóng lưng Thẩm Thần Bằng, Tiết Ngọc Lan càng đau lòng hơn.

“An Noãn, cháu có biết chuyện gì xảy ra không? Có phải nó với cô gái kia cãi nhau không?”

An Noãn thấy hơi có lỗi, “Bác gái, thời gian này cháu hơi bận, không quan tâm đến chuyện tình cảm của anh ấy, cũng không đi gặp cô giáo Đồng

Thế này đi, mai cháu sẽ đưa Đinh Đinh đi học, tiện thể nói chuyện với cô giáo Đồng mấy câu.”

Thẩm Thần Bằng nằm lì ở trên giường, trong lòng rất khó chịu

Anh cũng không biết vì sao mình đau khổ, dường như sau khi biết được cô muốn nghỉ việc về quê, anh luôn cảm thấy buồn bực

Hôm đó, khi nghe Đồng Hiểu nói vậy, anh thực sự rất tức giận, nhưng sau đó nghĩ lại, Đồng Hiểu không phải người như vậy.

Sau khi nghĩ thông suốt, anh không quay lại tìm cô

Những năm qua, thỉnh thoảng anh cũng tìm mấy cô bạn gái, sau khi chia tay vì nhiều lý do anh cũng thôi luôn, cho đến bây giờ anh chưa từng ăn xong còn quay đầu lại.

Anh cảm thấy Đồng Hiểu cũng không phải ngoại lệ, đã chia tay coi như xong, chỉ là sâu trong lòng thấy hơi tiếc nuối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.