*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Mẹ của anh vừa nói chuyện vừa lau nước mắt, không biết là đang nói đến chuyện thương tâm gì nữa
Mà Đồng Hiểu ở bên cạnh bà dường như cũng bị lây nhiễm cảm xúc nên đỏ cả vành mắt
Anh nhíu mày, khẽ lên tiếng: “Mẹ.” Tiết Ngọc Lan vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, đứng lên, “Con trai, con về rồi đấy à? Mau qua đây giúp mẹ nói chuyện với Hiểu Hiểu, mẹ đi làm cơm tối.” Tiết Ngọc Lan chạy rất nhanh vào phòng bếp, để lại cho hai người họ không gian riêng
Thẩm Thần Bằng hít sâu, từ tốn đi đến bên cạnh Đồng Hiểu, anh hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Cô đứng lên, hơi không được tự nhiên, “Tôi tới thăm Hân Văn, để tôi đi tìm cô ấy.”
Lúc đi qua Thẩm Thần Bằng, anh đột nhiên giữ cổ tay của cô lại
Cô vùng vẫy3hai lần nhưng không giãy ra được, đành trừng mắt nhìn anh
Thẩm Thần Phong trở về nhìn thấy hai người này đang giằng co, anh ta hắng giọng, thông báo sự hiện diện của mình.
An Noãn và Mạc Trọng Huy cũng vào ngay sau đó, An Noãn kéo cánh tay Mạc Trọng Huy, cười mập mờ
Đồng Hiểu ngại ngùng rút tay ra, chạy đi tìm Chung Hân Văn
“Anh, bọn em không quấy rầy chuyện tốt của anh chứ hả?” Thẩm Thần Bằng lườm An Noãn.
“Phải chịu thôi, ai bảo hai người đứng đây, mà bọn em thì phải đi qua lối này
Anh đấy nhé, muốn làm cái gì cũng không thể làm ở phòng khách đấu đấy.”
Mạc Trọng Huy nheo mắt nhìn An Noãn, hắn nói bằng giọng khiển trách: “Con gái con đứa đừng nói kiểu như vậy!” An Noãn bĩu môi, mắng: “Giả vờ đứng đắn.” Thẩm Thần Phong0đi tới khoác vai Thẩm Thần Bằng, trêu ghẹo, “Em và vợ em vì anh mà hi sinh nhiều lắm đấy nhé, nếu anh mà không theo đuổi được cô ấy thì đúng là không có tiền đồ.”
Cho đến lúc này Thẩm Thần Bằng mới biết hết tất cả
Bữa tối, người nhà họ Thẩm rất đoàn kết, cố ý sắp xếp để Đồng Hiểu ngồi cạnh Thẩm Thần Bằng.
“Bà xã, em ăn nhiều một chút.” Thẩm Thần Phong gắp cho Chung Hân Văn món mà cô thích ăn nhất.
Chung Hân Văn lại gắp bỏ ra, gắt gỏng: “Sao anh không ăn cơm với cô tình nhân nhỏ của anh ấy?”
Cô nàng này còn diễn như thật nữa, đúng là vì chiếc xe thể thao mà cô ấy liều mạng thật.
Anh ta đành ôm cô mà dỗ dành, “Bà xã, em phải tin tưởng anh, anh ở bên ngoài thật sự không5có người đàn bà khác
Thể này đi, sau này đi xã giao, anh tuyệt đối sẽ không đi qua mười giờ tối.”
“Đàn ông các anh không có một ai tốt cả.”
Cái này đúng là vơ đũa cả nắm rồi, Mạc Trọng Huy vô tội liếc nhìn An Noãn.
