Nghê Huệ bị chọc tức đến khó thở, “An Noãn không phải là người như vậy, ý con là mẹ dơ bẩn, xu nịnh bợ đỡ, ham hư danh, chỉ mang danh lợi sao?”
“Anh, anh bị mụ mị đầu óc rồi hả? Chẳng lẽ vừa rồi anh không nghe thấy những lời An Noãn đã nói à? Sao đến lúc này rồi mà anh còn nói giúp cô ta nữa?”
“Con ra ngoài hóng gió.” Thường Tử Phi lạnh lùng bỏ lại một câu rồi2rời khỏi biệt thự. Sau khi Thường Tử Phi đi khỏi, Giang Thiên Nhu cũng đuổi theo sau. Thấy anh ngồi lên xe, cô ta liền chặn lại trước đầu xe. Anh xuống xe, quát lên, “Cút!” “Thường Tử Phi, anh muốn đi đâu? An Noãn sỉ nhục dì như vậy, anh còn muốn đuổi theo cô ta sao?” Thường Tử Phi lạnh lùng cười, nói, “Giang Thiến Nhu, tôi quen biết An Noãn hai mươi năm rồi, cô ấy là người thế nào8trong lòng tôi biết rõ. Tuy tôi quen biết cô chưa lâu nhưng cô là người thế nào, tôi cũng biết rõ. Dù sau này tôi có lấy bất cứ ai thì người đó cũng không thể thay thế được vị trí của An Noãn trong lòng tôi. Cô hiếu không?”. “Rốt cuộc An Noãn có chỗ nào tốt mà đáng để anh bảo vệ cô ta như vậy? Em mới là vợ chưa cưới của anh! Thường Tử Phi, anh hãy mở to6mắt ra mà nhìn em đi. Em yêu anh như vậy, trong mắt anh có thể có sự tồn tại của em được không?” “Xin lỗi, tim một người cũng chỉ lớn được đến thế, chỉ có thể chứa được một người thôi.” Thường Tử Phi lái xe đi tìm An Noãn ở từng ngã tư đường, cô gái ngốc nghếch ấy ngồi ở bên đường như vậy, dáng vẻ nhỏ bé như chỉ cần một làn gió cũng có thể thổi bay cô.
Chiếc3xe dừng ở trước mặt cô, An Noãn quật cường nhìn người đàn ông trong xe. Cuối cùng Thường Tử Phi thỏa hiệp, bước xuống, từng bước từng bước tới trước mặt cô. “Ngồi ngẩn ra đó làm gì? Mau lên xe đi.” An Noãn ngẩng đầu nhìn anh, nói khẽ: “Tôi mắng mẹ anh như vậy, chính tại anh cũng nghe thấy, anh không trách tôi à?”
Anh vò vò tóc cô, nói, “An Noãn, nếu như đến anh còn không hiểu em, vậy5hai mươi năm nay anh sống vô ích rồi.”
An Noãn mỉm cười, là một nụ cười rất thoải mái.
Xe chạy trên đường, Thường Tử Phi nhàn nhạt hỏi, “Hôm nay mẹ anh khiến em chịu không ít uất ức rồi.”
“Phải đó, dì Nghê không những sỉ nhục tôi, mà dì còn sỉ nhục mẹ tôi. Trong lòng tôi, mẹ tôi là người phụ nữ rất vĩ đại, vì yêu mà bất chấp tất cả, vì tôi mà mất mạng. Mẹ và ba là hai người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Tôi có thể chịu được việc di sỉ nhục tôi, thậm chí đánh tôi tôi cũng không ngại, nhưng tôi không thể nào chịu nổi việc di sỉ nhục mẹ tôi.”
Thường Tử Phi không biết nên nói gì, cô gái này thật khiến người ta đau lòng quá. “Thường Tử Phi, Giang Thiên Nhu không phải người con gái tốt, nếu như anh cưới cô ta về, sau này sẽ xui xẻo đấy.”
Thường Tử Phi bất lực cười, hờ hững đáp, “Em cũng biết thế mà sao không mau giành anh về, cứu anh ra khỏi biển lửa chứ.”
An Noãn than thở nói, “Dì Nghê quá ghê gớm, tôi không phải đối thủ của dì ấy, thôi đi. Tôi thà tìm người bình thường, ba mẹ chồng tương lai có thể xem tôi là con gái còn hơn.”
Thường Tử Phi lại thấy đau lòng không thôi.
“An Noãn, người em lấy là anh, không phải ba mẹ anh, tại sao em phải xoắn xuýt những chuyện này cơ chứ?”
An Noãn lắc đầu, nghiêm túc nói, “Anh không được, rồi anh cũng sẽ nghi ngờ tôi thôi. Hơn nữa, lấy anh không có cảm giác an toàn.”
Thường Tử Phi bị cô chọc tức giận, không nói câu nào nữa.
