*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lái xe đi đến chung cư của Đồng Hiểu, nhìn thấy xe của Chương Lâm Vân đỗ dưới chung cư, giờ phút đó, trong lòng anh có một cảm giác đau khổ khó diễn tả bằng lời
Anh đang tưởng tượng, trai đơn gái chiếc ở trong căn hộ nhỏ như vậy sẽ làm những gì
Anh càng nghĩ càng cảm thấy trái tim sắp không đập nổi nữa
Anh đỗ xe ở một nơi kín đáo, đợi khoảng hai tiếng đồng hồ, Chương Lâm vẫn mới đi ra khỏi chung cư
Anh không xuống xe, không vào chung cư của cô ngay lập tức
Không hiểu sao tự dưng anh lại bắt đầu thấy sợ hãi
Liên tục suốt một tuần, ngày nào anh cũng đều đến chung cư2của cô, nhưng không dám xuất hiện
Ngày nào Chương Lâm Vân cũng sẽ vào chung cư của cô đến rất muộn mới rời đi.
Có mấy lần anh đến chung cư từ rất sớm, nhìn thấy Đồng Hiểu và Chương Lâm Vân tay trong tay, xách đồ ăn đi về chung cư giống như đôi vợ chồng mới cưới
Anh ngưỡng mộ đến mức sắp phát điện, nhưng lại không có đủ dũng khí để đối diện với bọn họ.
Những thứ ngọt ngào này lẽ ra nên thuộc về anh, nhưng lại bị anh đánh mất
Gần đây mỗi lần về đến chung cư, Đồng Hiểu đều có cảm giác có người đang nhìn chằm chằm vào mình, có mấy lần cô nghi ngờ là Thẩm Thần7Bằng, nhưng nhìn xung quanh, cô không thấy xe của anh
Cô tự nói với mình là mình nghĩ nhiều rồi, công tử đào hoa như Thẩm Thần Bằng làm sao có thể lãng phí thời gian quý giá lên một người con gái như cô? Hôm nay là sinh nhật của Đồng Hiểu, Chương Lâm Vân đã đồng ý cùng cô đón sinh nhật, nhưng có một hạng mục của công ty ở nơi khác tạm thời xảy ra chút vấn đề, anh ta không thể không rời khỏi Bắc Kinh
Trong điện thoại, Chương Lâm Vân không ngừng xin lỗi, “Đồng Hiểu, xin lỗi em, anh không thể đón sinh nhật cùng em được rồi
Đợi anh về, nhất định anh sẽ bù đắp cho9em, đừng giận anh được không?” Đồng Hiểu cười nói đùa, “Em là người không hiểu chuyện như vậy à?” Nghe thấy câu nói này, Chương Lâm Vân mới thở phào nhẹ nhõm, “Đồng Hiểu, cảm ơn em đã hiểu cho anh, anh yêu em.” Vừa tắt máy, Hà Thu Đình đã châm chọc hỏi, “Sao vậy, hôm nay sinh nhật cô, bạn trai cô không có thời gian ở bên cô à?”
Đồng Hiểu gật đầu, “Anh ấy có việc phải đi công tác rồi.”
Hà Thu Đình: “Xem ra vẫn không nên muốn một người bạn trai giàu có, sinh nhật cũng không thể ở bên cạnh
Còn không bằng một người bạn trai bình thường, lúc nào cần là có mặt ngay.”
Đồng Hiểu cười,5không nói thêm gì nữa
Sau khi tan làm, Đồng Hiểu đang nghĩ xem tối nay nên giết thời gian thể nào, Hà Thu Đinh bỗng nhiên nói, “Hôm nay là sinh nhật cô, tôi mời cô đi ăn.”
Nghĩ đến lần không vui đó, Đồng Hiểu vội vàng xua tay, “Không cần đâu, cảm ơn cô.” “Bạn trai cô không ở đây, chẳng lẽ cô hẹn người khác rồi à?” Đồng Hiểu lắc đầu, “Tôi không hẹn ai cả, hôm nay tôi chỉ muốn ở một mình thôi.”
Hà Thu Đình thở dài một cái, “Thôi bỏ đi, có lòng mời cô đi ăn vậy mà cô không nể mặt, vậy cứ coi như tiết kiệm cho tôi đi.”
Hà Thu Đình nói xong xách túi rời3đi.
Đã trải qua bao nhiêu năm, cô đều chưa từng tổ chức sinh nhật, bởi vì ngày này cũng chính là ngày giỗ của ba mẹ cô
Vụ tai nạn thảm khốc đó đã cướp đi sinh mạng của hai người mà cô yêu thương nhất.
Đồng Hiểu bước ra khỏi trường một mình, Chung Hân Văn lái xe dừng lại trước mặt cô
“Đồng Hiểu, chúc mừng sinh nhật
Tớ biết từ trước đến giờ cậu không tổ chức sinh nhật, hôm nay tớ sẽ không mời cậu đi ăn
Ngày quan trọng như vậy, tại sao Chương Lâm Vân vẫn chưa đến đón cậu thế?”
