Tình Đắng

Chương 857: Anh hách triết của cô quay lại rồi (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghĩ đến vết thương trên khóe miệng Thẩm Thần Bằng đêm hôm đó, tâm trạng Đồng Hiểu rất loạn.

Đấu tranh do dự hại ngày, cô gửi tin nhắn cho Hách Triết, hỏi thăm tình hình của anh, nhưng luôn không được trả lời lại.

Hôm nay tan làm, cô đợi ở bên ngoài cao ốc rất lâu, đợi được trợ lý của Hách Triết

“Trợ lý, tổng giám đốc...” Trợ lý nhìn cô một cái, vẻ mặt phức tạp, trầm giọng nói: “Tổng giám đốc bị bệnh nằm viện rồi.” “Bị bệnh? Bệnh gì? Nghiêm trọng không? Có thể dẫn tôi đến bệnh viện thăm anh ấy được không?” Đồng Hiểu căng thẳng hỏi

Trợ lý cau chặt mày lại, thấp giọng nói: “Vợ chưa cưới của tổng giám đốc đã từ Mỹ đến, đang ở bệnh viện3đích thân chăm sóc tổng giám đốc

Lúc này cô Đồng đến bệnh viện thăm tổng giám đốc, có lẽ không tiện lắm

Nhưng mà cô có thể yên tâm, tổng giám đốc không có gì đáng ngại cả.”

Đồng Hiểu cười, nói “cảm ơn anh” rồi rời đi.

Nhìn vẻ mặt cô quạnh của cô lúc rời đi, trợ lý thở dài

Tổng giám đốc đang yên đang lành thì bị ngất ở nhà, đưa đến bệnh viện cấp cứu, trong cơn hôn mê anh ta gọi tên Đồng Hiểu, may mà lúc đó cô Thịnh chưa đến đây, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn mất

Trong phòng bệnh ở bệnh viện cao cấp, Thịnh Thị Hàm ngồi ở cạnh giường, cẩn thận đút cháo cho Hách Triết

Nhìn kĩ, Thịnh Thị Hàm cũng là một người đẹp vô cùng0xuất chúng, gương mặt rất Tây, nhưng lại có khí chất của tiểu thư khuê các phương Đông

“Bác sĩ nói máu bầm trong đầu anh đã tan gần hết rồi, anh đã nhớ lại ký ức trước kia chưa?” Cô ta nói tiếng Trung không quá lưu loát, nhưng không ảnh hưởng đến biểu đạt, bọn họ ở bên nhau thường dùng tiếng Anh để trao đổi.

Người đàn ông dựa vào giường bệnh kéo khóe miệng lên thành nụ cười rất nhẹ, giọng nói cuốn hút hỏi ngược lại, “Em hy vọng anh nhớ lại ký ức trước kia sao?”

Cô gái ngẩn ra, sau đó bĩu môi làm nũng nói: “Đương nhiên em hy vọng anh không nhớ ra rồi, như vậy thì trong lòng anh chỉ có mình em

Ai biết trước kia anh có5tình sử phong lưu gì không chứ?”

Người đàn ông cười, không nói gì nữa

“Ba nói nếu như anh ở bên này biểu hiện tốt, không cần một năm là có thể trở về trụ sở chính.”

“Ừm, anh sẽ cố gắng, không để mọi người thất vọng.”

Thịnh Thị Hàm đặt bát sang bên cạnh, dựa vào lòng anh ta, “Anh chưa bao giờ khiến mọi người thất vọng

Ken, em phát hiện em càng ngày càng thích anh, càng ngày càng không thể rời xa anh

Anh biết không? Anh không có ở bên cạnh em, ngày nào em cũng phải ngắm ảnh của anh mới có thể ngủ được

Em bảo ba điều cả em qua đây, nhưng nói rách miệng ông ấy cũng không đồng ý.”

Hách Triết giơ tay ôm chặt cô ta, nhìn về phương xa,4giọng nói trầm thấp, “Một năm sẽ trôi qua rất nhanh.”

Thịnh Thị Hàm đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở trụ sở chính, ngay cả lần này về đây cũng là hành động thiếu suy nghĩ trong mắt ba cô ta

Bây giờ Hách Triết đã không có gì đáng ngại, cô ta nhất định phải quay về làm việc.

Ba cô ta là một người công tư phân minh, cho dù là con gái ruột của ông ta, ông ta không cho phép có chút sơ suất nào.

Lúc rời đi, cô ta dặn đi dặn lại Tiểu Phùng, nhất định phải chăm sóc tốt cho Hách Triết.

