*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trong cái nhà này em chỉ có thể trông cậy vào chị thôi.” Đồng Hiểu bị cậu ta lải nhải không còn cách nào khách, trưa hôm đó cùng cậu ta đến thành phố, mua một cái máy tính cấu hình tương đối cao
Sau khi về, Đồng Tử tự lắp đặt chạy thử, không ngừng nói, “Vẫn là chị hai thương em nhất, em thích chị hại nhất!”
Đồng Phi ghen tị nói, “Chị hai có tiền, chị cả không có tiền, tiền của chị cả chỉ đủ mua cho em một cái bánh sinh nhật.”
Buổi tối, cả nhà quây quần ăn cơm
Đồng Hiểu hoài niệm, rất nhiều năm về trước, bầu không khí năm mới vẫn nồng nhiệt như vậy
Lúc đó cô vẫn là trẻ con, thích nhất chính là ngày này, không chỉ có thể nhận được tiền mừng tuổi, còn không cần làm việc nhà, không2cần bị mẹ mắng.
Bây giờ vẫn là cả nhà, nhưng đã sớm không có cảm giác năm đó rồi
Ngay cả ăn cơm cũng đổi thành một loại hình thức, ăn cơm xong ai làm việc nấy.
Đồng Tử vừa ăn xong đã chạy về phòng chơi máy tính mới, chị và anh rể cũng về nhà mình
Mẹ và ba bận gói sủi cảo làm bữa sáng ngày mai
Đồng Hiểu cũng đến phòng bếp giúp một tay
Chu Vũ Vi đột nhiên nói: “Đồng Hiểu, con có nói chuyện bị sẩy thai với người đàn ông kia không?”
Đồng Hiểu hơi khựng lại, cô cúi đầu xuống.
“chắc chắn là con chưa nói rồi, con hiền lành như vậy mới bị đàn ông lừa gạt
Đồng Hiểu, con đưa số điện thoại của cậu ta cho mẹ, mẹ gọi cho cậu ta
Con sẩy thai rồi, cậu ta không đến thăm con thì cũng thôi7đi, thế nào cũng phải chịu trách nhiệm, chi phí trong lúc phẫu thuật cũng nên là cậu ta trả.” Đồng Hiểu lập tức biến sắc.
Đồng Ngạn Thiên gắt, trách mắng, “Chuyện đã qua rồi thì đừng có nhắc đến nữa
Đồng Hiểu, con đừng gói nữa, rửa tay về phòng nghỉ ngơi đi.” Đồng Hiểu rời khỏi phòng bếp, đột nhiên cảm thấy cái nhà này thật bí bách.
Cô nói với Chu Vũ Vi và Đồng Ngạn Thiên một tiếng rồi ra ngoài đi dạo.
Thời tiết ở Cẩm Giang không lạnh như ở Bắc Kinh, nhưng đang là mùa đông, mặc áo lông mỏng vẫn lạnh buốt
Cô đi một mình không mục đích, kéo chặt áo lông trên người mà vẫn cảm thấy lạnh
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là Chung Hân Văn gọi đến
Những ngày cô về nhà cũng chỉ có Chung Hân Văn thường xuyên9gọi điện thoại cho cô
Cô ấn nút nghe, đầu kia vô cùng ồn ào, giọng Chung Hân Văn cũng cực kỳ vang dội, “Hiểu Hiểu, chúc mừng năm mới!” Đồng Hiểu cau mày, “Hân Văn, cậu uống say rồi à?”
“Tớ không say, tớ với chị tớ chơi ở ngoài, nhiều bạn lắm, anh Thẩm cũng ở đây.” Chung Hân Văn cố ý nói rất lớn, Thẩm Thần Bằng cũng nghe thấy.
Anh nhướng mày lên, không vui nhìn người phụ nữ đang nổi điên này.
Chung Hân Nhiên nhìn thấy sắc mặt Thẩm Thần Bằng, vội vàng đi tới cướp điện thoại của Chung Hân Văn
Chung Hân Văn dùng sức đẩy cô ta ra, “Đừng có cướp điện thoại của tôi, ngày quan trọng thể này, tôi phải gọi cho Đồng Hiểu, tôi muốn hỏi xem cậu ấy sống có tốt không, cậu ấy là cô gái đáng thương nhất5tôi từng gặp.”
