*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Người xung quanh vẫn chưa tản đi, chỉ trò Đồng Hiểu bàn luận sôi nổi.
Chỉ một lúc sau, bà chủ cửa hàng cũng chạy tới, thấy cửa hàng của mình bị phá hoại như vậy thì giận điên lên
Cô ta chỉ Đồng Hiểu, “Bây giờ cô ngồi xuống bàn bạc chuyện bồi thường hay là chúng ta đến đồn công an nói?” Bây giờ Đồng Hiểu chỉ muốn biến mất, cho dù là biến mất vĩnh viễn
Tất cả mọi người nhìn cô với ánh mắt khinh thường, giống như một bàn tay vô hình đang vả vào mặt cô.
“Tôi xin lỗi! Tôi sẽ thu xếp lại cửa hàng cho cô.” Bà chủ trợn to hai mắt, “Cổ nói cho tôi nghe xem thu xếp thế nào? Cô có biết mỗi cái túi trong cửa hàng của tôi giá trị bao nhiêu không? Bây3giờ những cái túi này bị mẹ cô ném đi, giẫm lên, tất cả đều không bán được nữa, cô biết không? Tổn thất này không phải là chuyện mấy chục mấy trăm nghìn tệ mà xong đâu!”
Chung Hân Nhiên đứng ở trong cửa hàng của mình, nhìn Đồng Hiểu cúi thấp đầu, dáng vẻ hèn mọn, cô ta đột nhiên cảm thấy rất hả giận.
Không phải người phụ nữ này có được tình yêu của Thẩm Thần Bằng sao? Bây giờ xảy ra chuyện, sao không thấy ai đâu? Có lẽ Thẩm Thần Bằng cũng sợ mất mặt
Người nhà như vậy còn muốn làm thông gia với nhà họ Thẩm, đúng là không biết tự lượng sức mình
Sau đó Đồng Hiểu bị bà chủ ép, gọi điện thoại cho Hách Triết.
Lúc Hách Triết đến trung tâm thương mại, tất cả sự kiên0cường của cô đều sụp đổ trong nháy mắt.
Anh đau lòng ôm cô, hôn lên tóc cô, dỗ, “Ngoan, không sao, tất cả cứ giao cho anh.” Bà chủ thấy Hách Triết phong độ bất phàm, lạnh lùng hỏi, “Anh là gì của cô ta?”
“Tôi là bạn trai cô ấy, tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Huy
Chồng của bà chủ cũng là người chấn thương trường, nhân vật lớn số một như vậy đương nhiên cô ta đã nghe nói đến, sắc mặt cô ta tốt hơn hẳn, “Nếu anh là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Huy, tôi nghĩ chuyện này sẽ dễ xử lý hơn nhiều
Chỉ cần mọi người bồi thường tổn thất cho tôi, những thứ khác đều dễ thương lượng, tôi có thể không truy cứu.”
Thẩm Thần Bằng về đến công ty, mãi mà không hết giận, tài5liệu trên bàn làm việc bị anh ném khắp nơi.
Chuông điện thoại vang lên, là Mạc Trọng Huy gọi đến
Anh bình tĩnh lại, ấn nút trả lời, Mạc Trọng Huy hỏi anh, “Chuyện của mẹ Đồng Hiểu là sao thế?” “Không biết!” “Người phụ nữ của anh, anh lại không biết?”
Thẩm Thần Bằng lập tức điên lên, “Ai nói cô ấy là người phụ nữ của tôi?” “Nếu đã không phải là người phụ nữ của anh, vậy tôi cũng không cần nể mặt anh nữa, xử lý công bằng đi.”
“Cậu muốn xử lý thế nào thì xử lý, cô ấy chết cũng không liên quan đến tôi!”
Anh cúp điện thoại, tâm tình vẫn khó mà bình phục được như cũ.
Không biết qua bao lâu, anh lại gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, rốt cuộc vẫn không đành lòng
“Cậu nói với cửa4hàng kia một tiếng, tôi sẽ bồi thường tất cả tổn thất.” Mạc Trọng Huy ở đầu kia cười, “Chuyện này bạn trai của Đồng Hiểu đã xử lý rồi, tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Huy, anh ta đích thân gọi điện thoại cho tôi, tôi nể mặt anh ta, không truy cứu nữa.” Thẩm Thần Bằng lại nổi giận, “Cậu có giao tình gì với hắn? Cậu dựa vào cái gì mà nể mặt hắn? Cậu đã hỏi ý kiến tôi chưa?” Mạc Trọng Huy buồn bực, “Chính anh nói chuyện của Đồng Hiểu không liên quan đến anh.” “Mạc Trọng Huy, cậu cố ý đúng không!” “Tôi cố ý cái gì? Hai đứa bé đang quấy, không nói nữa
Đúng rồi, mẹ anh bảo anh có thời gian thì về nhà ăn cơm.”
