*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Gã đàn ông tồi tệ
Đồng Hiểu, cậu nên cảm thấy may mắn vì đã chia tay anh ta
Ai theo anh ta cũng sẽ không hạnh phúc
Dạng súc vật như anh ta nên có độc hết quãng đời còn lại đi!” Đồng Hiểu mỉm cười, kéo cánh tay Chung Hân Văn đi vào thang máy, cô nói: “Được rồi, câu này nếu để anh ta nghe được, cậu sẽ gặp xui xẻo đấy.” “Tớ sợ anh ta chắc, cậu có biết không, nếu đợi thêm hai phút nữa, có thể tớ sẽ lao đến đánh anh ta một trận.” “Được rồi, Hân Văn, tớ cũng đã buông bỏ rồi, sao cậu còn kích động như vậy? Anh ta vốn là người như thế, chỉ trách tớ có mắt không tròng.”
“Câu này nói rất đúng, lúc đó tớ bảo cậu đừng ở bên cạnh anh ta, cậu còn cho rằng tớ muốn2hại cậu.” Đồng Hiểu bĩu môi, thản nhiên nói: “Tớ biết sai rồi, cậu còn nói nữa.” “Được được rồi, không nói nữa, sau này không nói đến nữa.” Chung Hân Văn lái xe đưa Đồng Hiểu về nhà, đồng thời đi xem nhà trọ của cô thế nào
Căn phòng trọ của Đồng Hiểu tuy nhỏ nhưng rất đầy đủ, cũng được bài trí rất ấm áp
“Đồng Hiểu, ở đây giống như ở nhà mình vậy, tớ không muốn về nữa, đêm nay cho tớ ở lại đây đi.”
“Không vấn đề gì, tớ chỉ sợ giường nhỏ quá, cô chủ lớn như cậu ngủ không được thoải mái.”
“Tớ chẳng phải là cô chủ lớn gì cả
Trước kia hoàn cảnh ở trường học kém hơn nhiều, không phải tớ vẫn ở đấy à? Hôm nay tớ không mang theo quần áo nên về trước đã, sau này tớ rảnh sẽ đến7đây, đến lúc đó cậu đừng có xua đuổi tớ.”
Đồng Hiểu cười, “Tuyệt đối không chê cậu.”
Lúc đi, Chung Hân Văn đột nhiên nghiêm túc hỏi một câu: “Đồng Hiểu, gần đây Chương Lâm Vân có liên lạc với cậu không?”
Đồng Hiểu lắc đầu.
“Tớ gọi điện cho anh ấy mấy lần nhưng không ai nghe, trước đây anh ấy thường chơi với nhóm bạn của chị tớ, nhưng dạo gần đây không nhìn thấy anh ấy
Hôm nay nhìn thấy bọn Cốc Phong, tự nhiên tớ lại nhớ đến anh ấy.”
“Hân Văn.”
“Tớ không sao, chỉ là quá hạn Thẩm Thần Bằng, vì Chương Lâm Vân thích cậu cho nên nhóm bọn họ không chơi với anh ấy nữa
Thẩm Thần Bằng chính là tên đàn ông bá đạo ti tiện, không biết quý trọng thứ mình có được, còn không cho phép người khác giành lấy.” Đồng Hiểu hít sâu một hơi,9thản nhiên nói: “Hân Văn, đừng nói những chuyện này nữa, mặc kệ là quá khứ hay tương lai, tớ và Chương Lâm Vân đều không thể đến được với nhau.” “Đồng Hiểu, nếu như vì tớ, tớ muốn nói...” “Không phải vì cậu, vì tớ không yêu anh ta.” Đồng Hiểu tắm rửa xong nằm trên giường, nhắm mắt lại nhưng không tài nào ngủ được
Trong đầu cô hiện ra một số hình ảnh không muốn nhớ đến
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, trên màn hình hiện một dãy số, dãy số này cô đã xóa từ lâu, nhưng mỗi số đều khắc sâu trong trí nhớ của cô, không phải muốn là quên được
Cô không nghĩ Thẩm Thần Bằng lại gọi cho mình
Cô ấn nút từ chối không nghe
Đầu bên kia Thẩm Thần Bằng thấy bị từ chối thì nhíu mày lại
Cô gái này lần5trước đã không nhận điện thoại của anh, lần này cũng không nhận.
Anh lại gọi đến, đầu kia vẫn cúp máy
Đột nhiên lửa giận trào dâng, anh lái xe lao vun vút đến nhà trọ của cô.