Thẩm Thần Bằng càng cau mày chặt hơn, khó chịu trong lòng
“Chung Hân Văn, mày còn làm loạn nữa tao sẽ bảo bảo vệ mời mày ra ngoài.” “Tôi không làm loạn, tôi gọi điện thoại với bạn tôi thì làm sao? Sao hả, Đồng Hiểu bị anh Thẩm đá, tôi không thể gọi điện thoại cho cậu ấy à? Trên đời này làm gì có cái lý như vậy?” Chung Hân Nhiên đẩy Chung Hân Văn ra khỏi phòng VIP, gầm lên giận dữ, “Chung Hân Văn, tạo tốt bụng đưa mày ra ngoài chơi, mày đừng có gây chuyện cho tao
Mày muốn gọi điện thoại cho Đồng Hiểu thì ở bên ngoài gọi xong rồi hãy vào.”
“Đồng Hiểu, cậu nghe thấy hết rồi à?”
Đồng Hiểu hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Hân Văn, đã muộn thế này rồi, cậu đừng ở bên ngoài3uống rượu nữa, mau về nhà đi.” “Đồng Hiểu, cậu nói xem tại sao bọn họ có thể quá đáng như vậy? Cậu biết không, bên cạnh Thẩm Thần Bằng lại có người mới rồi, là một cô gái ở học viện điện ảnh, bây giờ anh ta thường xuyên dẫn theo bên cạnh
Cậu biết tớ muốn đánh cho anh ta một trận thế nào không, nhưng tớ không dám
Người đàn ông như vậy đúng là đáng chém nghìn dao.”
“Hân Văn, tớ và Thẩm Thần Bằng là chuyện quá khứ rồi, đừng nhắc đến nữa
Cậu đừng chơi với bọn họ nữa, cậu là con gái đấy, về nhà sớm đi, hôm nay là năm mới, ở bên ba mẹ cậu nhiều hơn đi.”
“Ba tớ không đón Tết ở nhà, Tết nào ba tớ cũng đi khảo sát ở bên ngoài, cậu cũng không thể bảo tớ về với dì ghẻ được đúng không? Đồng Hiểu, Tết những năm trước tớ đều ở bên cậu, năm nay cậu không ở bên cạnh tớ, tớ cứ cảm thấy là la.”
“Đúng vậy, tớ ăn Tết ở nhà cũng không quen.” Đồng Hiểu thấp giọng nói.
Chung Hân Văn quấn lấy cô nói chuyện một lúc lâu, nói đến tận lúc tiếng chuông đồng hồ mười hai giờ đêm vang lên
“Đồng Hiểu, mười hai giờ rồi, cậu biết bây giờ Thẩm Thần Bằng đang làm gì không?”
Đồng Hiểu không nói gì.
“Anh ta đang đốt pháo hoa với bạn gái nhỏ, hai người không chút kiêng dè hôn nhau nóng bỏng dưới pháo hoa
Cậu nói xem sao anh ta không đi chết đi! Sống chỉ gieo họa cho những cô gái vô tội.”
“Hân Văn, đừng nói nữa, cậu về nhà đi
Tớ cũng phải nghỉ ngơi đây.”
“Đồng Hiểu, quên anh ta đi, cho dù cậu ở bên Chương Lâm Vân, tớ cũng chấp nhận rồi, nhất định sẽ chân thành chúc phúc cho hai người.” Cúp điện thoại, Đồng Hiểu ngồi ở trên cái ghế gỗ trong vườn hoa giữa đường
Nơi này cũng có người đang bắn pháo hoa, biết bao đôi tình nhân nhỏ, bọn họ cũng đang dùng cách hôn nhau để kỷ niệm ngày đặc biệt này.
Nhìn những đôi tình nhân kia, trong đầu hiện cổ ra dáng vẻ anh đang quên mình hôn một cô gái trẻ.
Nước mắt cô rơi ra, không thể kiềm chế được nữa
Đêm đó, Đồng Hiểu ngồi suốt đêm trong vườn hoa giữa đường, sáng sớm hôm sau mới về nhà, người nhà lại không biết cả đêm cô không về.
Chu Vũ Vi nhìn thấy cô, nghi ngờ hỏi: “Đồng Hiểu, sao con lại ở bên ngoài? Không phải là cả đêm con không về nhà đấy chứ, con đi đâu thế hả?”
“Con ở bên ngoài xem người ta bắn pháo hoa.”
“Sao sắc mặt con lại kém như vậy” Chu Vũ Vi nói rồi giơ tay chạm vào trán cô, nóng bỏng.
“Đồng Hiểu, con đúng là biết gây chuyện cho mọi người, mới mùng một đã sốt, mẹ phục con rồi đấy.”
Đồng Hiểu sốt cao đến ba mươi chín độ, uống thuốc giảm sốt rồi cứ mơ màng buồn ngủ mãi.