*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đồng Hiểu lắc đầu, “Không phải, tớ tìm một căn chung cư đơn, một phòng ngủ một phòng khách, hơi nhỏ, có điều đủ cho tớ ở.” “Ở đâu? Lại là chỗ rất xa đúng không?”
“Không phải, ở ngay gần trường thôi, cách trường học có hai trạm xe.”
Lúc này Chung Hân Văn mới có chút hài lòng, thở dài nói: “Cậu luôn không muốn tớ giúp cậu, tớ có nhà để không, cậu không chịu ở, thể nào cũng phải tốn tiền đi thuê nhà, nhà thuê còn không tốt bằng chỗ của tớ
Thật không hiểu cậu khách sáo với tớ như vậy làm gì?”
Đồng Hiểu khoác cánh tay cô, “Hân Văn, cậu đã giúp tớ quá nhiều rồi, bây giờ tớ đã đi làm, sao vẫn có thể dựa vào cậu được?” “Được2rồi, cái lòng tự trọng đáng chết của cậu mạnh lắm
Tính cách này sẽ dễ chịu thiệt trong xã hội
Buổi tối cùng đi ăn đi, ăn xong tớ dẫn cậu đi tham quan chỗ ở mới của tớ.” Đồng Hiểu và Chung Hân Văn chia nhau ra làm việc, trang trí lớp học của mình
Đến phòng học, Hà Thu Đình đã đang bận rộn rồi, cô ta chua chát nói: “Đồng Hiểu, quan hệ của cô và Chung Hân Văn lại quay lại như trước rồi phải không?” Đồng Hiểu cười nói: “Đúng vậy, chúng tôi vẫn luôn là bạn rất thân, chỉ là trước đó có chút hiểu lầm”
Hà Thu Đình không vui nói, “Xem ra sau này tôi lại cô đơn rồi.”
“Chúng ta cũng là bạn tốt.”
“Được rồi, cô đừng an ủi tôi7nữa.” Hà Thu Đình lạnh lùng nói: “Chung Hân Văn giàu có như vậy, sau này có đương nhiên càng muốn chơi với cô ta hơn rồi.”
Đồng Hiểu cười, trêu chọc, “Thu Đình, sao nghe như cô đang ghen thế?”
Hà Thu Đình kêu lên, “Ai ghen, tôi chỉ không muốn hai người làm hòa thôi, hai người làm hòa rồi, sau này trong trường học không có ai dám bắt nạt cô nữa, không bắt nạt cô, có lẽ sẽ đổi sang bắt nạt tôi.” Hà Thu Đình nói chuyện luôn thẳng thắn như vậy, Đồng Hiểu cười, không nói gì nữa.
“Đồng Hiểu, cô và anh Thẩm cắt đứt hẳn rồi hả? Lúc ăn Tết luôn không liên lạc à?”
Đồng Hiểu thản nhiên nói: “Đúng thế, đã sớm cắt đứt rồi, không liên lạc nữa.”9“Vậy đối mặt với Mạc Tử Ý, cô sẽ không cảm thấy mất tự nhiên chứ?” “Không đâu, Mạc Tử Ý là Mạc Tử Ý, Thẩm Thần Bằng là Thẩm Thần Bằng.”
“Cũng đúng, có lẽ sau này Thẩm Thần Bằng sẽ không đưa đón Đinh Đinh nữa, haiz, tôi không được ngắm trai đẹp nữa rồi, thật là đáng tiếc.”
Chung Hân Văn nhanh chóng trang trí xong lớp học rồi qua tìm Đồng Hiểu
Thấy Đồng Hiểu và Hà Thu Đình nghiêm túc trang trí như vậy, Chung Hân Văn cười nói: “Hai người nghiêm túc như vậy làm gì? Trang trí đơn giản chút là được rồi
Lớp học mà đẹp quá, bọn nhỏ sẽ dễ mất tập trung.”
“Hân Văn, cậu ngồi đợi một lúc, tớ sắp xong rồi.”
Chuẩn bị xong tất cả mọi việc, Đồng5Hiểu mới cùng Chung Hân Văn rời khỏi trường.
Ngồi ở trên xe thể thao của Chung Hân Văn, Đồng Hiểu không nhịn được hỏi, “Sao cậu lại đổi xe rồi?”
“Ba tớ nhất định mua cho tớ, tớ cũng hết cách rồi.”
Đồng Hiểu cười, “Cậu đừng có đắc ý.” “Được rồi, ba tớ dùng xe hối lộ tớ để tớ ra ngoài xem mắt.” “Vậy cậu đi xem mắt rồi chứ? Thế nào rồi?”
