*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Hiện giờ tôi và anh ta đang là người một nhà, chị không biết à?”
Chung Hân Văn có thể tưởng tượng được dáng vẻ tức giận của Chung Hân Nhiên ở đầu bên kia, chỉ cần nghĩ thôi, cô đã thấy hả giận.
“Chị yêu quý à, chị muốn gả vào nhà họ Thẩm thật à? Nhưng mà cửa nhà họ Thẩm hơi cao, có thể sẽ hơi khó đấy.” “Chung Hân Văn, mày đừng đắc ý quá!” Chung Hân Văn cũng không còn giả vờ nữa mà lạnh lùng nói, “Chung Hân Nhiên, chị đừng nói với tôi là chị không biết Thẩm Thần Bằng chỉ là đang lợi dụng chị thôi nhé
Chị và mẹ chị ở nhà sướng phát rồ rồi hả, còn thật sự nghĩ rằng ông trời có mắt nên cuối cùng mình có thể trở thành mợ chủ của nhà3họ Thẩm à? Chị đừng có nằm mơ!”
“Chung! Hân! Văn!”
“Tôi nói cho chị biết một lần nữa, có tôi ở đây thì chị không có cửa gả vào nhà họ Thẩm đâu.” Không đợi đầu bên kia nổi giận, Chung Hân Văn đã trực tiếp ngắt máy
Cô xóa mấy cuộc gọi của Chung Hân Nhiên đi rồi lén lút đặt điện thoại của Thẩm Thần Bằng về chỗ cũ
Sau đó cô tiếp tục ngồi xem TV và ăn đồ ăn vặt
Thẩm Thần Bằng đi từ trên tầng xuống, hỏi: “Vừa rồi có phải điện thoại của tôi đổ chuông không?” Chung Hân Văn khinh bỉ nhếch miệng, “Đừng có đánh giá mình cao thể, ai mà thèm gọi cho anh, trở về phòng nghỉ đi, mất tay thì càng không cưới được vợ bây giờ.”
Chung Hân Nhiên tức đến mức đập điện thoại di0động ngay trong cửa hàng
Cô gái trẻ nhân viên của cửa hàng bị dọa phát sợ, vừa giúp cô ta nhặt điện thoại vừa lo lắng hỏi: “Cô Chung, cô sao thế?”
Chung Hân Nhiên hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, cô ta không thể để con mắt Chung Hân Văn kia chọc tức mình được, con chết tiệt đó chắc chắn là cố ý, cố ý chọc giận cô ta đây mà.
“Tôi không sao.”
Chung Hân Nhiên cầm điện thoại rồi gọi cho Thẩm Thần Bằng một lần nữa, lúc này là Thẩm Thần Bằng bắt máy.
Cô ta kêu ca than khóc với Thẩm Thần Bằng, quở trách Chung Hân Văn, sau đó bảo Thẩm Thần Bằng tới đón mình, anh đồng ý ngay.
Thẩm Thần Bằng cầm chìa khóa xe xuống nhà, Chung Hân Văn vẫn đang xem ti vi, cô hững hờ5hỏi: “Anh muốn ra ngoài à?”
Thẩm Thần Bằng nói với vẻ lạnh lùng, “Sau này đừng nghe điện thoại của tôi!”
Chung Hân Văn cười trừ xấu hổ
“Sắp ăn cơm rồi mà anh còn ra ngoài làm gì?” “Tới cửa hàng đón Hân Nhiên.”
Chung Hân Văn lập tức hào hứng đứng lên đi tới trước mặt anh, “Chậc chậc, diễn rất giống đó, cứ như là một đôi yêu nhau vậy.” Thẩm Thần Bằng không thèm để ý đến cô mà đi thẳng ra ngoài.
Chung Hân Văn hướng về phía bóng lưng của anh mà nói to, “Thẩm Thần Bằng, con mẹ nó anh đừng giả vờ trước mặt tôi, anh chỉ muốn đi xem Đồng Hiểu đã về nhà chưa thì có.”
Bước chân của người nào đó hơi dừng một chút, rồi lại sải bước đi ra khỏi phòng
Chung Hân Nhiên đi lên trên4tầng thì nhìn thấy Đồng Hiểu ngồi gần cửa sổ của quán cà phê, cho dù không nhìn thấy mặt thì chỉ cần bóng lưng là cô ta đã nhận ra
Khóe miệng lập tức nở một nụ cười hạnh phúc, cô ta đi vào trong quán cà phê
“Chào cô, cô đi một mình à?” Nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi phía sau
Chung Hân Nhiên đi thẳng tới trước mặt Đồng Hiểu, “Đồng Hiểu, không ngại để chị ngồi đây chứ?” Đồng Hiểu đang ngẩn người suy nghĩ thì tỉnh lại rồi gật đầu cười nhẹ
“Đồng Hiểu, hôm nay nhìn sắc mặt em không tốt lắm, có chỗ nào khó chịu à?” Đồng Hiểu lắc đầu, “Em rất khỏe.”
