Tình Đắng

Chương 875: Đồng hiểu, anh yêu em! (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Thần Bằng bị thương không nhẹ hơn so với Hách Triết, nhưng trong mắt của cô chẳng mảy may nhìn thấy.

Thẩm Thần Bằng kinh ngạc đứng đấy, nhìn cô lo lắng quan tâm đến thương thể của người khác.

Người ra tay trước không phải là anh, nhưng người bị thương nặng mới chính là anh

Anh cho rằng mình bị thương nặng một chút, ra tay nhẹ với đối thủ thì có thể có được sự thương tiếc của cô

Nhưng giây phút này, anh cảm thấy mình thật là ngây thơ

“Anh Triết, anh không sao chứ?”

Hách Triết lắc đầu, “Anh không sao, không cần lo lắng.” “Theo em lên nhà, em giúp anh bôi thuốc.” Hai người họ quay người lên tầng, cô nhìn thấy xe của Thẩm3Thần Bằng phóng nhanh bỏ đi, tiếng động cơ kinh người

Dẫn Hách Triết về căn hộ của mình, cô vội vàng tìm cái hòm thuốc, cẩn thận giúp anh thoa thuốc

“A...” Anh đau đến mức nhân lông mày

“Ra tay nặng thật.” Đồng Hiểu nhíu mày

Anh mấp máy môi, “Anh ta bị thương cũng không nhẹ đâu.” “Anh ta nổi điên, anh cũng nổi điên theo anh ta làm gì, làm cho hai bên đều phải chịu thiệt, có cần thiết không?” Hách Triết nhìn cô một cái, hỏi: “Sao em lại đi cùng với anh ta?”

Đồng Hiểu kể cho anh nghe chi tiết chuyện của Chung Hân Văn.

Lông mày của anh càng nhíu chặt hơn, “Nói như vậy thì ngày mai em còn phải đến nhà họ Thẩm0nữa?”

Đồng Hiểu cắn môi, “Em không muốn đi, nhưng mà Hân Văn...”

“Vậy em có từng nghĩ đây là cái bẫy mà Chung Hân Văn đang cùng nhà họ Thẩm liên hợp lại, để đợi em nhảy vào không?” “Hân Văn sẽ không lừa em.”

“Em đấy, chính vì em đơn thuần như vậy nên mới bị người ta lừa còn cho người ta thêm tiền.”

Đồng Hiểu bĩu môi không nói lời nào

“Đúng rồi, anh tìm em có việc gì à?” “Không có việc gì thì anh không thể tới thăm em một chút à?” Ý em không phải thể.”

“Anh chia tay với Thịnh Thị Hàm rồi.”

Đồng Hiểu kêu lên, “Anh nói cái gì? Sao anh có thể...”

“Sau khi hồi phục trí nhớ, anh không có cách nào tiếp tục5quen cô ấy được nữa, anh không lừa được lòng mình

Nếu như không yêu thì sớm muộn gì cũng sẽ bị tổn thương, chi bằng sớm nói ra.”

“Thế nhưng công việc của anh...” Anh cười nhạt, “Anh đã đưa đơn từ chức rồi, chỉ còn chờ bến trụ sở phê duyệt.” Đồng Hiểu buồn bực, quát nhẹ, “Đó là tiền đồ và tương lai của anh, sao anh lại có thể dễ kích động như vậy? Anh có thể đứng xử trí theo cảm tính như vậy được không?”

Hách Triết nắm chặt hai tay cô, nói nghiêm túc: “Bé con à, tin tưởng anh, cho dù không có công việc hấp dẫn này, anh cũng có thể tìm được những công việc tốt khác và cho em sống4một cuộc sống hạnh phúc.”

“Ai muốn ở bên anh, em đã đồng ý sao? Anh dựa vào cái gì mà tự tiện quyết định như vậy?” Đồng Hiểu gào lên rồi chạy về phòng, vào lúc này cô không muốn nhìn thấy Hách Triết

Hách Triết chạy theo ôm lấy cô từ phía sau

“Bé con, anh không biết mình làm như vậy có thể khiến em hồi tâm chuyển ý hay không, nhưng anh biết, nếu như anh không làm như vậy thì anh sẽ thật sự mất em.”

Đồng Hiểu hít sâu một hơi để cho mình bình tĩnh lại.

“Anh thật sự có thể buông bỏ tình cảm sáu năm với chị Thịnh sao?” Anh thì thầm đáp lại, “Vậy chúng ta thì sao, tình cảm hai mươi mấy9năm, em nói anh có thể buông xuống sao?” Đồng Hiểu bị anh hỏi lại mà không thốt được lời nào, “Để cho em yên lặng một chút, hiện tại em không muốn nói chuyện với anh.” Đồng Hiểu chạy vào trong phòng, đóng sầm cửa lại

Hách Triết không quấy rầy cô nữa mà cho có đủ thời gian để suy nghĩ.

