*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đồng Hiểu cắn răng, hai tay nắm chặt
“Thế nào, không phục?” Anh cười, ghé sát tai cô, nói mập mờ: “Đồng Hiểu, đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ dáng vẻ sung sướng của cô dưới người tôi, rất rất muốn thử lại cảm giác này
Hay là cô mời tôi lên nhà, chỉ cần cô mời, chúng ta có thể quay lại như trước đây.” Đồng Hiểu dùng hết sức lực, tát thẳng vào mặt anh
Thẩm Thần Bằng choáng váng, cô gái này dám ra tay với anh, đây là lần đầu tiên anh bị phụ nữ đánh.
“Đồng Hiểu, cô dám đánh tôi!” Mắt anh đỏ lên.
Đồng Hiểu lạnh lùng hừ một tiếng, “Tôi đánh một tên súc sinh
Thẩm Thần Bằng, anh đừng tưởng rằng tất cả những người phụ nữ trên thế giới này đều tùy anh sắp đặt, cũng đừng tưởng rằng ai cũng thích anh,2yêu anh
Thật ra, tất cả những cô gái đến bên anh đều có mục đích, vì quyền lực, vì tiền của anh
Nghĩ lại anh thật đáng thương, cả đời này có lẽ chưa từng có cô gái nào thật lòng yêu anh.”
“Đồng Hiểu, cô lặp lại lần nữa.”
“Thẩm Thần Bằng, nếu như không tính đến gia cảnh của anh, người như anh đứng trên đường cũng không có ai nhìn thêm lần nữa, chẳng những rất bình thường, còn rất bẩn thỉu.” Thẩm Thần Bằng tức đến nỗi không nói lên lời
“Thẩm Thần Bằng, sau này phiền anh cách xa tôi một chút, nhìn thấy anh chỉ khiến tôi cảm thấy kinh tởm.”
Đồng Hiểu nói xong mạnh mẽ đẩy anh sang một bên, quay người đi vào nhà trọ
Thẩm Thần Bằng hoàn toàn ngây dại, đến khi anh phản ứng lại đã không thấy Đồng Hiểu đâu nữa
Nửa7đêm, Mạc Trọng Huy đi lấy nước uống cho An Noãn thì nhìn thấy Thẩm Thần Bằng ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, trên mặt còn in hằn năm ngón tay
Hắn cười, đi qua vỗ vai anh, “Đi về phòng ngủ đi.”
“Cút, không cần cậu quan tâm.” Mạc Trọng Huy quay về phòng, An Noãn không chờ nổi nữa, phàn nàn, “Sao lấy cốc nước mà bây giờ mới lên?” Mạc Trọng Huy buồn bực, hắn chỉ nói có một câu với Thẩm Thần Bằng, còn lại không hề chậm trễ gì, cái cô nhóc này đúng là ngày càng khó hầu hạ, còn khó tính hơn cả hai đứa bé.
“Thẩm Thần Bằng ở dưới nhà, anh nói với cậu ấy mấy câu.” “Anh ấy về rồi?” Mạc Trọng Huy gật đầu, “Trên mặt còn có dấu vết bị đánh.” An Noãn phun thẳng ngụm nước trong9miệng ra, “Cái gì? Anh nói anh ấy bị đánh? Còn có người dám đánh anh ấy?” An Noãn mặc đồ chạy xuống nhà, đi đến trước mặt Thẩm Thần Bằng, quả nhiên nhìn thấy dấu năm đầu ngón tay đỏ au
“Chậc chậc, đứa nào ra tay mà ác vậy?” An Noãn vỗ nhẹ vào má anh, “Có đau không?” Thẩm Thần Bằng đẩy tay cô ra nói: “Đừng làm phiền anh, cách xa ra.” “Ai đánh, anh nói cho em biết, em bảo Mạc Trọng Huy đi báo thù cho anh.” Thẩm Thần Bằng ngồi dậy bực bội hừ giọng
“Mau nói đi, nam hay nữ? Em nhìn chắc là nữ? Người đàn ông nào dám đánh anh chứ?”
Thẩm Thần Bằng đột nhiên nghiêm túc nhìn An Noãn, nhàn nhạt hỏi, “An Noãn, em cảm thấy anh có kinh tởm không?”