Hôm nay Hà Tư Kỳ xuất viện, về nhà tiếp tục dưỡng thai. Nhưng mà ngày quan trọng như vậy, Mạc Trọng Huy vẫn không hề xuất hiện. Trái tim cô ta đã hoàn toàn tan nát. Cô ta xoa bụng mình, nuốt hết nước mắt và uất ức vào trong.
“Trợ lý Trương, hôm nay Mạc Trọng Huy không ở Giang Thành sao?” Trương Húc ấp a ấp úng nói, “Ngài Mạc... ngài Mạc đến Bắc Kinh rồi.”
Hà Tư Kỳ lạnh lùng cười, “Trợ lý Trương, ngay đến cả việc nói dối anh cũng không nói lên hồn, Mạc Trọng Huy có thể đến bất cứ nơi nào, nhưng tuyệt đối sẽ không thể về Bắc Kinh.”
“Vậy là cô không biết rồi, đúng là ngài Mạc đã nói với tôi như thế đấy.”
Hà Tư Kỳ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khẽ nói, “Anh nói thật với tôi đi, thời gian này Mạc Trọng có đi tìm An Noãn không?” Trương Húc gãi đầu, suy nghĩ một hồi rồi trả lời, “Cuộc sống riêng tư của ngài Mạc tôi không rõ, thời gian tôi đi với ngài ấy đều là ở công ty.”
Hà Tư Kỳ châm biếm nói, “Trợ lý Trương, anh đúng là trợ lý tốt đó, chả trách Mạc Trọng Huy tin anh như vậy, chuyện gì cũng để anh làm.”
Biệt thự lớn như vậy nhưng Hà Tư Kỳ lại cảm thấy trống vắng. Mấy tháng ngắn ngủi, cuộc sống cô ta dường như đã xảy ra sự thay đổi lớn. Trước đó Mạc Trọng Huy thương cô ta bao nhiêu, ở Giang Thành, không có gì cô ta muốn mà không lấy được. Mạc Trọng Huy thương cô ta đến mức, có lần Mạc Trọng Huy đến thành phố khác làm việc, buổi tối cô ta gọi điện thoại tới đó, nói không có anh ở bên cạnh không ngủ được, Mạc Trọng Huy liền tạm thời gác lại công việc, đáp máy bay về Giang Thành. Cô ta biết, trước đó, sự yêu thương của anh dành cho cô ta đều là vì chị mình. Anh luôn xem cô ta là Hà Tư Nghiên thứ hai.
Nhưng khi có sự xuất hiện của An Noãn, mọi thứ đều không giống xưa nữa.
Ngồi trước gương, nhìn thấy gương mặt mình trong gương, gương mặt giống với Hà Tư Nghiên nên mới có được sự yêu thương của Mạc Trọng Huy. Nhưng mà bây giờ gương mặt của Hà Tư Nghiên đã trở nên vô nghĩa rồi sao?
“Cô chủ, bên Bắc Kinh đưa tin về.”
Người giúp việc nói với cô ta với vẻ mặt bí ẩn. “Chuyện ngài Mạc bị thương đã truyền đến tai ông chủ rồi, thời gian trước đó ngài Mạc về Bắc Kinh là vì giải quyết chuyện này.” Ánh mắt Hà Tư Kỳ trở nên ảm đạm, cắn răng nói, “Anh ấy lừa tôi nói đến thăm chị tôi, trong tin có nói ai làm anh ấy bị thương không?” Người giúp việc ngập ngừng một hồi, nói với thần thái vô cùng phức tạp, “Là An Noãn, ngài Mạc về Bắc Kinh để xin cho cô ta, xin ông chủ tha cho người đã làm ngài ấy bị thương.”
Hà Tư Kỳ đột nhiên cười ra tiếng, tiếng cười lại rất châm biếm.
“Quả nhiên là An Noãn, trước mặt tôi có thể nào anh ấy cũng không chịu thừa nhận là do An Noãn làm, lúc chị tôi chết, anh ấy từng nói cả đời này sẽ không về Mạc gia nữa.”
“Cô chủ, cô chủ đừng tức giận, ngài Mạc chỉ là nhất thời bị mê muội thôi, đợi sau khi con cô ra đời, ngài Mạc sẽ thấy được sự cố gắng của cô chủ, trở về tổ ấm này.” Hà Tư Kỳ sờ vào bụng của mình, tự nói, “Con của tôi suýt nữa bị An Noãn giết chết, cha của con tôi suýt nữa bị An Noãn giết chết, kẻ sao chổi kia, ngày nào cô ta còn sống thì tôi còn chưa được yên ổn ngày đó. Con à, mẹ sẽ không để con chịu uất ức đầu, mẹ nhất định sẽ diệt cỏ tận gốc cho con!” Người giúp việc nhìn thấy ánh mắt hung tợn của Hà Tư Kỳ thì cảm thấy sợ, nhẹ nhàng hỏi, “Cô Hà, cô định làm gì?”
“Tôi phải giết chết An Noãn, để cô ta sẽ không bao giờ có thể trở thành sự uy hiếp của tôi được nữa.”