Thẩm Thần Bằng lái xe trở về nhà họ Thẩm, vì Thẩm Diệc Minh đột nhiên trở về nên cả nhà đang ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm.

Thẩm Thần Bằng cúi thấp đầu đi thẳng lên tầng, nhưng bị Tiết Ngọc Lan gọi lại: “Con trai tới đây, bà con có lời muốn nói với con.” “Con không có lời nào muốn nói với ba mẹ cả.” Anh lạnh lùng nói như vậy rồi tiếp tục đi lên tầng

Tiết Ngọc Lan chạy tới níu anh lại, nhờ thế mới thấy được vết thương trên mặt anh, “Chuyện gì xảy ra vậy? Con đánh nhau với người ta à?” Thấy không lừa được nữa, anh đành đi tới trước mặt Thẩm Diệc Minh, lạnh lùng hỏi: “Ba muốn nói gì với con ạ?”

Thẩm Diệc Minh nhìn bộ dạng này của anh, khuôn mặt vốn đang tươi cười lập tức sầm xuống, “Trước tiên giải thích chuyện thương tích trên mặt con đi!” “Con không có gì để giải thích cả, đánh nhau với người ta thôi.”

Thẩm Diệc Minh tức giận đến mức khóe miệng cũng co giật, “Con có thể làm ra chuyện gì tử tế được không? Con như thế này thì có đứa con gái nào chịu lấy hả?” Thẩm Thần Bằng gào lên: “Vậy cả đời con không kết hôn còn không được à? Thế này tất cả mọi người đã hài lòng chưa?”

Tiết Ngọc Lan nhíu mày, “Sao con lại nói như thế? Chẳng phải mọi người đều đang quan tâm con à?”

“Không cần mọi người quan tâm, cứ để con tự sinh tự diệt luôn đi” Nói xong, Thẩm Thần Bằng chạy lên tầng

Tiết Ngọc Lan thở dài, “Mới vừa rồi đưa Đồng Hiểu về nhà không phải còn rất tốt đấy à, sao lúc này lại như thế?” Thẩm Thần Phong xen lời, “Cháu thấy có tám phần là chịu thiệt ở chỗ của Đồng Hiểu rồi.” Tiết Ngọc Lan: “Cứ nghĩ là có thể nói chuyện cưới gả rồi chứ, hai cái đứa trẻ này lúc nào mới có thể tốt đẹp đây?” Thẩm Thần Bằng về phòng, anh không tắm rửa mà nằm vật lên giường, trong đầu chỉ hiện lên cảnh Đồng Hiểu quan tâm Hách Triết, cùng vẻ mặt dịu dàng lo lắng của cô lúc ấy, anh tức đến mức sắp thổ huyết

An Noãn gõ cửa rồi đi vào, cô đi đến ngồi xuống trên giường của anh

“Xoay ra đây, em bôi thuốc cho” Thẩm Thần Bằng không để ý đến cô

“Em không tốt tính như bác gái đâu đấy, xoay ra đây.” Thẩm Thần Bằng vẫn làm lơ

“Anh còn như vậy, em sẽ bảo Mạc Trọng Huy đến đánh anh!” Thẩm Thần Bằng ngồi phắt dậy: “Khoe hạnh phúc hả? Hai đứa ân ái mặn nồng chứ gì? Cút, cút đi cho anh!”

Cuối cùng An Noãn vẫn không đành lòng, nũng nịu kéo cánh tay anh

“Được rồi được rồi, em không khoe là được chứ gì, mọi người chỉ quan tâm anh thôi.”

Cô vừa nói vừa mở hòm thuốc ra, thoa thuốc cho anh.

“Chẳng phải chỉ là đàn bà thôi à? Anh là ai chứ, anh là cậu hai nhà họ Thẩm làm việc gì cũng thuận lợi, chỉ một chút xíu ngăn trở này là có thể đánh bại được anh rồi à? Tỉnh táo lại đi, cả nhà chúng ta đều đang giúp anh, anh không nhìn ra được sao?”

Lúc này Thẩm Thần Bằng mới dần dần bình tĩnh lại.

Sáng sớm hôm sau, người nhà họ Thẩm đang ăn sáng, Tiết Ngọc Lan cố ý hỏi Chung Hân Văn ở ngay trước mặt Thẩm Thần Bằng, “Hân Văn, hôm nay Hiểu Hiểu có tới thăm cháu không?” Chung Hân Văn gật đầu, “Vốn cậu ấy nói không đến, nhưng cháu sống chết đòi cậu ấy tới, nên lát nữa cậu ấy sẽ đến ạ.” Dường như cô đang cường điệu tác dụng của mình

Tiết Ngọc Lan lại nói: “Hiểu Hiểu không có xe đến đây nhỉ? Thần Bằng, con đi đón con bé đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.