Nhà vẫn sáng đèn, anh dừng xe lại, đi đến gõ cửa
Cửa mở, không phải Đồng Hiểu mà là một người đàn ông cao to
Khoảnh khắc đó, lửa giận thiêu đốt lý trí, Thẩm Thần Bằng siết chặt tay, gầm nhẹ, “Mày là ai?” Người đàn ông kia cũng không biết anh là ai, tức giận hỏi lại: “Thế mày là ai?” Thẩm Thần Bằng đẩy mạnh anh ta ra, đi vào, gào thét, “Đồng Hiểu, cô ra đây cho tôi!”
Lúc này nữ chủ nhà chạy từ trong nhà tắm ra, “Ai là Đồng Hiểu?”
Thẩm Thần Bằng giật mình, “Các người là ai?” Người đàn ông đi đến trước mặt Thẩm Thần Bằng, “Phải3là tao hỏi mày là ai mới đúng?”
“Các người là khách trọ mới?”
Người phụ nữ kia nói, “Đúng vậy, chúng tôi ở đây một tháng rồi.” Thẩm Thần Bằng nói “Thật xin lỗi”, sau đó ủ rũ rời đi.
Lái xe quay về, trên đường anh tiếp tục gọi điện cho Đồng Hiểu nhưng cô vẫn không chịu nghe, sau đó tắt máy luôn.
Lửa giận trong lòng không có chỗ phát tiết, anh gọi điện cho Chung Hân Nhiên
Đêm hôm khuya khoắt nhận điện thoại của Thẩm Thần Bằng, Chung Hân Nhiên rất vui mừng.
“Anh Thẩm, có chuyện gì sao?”
“Hân Nhiên, cô có biết Đồng Hiểu ở đâu không?”
Chung Hân Nhiên ở đầu dây bên kia hơi tức giận, lập tức nói: “Tôi không rõ lắm.”
“Cô có thể hỏi em gái cô giúp tôi không?” Chung Hân Nhiên tỏ ra khó chịu, “Em gái tôi đã ngủ rồi, ngày mai nó còn phải đi làm
Nếu không thì thế này đi, ngày mai tôi hỏi giúp anh
Đúng rồi, sao anh không gọi điện cho Đồng Hiểu?”
“Cô ấy chịu nghe đã tốt, dám không nhận điện thoại của tôi.”
Chung Hân Nhiên lấy hết dũng khí hỏi: “Anh Thẩm, không phải anh đã có bạn gái mới sao, sao vẫn còn nhớ đến Đồng Hiểu thế?” Thẩm Thần Bằng giật mình, anh cũng không biết mình đang làm cái gì
Anh có một ham muốn mãnh liệt là muốn gặp được cô.
“Vậy ngày mai nói sau, làm phiền cô.”
Thẩm Thần Bằng cúp điện thoại, lái xe quay về nhà họ Thẩm.
Chung Hân Nhiên bị Thẩm Thần Bằng gọi điện đánh thức nên không buồn ngủ nữa
Cô ta đi sang gõ cửa phòng Chung Hân Văn, gõ một lúc lâu cũng không thấy ai trả lời, cô ta tự ý mở cửa đi vào
Cái con bé này đi ngủ ban đêm không bao giờ có thói quen khóa cửa.
Lúc này Chung Hân Văn đang nằm ngủ trên giường, nằm theo hình chữ đại.
Chung Hân Nhiên nhếch miệng, với tường ngủ thể này, đàn ông nào dám cưới nó chứ? Lão già còn định để Chung Hân Văn và Thẩm Thần Phong gặp nhau, Thẩm Thần Phong có thể coi trọng nó, đúng là ảo tưởng mơ mộng.
Chung Hân Nhiên đến bên giường, dùng sức đập đầu Chung Hân Văn, “Này, dậy.” Chung Hân Văn đang ngủ mơ mơ màng màng, cằn nhằn, “Đừng quấy rầy tôi, trời còn chưa sáng mà.” “Dậy đi, tìm mày có việc.” Cuối cùng Chung Hân Văn vẫn bị dựng dậy, ngồi dậy gào lên, “Chị bị điên rồi à, nửa đêm không ngủ sang gọi tôi làm gì?”
“Bây giờ Đồng Hiểu đang ở đâu?” Chung Hân Văn nhíu mày, lập tức cảnh giác, “Chị hỏi làm gì? Không phải là muốn làm chuyện gì bất lợi cho Đồng Hiểu chứ? Sao chị cứ không biết phân biệt tốt xấu thế nhỉ, bạn gái hiện giờ của Thẩm Thần Bằng đâu phải Đồng Hiểu, cậu ấy đã rất đáng thương rồi, chị đừng gây thêm phiền phức cho cậu ấy nữa.”