Tiểu Phùng nhìn cô ta, cứ muốn nói lại thôi mãi, cuối cùng không nói chuyện của Đồng Hiểu ra.

Thịnh Thị Hàm vừa lên máy bay rời đi, Hách Triết9đã muốn xuất viện

Trợ lý buồn bực, không ngừng khuyên, “Tổng giám đốc, cố Thịnh đã dặn rồi, bảo anh ở bệnh viện nghỉ ngơi thêm mấy ngày.” “Cậu đi làm thủ tục xuất viện đi.” “Tổng giám đốc.” “Sao hả, cậu không cần công việc này nữa à?”

Trợ lý bất đắc dĩ đi làm thủ tục xuất viện.

Sáng sớm hôm nay, Đồng Hiểu đã nhận được điện thoại của Hách Triết, gần như vừa nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, cô đã ấn ngay nút nghe

Không đợi đối phương mở miệng, cô đã hỏi, “Nghe nói anh phải nằm viện, có đúng không? Bệnh nghiêm trọng không? Lúc nào mới có thể xuất viện?” Mãi mà đầu kia không có tiếng đáp lại, lâu đến nỗi cô tưởng là anh không nghe nữa.

“Đồng Hiểu, cùng anh đến Cẩm Giang một chuyến đi.”

“Lúc nào?”

“Bây giờ.” Đồng Hiểu cau mày, “Hôm nay không được, ngày mai bạn em kết hôn, tối hôm nay em phải ở bên cô ấy.” “Đồng Hiểu.”

“Em đây.”

Đầu kia lại im lặng.

“Có chuyện gì thế?” “Không sao, anh chỉ muốn gọi em thôi.”

Cúp điện thoại, anh đi Cẩm Giang một mình.

Hai ngày nay nằm ở trên giường bệnh, những đoạn ký ức vụn vặt trong đầu đã nối lại thành ký ức hoàn chỉnh

Anh không dám tưởng tượng, sáu năm qua ba mẹ anh đã sống thế nào, không dám nghĩ tới nỗi đau đứt từng đoạn ruột của bọn họ

Bước lên mảnh đất lớn lên từ nhỏ này, nhìn cảnh vật xa lạ xung quanh, anh đột nhiên do dự

Anh đi vào dòng người đông đúc, muốn tìm lại một chút cảm giác quen thuộc của thành phố này

Thành phố không lớn, hình như khắp nơi đều có dấu vết anh đạp xe đạp chở Đồng Hiểu

Cậu thiếu niên áo trắng lúc đó chở thiếu nữ váy trắng của mình, dường như đó chính là cả thế giới của anh.

Hôm nay, sau bao nhiêu năm, anh quay lại thành phố bọn họ dắt tay nhau lớn lên này, không còn nụ cười lông bông thời niên thiếu, chỉ còn lại một đoạn hồi ức khắc cốt ghi tâm

Hồi ức có nghĩa là quá khứ, không quay lại được nữa.

Xe taxi dừng lại trước mặt anh, anh đọc địa chỉ nhà

Cái khu dân cư này vẫn là khu dân cư hồi đó, cũ kĩ hơn so với trong ấn tượng của anh rất nhiều

Thỉnh thoảng nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc, anh thậm chí còn có thể gọi chính xác tên bọn họ

Chỉ là sợ dọa bọn họ, cho nên anh cứ cúi đầu đi

Trong phòng khách, hai ông bà già một người đang đọc báo, một người bận rộn nấu bữa trưa trong bếp

Tiếng chuông cửa vang lên, người đàn ông ngồi im trên sofa không nhúc nhích, người phụ nữ đi từ phòng bếp ra, tức giận mắng, “Ông không nghe thấy có người gõ cửa?” “Tôi đang đọc báo, thời tiết Bắc Kinh hai ngày nay nóng đến mức báo động.” Người phụ nữ hơi dừng bước lại, sau đó hờ hững nói: “Nếu ông muốn gọi điện thoại cho nó thì gọi đi, đừng để tôi biết là được.” Nút thắt trong lòng vẫn còn đó, cho dù biết những năm qua Đồng Hiểu sống cũng không tốt, nhưng bà vẫn không có cách nào thản nhiên đối mặt với cô

Bà cởi tạp dề ra, đi ra mở cửa.

Cửa mở ra, nhìn chàng trai cao lớn trước mặt, thấy khuôn mặt mà lúc nào bà cũng nhớ mong, người bà nhũn ra, ngã ngồi xuống đất.

“Mẹ!”

Hách Triết nghẹn ngào gọi một tiếng, đỡ người phụ nữ dậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.