An Noãn ngây người, lập tức nói: “Anh5qua lại với quá nhiều phụ nữ, rất kinh tởm.” Thẩm Thần Bằng hít sâu một hơi, đứng dậy đi thẳng lên lầu
An Noãn chạy đến kéo tay áo anh, “Này, anh còn chưa nói ai đánh anh, nếu không để em đoán đi, là Đồng Hiểu.” Bước chân Thẩm Thần Bằng dừng lại, anh lạnh lùng hỏi: “Sao em biết?”
“Ha ha, quả nhiên là cô ấy, anh thừa nhận đi, trong lòng anh vẫn luôn có Đồng Hiểu
Hôm nay anh cố ý dỗ Đinh Đinh để đưa nó đến trường, nhất định là vì muốn gặp lại Đồng Hiểu
Anh, em không hiểu, nếu anh đã thích cô ấy như thế, sao không theo đuổi lần nữa?”
Thẩm Thần Bằng không nói gì, đi thẳng vào phòng, đóng sầm cửa lại
An Noãn không hiểu, phụ nữ khó chiều thì thôi, đàn ông đàn ang cũng kỳ quặc như vậy,3thích thì là thích, khó như vậy sao?
Chung Hân Văn đi cùng Chung Hân Nhiên đến quán bar, cô ta ra sức uống như thể rượu không mất tiền mua
Chung Hân Văn biết Chung Hân Nhiên rất yêu Thẩm Thần Bằng
Vì Thẩm Thần Bằng, cô ta cố gắng chen vào trong nhóm bọn họ, ngày ngày nhận Thẩm Thần Bằng đổi hết cô gái này đến cô gái khác, nhưng không phải là mình
Loại cảm giác chua xót này Chung Hân Văn cũng có thể hiểu được
Lúc trước khi cô thổ lộ, Chương Lâm Vân nói với cô người anh ta thích là Đồng Hiểu
Thời gian đó, cô cũng khó chịu như vậy
Thế nhưng khoảng thời gian đó so với Chung Hân Nhiên thì chẳng đáng là gì.
“Đảng không? Vì tên súc vật như Thẩm Thần Bằng, đáng không?” Lúc này đã Chung Hân Nhiên uống quá nhiều, vừa uống vừa khóc
“Cái gì đáng hay không đáng, mày nói xem, yêu rồi làm sao quên được?”
“Chị đừng chơi với bọn họ nữa, rời khỏi nhóm đó đi, như thế sẽ nhanh chóng quên đi thôi.” Chung Hân Nhiên lắc đầu tự giễu, “Nghĩ đến chuyện không được nhìn thấy anh ấy nữa, tao càng thấy khó chịu, càng thấy đau hơn.” “Vậy bây giờ thể nào, nhìn anh ta không ngừng thay đổi bạn gái, người sau trẻ hơn người trước, chị không khó chịu à?” “Anh ấy đối với mấy cô gái kia đều gặp dịp thì chơi thôi, trong lòng anh ấy chỉ yêu có một người thôi.” Chung Hân Văn hỏi thử, “Ai?”
“Cổ Thu.”
“Rất nhiều lần anh ấy uống say đều tưởng nhầm người bên cạnh là Cổ Thu, không ngừng gọi tên Cổ Thu
Phụ nữ bên cạnh anh ấy thay đổi liên tục, nhưng đều là thể thân của Cố Thu
Tao không hâm mộ bọn họ, tạo chỉ hâm mộ Cổ Thu
Tao hận chính mình, vì sao không gặp anh ấy khi còn trẻ hơn, gặp anh ấy trước Cố Thu, nếu vậy thì tất cả sẽ khác.”
Chung Hân Văn cảm thấy cô ta điên rồi.
“Cho dù ba tuổi chị đã gặp được anh ta, cùng anh ta lớn lên, trở thành thanh mai trúc mã, cũng chưa chắc anh ta đã yêu chị
Tình yêu không phải là thứ so sánh xem ai gặp ai trước, mà là theo cảm giác
Tôi quen Chương Lâm Vân nhiều năm như vậy, Đồng Hiểu mới quen anh ấy được bao nhiêu năm, nhưng không phải Chương Lâm Vân vẫn yêu Đồng Hiểu đến chết đi sống lại đó sao?” Nói đến Đồng Hiểu, Chung Hân Nhiên híp mắt lại, nói đầy thâm ý, “Đồng Hiểu là cô gái giống Cố Thu nhất.” “Đồng Hiểu là Đồng Hiểu, Cổ Thu là Cố Thu, đừng so sánh Đồng Hiểu với Cổ Thu.”