Chung Hân Văn bĩu môi, “Không muốn đi, tớ vẫn chưa đồng ý, cho dù đi rồi cũng sẽ không có kết quả gì, tớ không thèm cái kiểu công tử nhà giàu đó đâu.”
Đồng Hiểu không hỏi nhiều, cô rất rõ tính Chung Hân Văn, nếu như cô ấy không thích, bất cứ ai cũng không có cách nào ép cô ấy3được.
Nhưng gia đình cô ấy như vậy, thể nào người nhà cô ấy cũng bảo cô ấy tìm người môn đăng hộ đối
Điều Đồng Hiểu lo lắng nhất chính là có một ngày, Chung Hân Văn sẽ vì thế mà đoạn tuyệt với người nhà
“Đồng Hiểu, cậu có biết ba tớ bảo tớ đi xem mắt với ai không?”
“Ai? Tớ biết à?”
“Em họ của tên cặn bã, Thẩm Thần Phong
Danh tiếng của bọn họ ở bên ngoài đều như nhau, nổi tiếng phong lưu, cậu cảm thấy tớ sẽ ở bên loại người như vậy à?”
Đồng Hiểu hơi khựng lại, không nói gì.
Chung Hân Văn đưa cô đến một câu lạc bộ cao cấp, vừa xuống xe, Đồng Hiểu đã cau mày lại, Thẩm Thần Bằng đã từng đưa cô đến đây.
“Đồng Hiểu, đi vào đi, hiếm khi cậu chịu nể mặt, tớ phải đưa cậu đi ăn ngon.” Đồng Hiểu có chút do dự, “Hân Văn, chúng ta có thể đổi chỗ khác không?”
Chung Hân Văn nhìn ra ngay tâm tư của cô, “Đồng Hiểu, cậu sợ gặp Thẩm Thần Bằng ở đây à?”
Đồng Hiểu cúi đầu không nói gì, vừa rồi cô đã nhìn thấy cái xe thể thao của Thẩm Thần Bằng ở bãi đỗ xe.
“Đồng Hiểu, tớ hy vọng cậu thật sự buông xuống, sau này ở Bắc Kinh vẫn còn nhiều cơ hội gặp anh ta, cậu trốn anh ta như vậy chứng tỏ ra cậu vẫn chưa buông xuống được
Cậu phải để anh ta nhìn thấy, để anh ta biết không có anh ta, cậu vẫn sống rất tốt
Đợi đến ngày nào đó cậu tìm được bạn trai, còn phải dẫn đến trước mặt anh ta khoe khoang.”
“Hân Văn, tớ...”
“Được rồi, đừng do dự nữa, cũng chưa chắc có thể gặp.” Chung Hân Văn kéo cô vào,
Lễ tân nói là phòng và đã được anh Thẩm đặt rồi, bây giờ chỉ còn 12 là phòng VIP tốt nhất
“Vậy thì V2 đi
Đúng rồi, tối nay vì có những ai thế?” “Chính là mấy người bạn của anh Thẩm, cô Chung cũng ở đây.” Chung Hân Văn cười giễu cợt, “Chị tôi là người hầu của anh Thẩm, anh Thẩm ở đâu, chị tôi nhất định sẽ ở đó.”
Chung Hân Văn dẫn Đồng Hiểu vào thang máy, cười nói với Đồng Hiểu, “Cậu vẫn không biết sao? Chị tớ thích cái tên cặn bã Thẩm Thần Bằng, luôn quấn lấy anh ta, chỉ tiếc tên cặn bã nào đó không thích phụ nữ lớn tuổi, chỉ thích thiếu nữ trong sáng
Phụ nữ bị anh ta lại có lẽ có thể xếp hết nửa cái thành phố Bắc Kinh này.”
Đồng Hiểu bị chọc cười, “Nào có khoa trương như vậy.”
“Ai khoa trương, Thẩm Thần Bằng ra ngoài lăn lộn từ mười mấy năm trước, người bị anh ta hại còn ít à? Được rồi, đừng nói đến anh ta nữa, nói là thấy tức giận.” Vào phòng VIP, phục vụ mang rất nhiều đồ Đồng Hiểu thích ăn lên
“Đồng Hiểu, cậu muốn uống rượu không? Chúng ta khui chai rượu vang đi.” Đồng Hiểu lắc đầu, “Ngày mai sẽ chính thức đi làm, đừng uống.” “Được, nghe câu hết
Tớ đặc biệt gọi món cậu thích ăn nhất, cậu xem khoảng thời gian này cậu ở nhà gầy thành cái gì rồi, các con của cậu có lẽ sẽ không nhận ra cậu mất.”