Kết thúc cuộc điện thoại này, Thẩm Thần Bằng9dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, bạn trai của Đồng Hiểu, tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Huy
Anh không ngừng lặp lại những lời này trong lòng, khóe miệng cong lên tự giễu
Đồng Hiểu không biết Hách Triết đến bao nhiêu tiền, còn bảo lãnh cho Chu Vũ Vi và Đồng Phi ra khỏi đồn công an.
Đây là lần đầu tiên Đồng Hiểu đến chung cư của Chu Vũ Vi ở Bắc Kinh, Thẩm Thần Bằng đã rất mạnh tay thu xếp căn nhà này cho bọn họ
Trên đường từ đồn công an về chung cư, Chu Vũ Vị dặn dò Đồng Hiểu, “Chuyện mẹ và chị vào đồn công an, đừng nói với ba con.” Đến chung cư, đúng lúc Đồng Ngạn Thiên không ở nhà
Chu Vũ Vi bảo bọn họ ngồi xuống sofa, mặc dù Hách Triết cứu bà ta ra khỏi đồn công an, nhưng Chu Vũ Vi vẫn không vui vẻ gì với anh
“Hai đứa ngồi đi, mẹ đi rót ít nước.”
Đồng Hiểu kéo bà ta lại, “Mẹ, không cần đâu
Mẹ thu dọn đồ đạc đi, sáng mai con đưa mọi người đến sân bay.”
Chu Vũ Vi cau mày lại, “Tại sao mẹ phải đi, chúng ta định định cư ở đây.”
Đồng Hiểu mệt mỏi thở dài, “Mẹ, cái nhà này không phải là của mọi người, cũng không phải là của con, mọi người dựa vào cái gì ở đây?” “Đây là nhà con rể tặng chúng ta, chỉ cần Thần Bằng không mở miệng đuổi chúng ta đi, mẹ sẽ không đi.”
“Mẹ, Thẩm Thần Bằng không phải là con rể mẹ!” Đồng Hiểu lớn tiếng hơn rất nhiều, “Con đã sớm chia tay với anh ta rồi, mẹ tỉnh lại đi được không? Còn chế hôm nay chưa đủ mất mặt à? Mẹ không thích hợp sống ở thành phố này
Về Cẩm Giang, mỗi tháng con sẽ cho mẹ tiền sinh hoạt phí.” Chu Vũ Vi giơ tay chỉ vào trán Đồng Hiểu, “Lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả mẹ và con cũng dám châm biếm, con chê mẹ nhà quê, ở đây làm con mất mặt đúng không?” “Con không có ý đó, con cầu xin mọi người về nhà đi, đừng có bất cứ dây dưa gì với Thẩm Thần Bằng nữa.” Chu Vũ Vi quay sang Hách Triết, “Con là vì nó nên mới chia tay với Thần Bằng phải không? Nó làm sao so được với Thần Bằng, con lại vì nó mà vứt bỏ Thần Bằng!” “Mẹ! Hôm nay là anh Triết cứu mẹ và chị, Thẩm Thần Bằng đến trung tâm thương mại rồi nhưng không lộ mặt
Trung tâm thương mại là của em rể anh ta, chỉ cần anh ta gọi một cuộc điện thoại là có thể giải quyết, nhưng anh ta lại không giúp
Đến bây giờ mẹ còn chưa nhìn rõ ai thật sự tốt với mẹ à?”
Chu Vũ Vi dường như không muốn tin, “Con và Hách Triết ở bên nhau, Thần Bằng tức giận cũng đúng
Tóm lại, mẹ không đi, cho dù con khuyên nhủ thế nào, ép thể nào, mẹ cũng không đi
Trừ phi Thần Bằng mở miệng bảo mẹ cút, mẹ mới đi.”
Đồng Hiểu hít sâu một hơi, thản nhiên nói, “Nếu đã như vậy, sau này mẹ ở Bắc Kinh cho dù xảy ra chuyện gì, cũng đừng tìm con nữa.” Đồng Hiểu nói xong, kéo Hách Triết rời khỏi chung cư.
Anh đưa cô về chung cư, trên đường đi, cô vô cùng yên tĩnh, dựa vào trên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh biết cô đang rơi nước mắt, không ngừng lấy tay lau mắt, vẫn cố gắng không để cho anh nhìn thấy
Nhưng cô không biết, càng như vậy, anh càng đau lòng.
Anh đặt một tay lên vô lăng, tay kia giơ ra nắm lấy tay cô.