Tình Đắng

Chương 892: Sáu năm, không yêu nữa rồi (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đồng Hiểu đứng dưới bóng cây rất lâu, nhìn tàn thuốc la liệt dưới chân, trong lòng không rõ là cảm giác gì.

Hách Triết đợi mãi không thấy Đồng Hiểu lên nên anh đi xuống tìm cô

“Bé con, em có còn nhớ trước kia chúng ta từng nói, chúng ta sẽ nắm tay nhau đến đầu bạc răng long không?”

“Em nhớ.”

“Vẫn có thể cầm tay em, thật tốt.” Anh thỏa mãn nói

Xe vững vàng lái về nhà họ Thẩm, Chung Hân Văn thấp giọng hỏi, “Anh có đau không?” Thẩm Thần Bằng liếc cô một cái, không nói gì.

“Tôi nói câu này anh đừng giận, anh không nên đón người nhà của Đồng Hiểu đến Bắc Kinh

Anh có biết từ trước đến giờ người nhà của cô ấy đối xử với cô ấy thế nào không? Hồi đó ngay cả con của hai người cũng chết trong3tay người nhà cô ấy

Lúc Đồng Hiểu mang thai, bọn họ chẳng những không chăm sóc cậu ấy tử tế, còn bắt cậu ấy làm việc nhà

Không nói những thứ này, bọn họ còn hết lần này đến lần khác làm tổn thương cậu ấy, khiến cậu ấy bị kích thích

Bây giờ anh đón người nhà của cậu ấy đến Bắc Kinh là gây phiền phức cho cậu ấy

Lòng tự trọng của Đồng Hiểu luôn rất mạnh, anh có nghĩ, ở trung tâm thương mại bị nhiều người vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ như vậy là cảm giác thế nào không? Hách Triết sẽ không làm như vậy đâu.”

“Im miệng!” Thẩm Thần Bằng hừ lạnh, bàn tay cầm vô lăng trắng bệch.

“Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở anh, anh thua ở đâu? Thật ra tình cảm của Đồng Hiểu đối với Hách Triết là tình0thân và sự ỷ lại

Trước kia cậu ấy định sinh con cho anh, đủ để thấy vị trí của anh ở trong lòng cậu ấy rồi, chỉ là anh không biết quý trọng

Một người phụ nữ yêu một người đàn ông rất dễ dàng, nhưng nếu như trái tim bị tổn thương, muốn hồi phục như cũ sẽ rất khó.” Thẩm Thần Bằng phanh xe lại, dừng ở ven đường, gầm nhẹ, “Cô có muốn xuống xe không hả?”

Chung Hân Văn bị ánh mắt anh dọa, lắc đầu, “Tôi không nói nữa còn không được sao? Tốt bụng không được báo đáp, tôi đang giúp anh đấy.” “Không muốn xuống xe thì ngậm miệng lại!” Chung Hân Văn lườm anh, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Nếu như tôi là Đồng Hiểu, tôi cũng không chọn anh

Ai muốn có một người bạn trai hung dữ như vậy chứ, tất5cả tâm trạng đều viết ở trên mặt.”

***

Đồng Hiểu mở mắt ra dũng cảm đối mặt với một ngày mới, cô không có quyền lựa chọn người nhà, nhưng cô có quyền lựa chọn cuộc sống

Ăn sáng xong, cô chuẩn bị đến trường

Xuống đến tầng một, xe của Hách Triết đã đỗ bên ngoài chung cư rồi

Anh hạ cửa xe xuống, vui vẻ vẫy cô

Xe vững vàng chạy trên quốc lộ, lúc sắp đến trường học, Đồng Hiểu thấp giọng phá vỡ sự yên tĩnh, “Anh Triết, tối hôm nay anh không cần đến đón em đâu.” Hách Triết không nói gì, dùng sức cầm chặt vô lăng.

Xe đến trường học, cô nói “cảm ơn”, định xuống xe nhưng Hách Triết khóa chặt cửa lại

“Anh không biết lúc nào em mới có thể chấp nhận anh, nhưng anh sẽ không dễ dàng buông tay đâu.” Đồng Hiểu4đi trên con đường nhỏ yên tĩnh trong trường, bên tai vang vọng câu nói kia của Hách Triết.