Đồng Hiểu cười, giải thích, “Anh ấy tạm thời có việc đi công tác rồi.”
Chung Hân Văn khẽ cau đôi mày xinh đẹp lại, “Vậy à, vậy để tớ đưa cậu về nhà.” “Không cần đâu, gần mà, tớ tự đi được rồi.” “Vậy được rồi, tớ cũng có hẹn với Thẩm Thần Phong
Tạm biệt, Đồng Hiểu.” Chung Hân Văn lái chiếc xe thể thao đỏ rực của mình rời đi.
Chiếc xe thể thao này mới gây ra chấn động ở trường khoảng thời gian trước
Đây là món quà Thẩm Thần Phong tặng Chung Hân Văn lúc yêu nhau được một tháng, không biết đã khiến bao nhiều đồng nghiệp ngưỡng mộ và ghen tị
Vì chuyện này, Hà Thu Đình lảm nhảm trước mặt Đồng Hiểu cả một tuần
Đồng Hiểu đi tàu điện ngầm về chung cư, đến một khu chợ gần đó cô mua chút đồ ăn
Mặc dù chưa từng tổ chức sinh nhật, nhưng vào ngày này cô đều sẽ làm một bữa ngon cho mình, để ba mẹ cô ở trên trời biết cô sống rất tốt
Đến chung cư, cô nhìn thấy Thẩm Thần Bằng bước ra từ một chiếc ô tô màu đen cách đó không xa
Giây phút đó, cô mới biết thì ra không phải cô nhạy cảm, mà đúng là anh vẫn luôn ở đó, chỉ là đổi một chiếc xe khác khiến cô không nhận ra thôi.
Những ngày này cô đều cảm thấy chiếc xe này vẫn luôn đi theo mình, cô cũng từng nói với Chương Lâm Vận chuyện này nhưng Chương Lâm Vân nói có quá nhạy cảm
Thẩm Thần Bằng ăn mặc thoải mái, chiếc áo sơ mi trắng cởi bỏ ba cúc trên cùng vừa ngang ngạnh vừa quyến rũ
Một khoảng thời gian không gặp, hình như anh đã gầy đi rất nhiều
Nhìn thấy dáng vẻ cao lớn của anh đi về phía mình, Đồng Hiểu có cảm giác không chân thật
Mãi đến khi anh bước đến trước mặt cô, cô mới xác nhận được đây thật sự là anh.
“Đồng Hiểu, chúc mừng sinh nhật.”
Thẩm Thần Bằng cách một chiếc bánh sinh nhật trong tay, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Đồng Hiểu lạnh nhạt, bình tĩnh nói: “Cảm ơn anh, nhưng tôi chưa bao giờ tổ chức sinh nhật.”
Thẩm Thần Bằng khẽ cau mày, “Em mời anh lên trên nhà ăn bữa cơm được không? Cứ coi anh như một người bạn bình thường được không?” Anh còn nhấn mạnh, “Ăn xong anh sẽ đi ngay.” Giây phút đó, cô muốn từ chối, nhưng cuối cùng cô vẫn không nhẫn tâm
Chung cư của Đồng Hiểu rất nhỏ, nhưng sắp xếp rất gọn gàng sạch sẽ, mang lại cảm giác rất ấm áp
Đồng Hiểu đi thẳng xuống bếp, rửa đồ ăn rồi nấu
Thẩm Thần Bằng tựa vào khung cửa phòng bếp, thấp giọng hỏi: “Có cần anh giúp gì không?” “Không cần đâu, sẽ xong nhanh thôi.” Đồng Hiểu làm mấy món sở trường, nhanh chóng bề ra bàn
Thẩm Thần Bằng mở một chai rượu vang, lấy bánh sinh nhật ra, thắp nến
“Thẩm Thần Bằng, tôi đã nói tôi không tổ chức sinh nhật rồi.” Anh cười, “Chỉ là ước rồi thổi nến thôi mà.” Đồng Hiểu chắp hai tay lại, lúc đó, cô lại không biết nên ước điều gì
Có lẽ, cô nên ước, chúc cho mình và Chương Lâm Vân có thể tiếp tục hạnh phúc
Nhưng lúc này trong đầu cô lại chỉ có bóng dáng Thẩm Thần Bằng, đuổi cũng không đi
Cô không ước, mở mắt ra, thổi tắt nến
“Em ước gì vậy?” Đồng Hiểu cười khẽ, “Tôi hy vọng sau này anh đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.”
Thẩm Thần Bằng ngây ra, im lặng một lúc lâu rồi mới nói nhỏ: “Đây là lần cuối cùng.”
“Được rồi, ăn cơm đi.” Hai người ngồi đối diện nhau, rượu vang phối hợp với món Trung, nhìn thế nào cũng thấy chẳng ra cái gì cả.