An Noãn cười nói: “Chị dâu à, cũng không thể nói như vậy được
Chồng của em rất tốt, hai anh trai em cũng rất được
Đồng Hiểu, chị nói có đúng không?” Đồng Hiểu lịch sự mỉm cười mà không nói gì
Thẩm Thần Bằng ngồi ở bên cạnh Đồng Hiểu, liên tục gắp thức ăn cho cô, Đồng Hiểu không tiện từ chối vì đang có rất nhiều ánh mắt nhìn họ
Tiết Ngọc Lan nhìn con trai nhà mình ngồi cùng Đồng Hiểu thấy rất xứng đối, nhất là ánh mắt con trai bà nhìn Đồng Hiểu luôn tràn ngập yêu thương
“Hiểu Hiểu, hay là4đêm nay cháu đừng về nhà, ở lại đây bầu bạn với Hân Văn đi
Hân Văn ở nhà một mình với đám người già chúng ta đúng là rất nhàm chán.” Đồng Hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Ngọc Lan, cô lễ phép nói: “Bác gái, sáng mai cháu sẽ tới thăm cậu ấy ạ.” Tiết Ngọc Lan cười, “Cứ chạy tới chạy lui thế này, bác gái sợ cháu mệt mỏi, dù sao nhà bác cũng có rất nhiều phòng trống.” An Noãn phụ họa theo, “Đúng vậy, đúng vậy đấy, cô vừa đến là hai đứa nhóc nghịch ngợm nhà tôi vui vẻ ngay
Chúng rất thích chơi với cô, cô không hổ là cô giáo nhà trẻ, bọn nhỏ đều rất thích cô.” Chung Hân Văn cũng nói, “Đồng Hiểu, cậu ở lại đây đi, nhỡ ban đêm Thẩm Thần Phong đánh tớ, cậu còn có thể giúp9tớ.” Thẩm Thần Phong bị nghẹn thức ăn
Có nhiều người hơn nữa thuyết phục, Đồng Hiểu vẫn không đồng ý, “Hân Văn, sáng sớm mai tớ sẽ đến với cậu.” Mọi người thấy cô kiên quyết như thế cũng không tiện nói thêm gì nữa
Trong lòng họ nghĩ từ từ sẽ ổn thôi, không thể mới ban đầu mà đã dọa Đồng Hiểu sợ được
Ăn cơm tối xong, Thẩm Thần Phong đưa Chung Hân Văn ra ngoài tản bộ, An Noãn và Mạc Trọng Huy đưa hai đứa nhỏ ra ngoài sân chơi, ba bác gái lôi kéo ông cụ Thẩm chơi mạt chược
Trong phòng khách lập tức chỉ còn lại Đồng Hiểu và Thẩm Thần Bằng, Đồng Hiểu ngồi ở trên ghế sofa rất không được tự nhiên
Cô muốn về nhà nhưng lại không có xe để về
Thẩm Thần Bằng ngồi cạnh cô, cầm điều khiển ti vi, còn hỏi ý kiến của cô, “Em muốn xem cái gì?”
“Tôi không xem.”
Cuối cùng anh chuyển kênh đến một bộ phim thần tượng, đây là bộ phim trước đây Đồng Hiểu từng xem, đã kết thúc lâu rồi.
Lúc ấy bọn họ còn ở bên nhau, mỗi lần cô xem phim, anh đều sẽ chế giễu cô, bây giờ xem lại một lần nữa, vẫn là hai người bọn họ, nhưng dường như đã cách cả một đời rồi
Tay anh để trên thành ghế sofa sau lưng cô, mấy lần anh muốn đụng vào vai cô, trong lòng đấu tranh một lúc lâu nhưng vẫn không có đủ dũng khí.
Trong căn biệt thự to lớn lúc này yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng cãi vã tan nát cõi lòng của nam chính nữ chính trên ti vi.
Anh nhớ lần đầu tiên bọn họ xem đoạn này, Đồng Hiểu vừa ăn khoai tây chiên vừa mắng nam chính sấp mặt, “Cái tên này đúng là không đáng mặt đàn ông, nam nữ cãi nhau đều là nam nhường cho nữ, nào có chuyện để cho người phụ nữ của mình đau lòng như vậy chứ?”
Lúc ấy anh ôm lấy cô, ra vẻ rất đắc ý, “Anh sẽ không bao giờ để người phụ nữ của mình đau lòng, yêu thương còn không hết ấy chứ.” Từng cảnh tượng lúc đó được chiếu lại trong tâm trí của hai người, Thẩm Thần Bằng không khống chế nổi mình mà ôm chặt lấy Đồng Hiểu từ phía sau, anh khẽ nói: “Đồng Hiểu, anh biết sai rồi, anh sẽ không tiếp tục để em phải đau lòng nữa.” Cô đẩy mạnh anh ra, cầm lấy túi xách của mình rồi chạy ra khỏi biệt thự
Thẩm Thần Bằng cầm chìa khóa xe đuổi theo, anh giữ chặt lấy cổ tay cô, “Đồng Hiểu, hiện tại chúng ta đều độc thân, cho nhau một cơ hội không được sao?”