Đột nhiên có người vỗ lên lưng cô, cô quay lại, Hà Thu Đình đang híp mắt nhìn cô

“Đồng Hiểu, cô còn giấu tôi, vừa rồi bên ngoài chiếc xe Bentley, cô dám nói không phải của anh Thẩm không? Hai người làm hòa rất lâu rồi nhỉ, không phải sắp đám cưới rồi đấy chứ?”

“Không phải, đó không phải là xe của Thẩm Thần Bằng.” Hà Thu Đình ôm cổ cô, “Đúng là vịt chết còn mạnh miệng, cố quên mấy người lái xe Bentley? Yêu anh Thẩm là chuyện may mắn thế nào đáng để kiêu ngạo tự hào thế nào chứ, sao cô lại cảm thấy mất mặt như vậy?”

Đồng Hiểu vừa định nói gì đó thì một giọng nói the thé đã vang lên sau9lưng, “Đồng Hiểu, có phải mẹ cô đến Bắc Kinh rồi không?” Sống lưng Đồng Hiểu lạnh toát, cô quay lại nhìn về phía đồng nghiệp kia, ngây người

“À, là thế này, cô tôi có một quầy bán hàng ở trung tâm thương mại của Mạc thị

Ngày hôm qua có người phụ nữ đanh đá gây rối trong cửa hàng, nói bà ta là mẹ vợ của Thẩm Thần Bằng, con gái bà ta còn là giáo viên ở trường Anh Đón chúng ta, ầm ĩ đến nỗi gọi cả cảnh sát

Tôi đang nghĩ, người ở Anh Đốn có quan hệ với anh Thẩm chắc là cô nhỉ, có chuyện này à?” Đồng Hiểu lúng túng đến nỗi chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống, nhất thời không nói gì cả.

Hà Thu Đình khoác cánh tay cô, tức giận nói với Thẩm Duyệt, “Cô hâm mộ đổ kị hả, thấy người khác tốt thì không chịu được đúng không

Mọi người đều là đồng nghiệp, cô cần gì phải hùng hổ doạ người như vậy

Như vậy chỉ càng tỏ ra cô không có tố chất

Đồng Hiểu, chúng ta đi, đừng để ý đến người như vậy.”

Hà Thu Đình kéo Đồng Hiểu rời đi

Mãi đến khi vào lớp, Đồng Hiểu vẫn đờ đẫn

Hà Thu Đình an ủi cô, “Đồng Hiểu, cô đừng tức giận, loại người như vậy bị bệnh ghen ghét đố kỵ với người khác, cô càng để ý, bọn họ càng đắc ý.” Đồng Hiểu cúi đầu, khẽ nói, “Điều cô ấy nói là thật.”

Hà Thu Đình kinh ngạc ngây ra tại chỗ, mãi mà không nói ra được một câu

Tin tức nhanh chóng lan truyền ra khắp trường, tất cả mọi người đều biết mẹ Đồng Hiểu làm loạn ở trung tâm thương mại, bị cảnh sát dẫn đi.

Người này truyền qua người khác, tin tức tam sao thất bản, đồn thành mẹ Đồng Hiểu lấy trộm đồ ở trung tâm thương mại, cả người và tang vật đều bị cảnh sát đưa đi.

Ai nhìn thấy Đồng Hiểu ở trong sân trường cũng chỉ trỏ, tụm năm tụm ba nhỏ giọng bàn tán

Còn có những người thích gây chuyện, cố ý đi tới trước mặt Đồng Hiểu, giả vờ tốt bụng nói với cô, “Đồng Hiểu, tôi nghe mọi người nói mẹ cô vì ăn trộm đồ ở trung tâm thương mại nên bị bắt, cậu tối làm ở Cục công an, có cần tôi giúp gì không?” “Mẹ tôi không ăn trộm” “Vậy sao? Tôi biết cô ngại thừa nhận, chúng ta đều là đồng nghiệp, không có ai cười nhạo cô đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.