“Thật sao? Chị tưởng rằng em biết chị và Thẩm Thần Bằng sắp kết hôn nên tâm trạng không tốt.” Chung Hân Nhiên rất thông9minh, chỉ nhẹ nhàng đưa ra vấn đề.
Đồng Hiểu vẫn cười nhẹ nhàng như cũ, “Chị Hân Nhiên, vậy thì chúc mừng chị” “Thật ra chị và Thẩm Thần Bằng đến với nhau cũng là điều mọi người đều muốn
Dù sao bọn chị cũng môn đăng hộ đối, người cao quý như anh ấy thì người vợ cũng không thể kém được
Tuy chức của ba chị không cao như bác Thẩm, nhưng dù sao cũng là con vợ cả của nhà họ Chung, ông ngoại của chị cũng từng góp sức và quốc gia và là chiến hữu cũ của ông cụ Thẩm
Lúc này hai nhà bọn chị thông gia làm mọi người trong giới đều rất coi trọng
Trước đây Thẩm Thần Bằng từng có một đoạn thời gian đen tối, anh ấy qua lại với một số cô gái không đúng đắn
Nhưng đàn ông mà, ai cũng từng có lúc không chín chắn, chỉ cần qua đi thì không sao, tương lai anh ấy tất nhiên sẽ coi trong gia đình
Bác Thẩm rất mong có cháu, chị cũng đang cố gắng.”
Đồng Hiểu cười lạnh thành tiếng
Chung Hân Nhiên biểu lộ hơi mất tự nhiên, “Em cười cái gì?” “Em cười Thẩm Thần Bằng.”
“Có gì đáng cười!” Chung Hân Nhiên cố gắng giữ bình tĩnh.
Đồng Hiểu thản nhiên nói: “Qua lại với một số cô gái không đúng đắn, không biết nếu anh ta biết quá khứ bị vợ chưa cưới phủ định đến mức không đáng một đồng thì sẽ có cảm tưởng gì? Chị Hân Nhiên, chị đúng là tiểu thư nhà gia giáo, anh ta đã bị nhiều cô gái không đúng đắn như thể làm bẩn vậy mà chị còn coi anh ta như vật quý, yêu đương sống chết như thế, hi vọng lúc này anh ta biết quý trọng mới tốt.”
Chung Hân Nhiên bị chọc tức đến mức suýt nữa muốn hất cốc cà phê vào mặt Đồng Hiểu
Con nhãi này có ý gì, sỉ nhục cô ta nhặt đồ thừa à? Bàn tay để phía dưới của cô ta đã nắm lại thật chặt.
“Chị Hân Nhiên, em vẫn luôn coi chị như chị của Hân Văn nên rất tôn trọng chị, nhưng không có nghĩa là em không biết những việc chị đã làm với em.”
Chung Hân Nhiên mạnh miệng hừ một tiếng, “Chị làm gì với em chứ, sao chị không biết?”
“Lúc trước chị nhắc đến Cổ Thu ở trước mặt em, rồi ám chỉ Thẩm Thần Bằng chỉ là chơi đùa, chuyện này cũng bỏ qua
Mẹ em có thể tìm tới Anh Đốn rồi sỉ nhục em trước mặt mọi người, em biết người nào đứng sau thúc đẩy
Rất nhiều chuyện không muốn nói ra là vì bận tâm đến mặt mũi người khác, không muốn làm cho nhau khó xử mà thôi
Thứ mà chị coi như báu vật, không phải là em không tranh được mà do em không thèm để ý, khinh thường tranh với chị mà thôi.”
Chung Hân Nhiên trong lòng vui sướng nhìn về người đứng cạnh cửa, cô ta vẫy tay, “Thẩm Bằng, ở đây.”
Quán cà phê quá mức yên tĩnh nên anh đã nghe được tất cả những lời cô vừa nói.
Đồng Hiểu lạnh cả lưng bèn quay đầu nhìn thấy Thẩm Thần Bằng sầm mặt đứng sau lưng mình cách đó không xa
Cô đứng lên muốn chạy nhanh ra khỏi chỗ này
Khi đi qua người Thẩm Thần Bằng thì cổ tay bị anh giữ chặt lại
“Đồng Hiểu, đừng quá đề cao bản thân mình, chỉ là vui đùa mà thôi.”
Anh lạnh lùng nói xong thì nhanh chóng buông lỏng tay ra.
“Tôi biết.”
Đồng Hiểu lạnh nhạt nói một câu rồi đi thẳng ra khỏi quán cà phê
Thứ tình cảm đã từng nỗ lực để có giờ lại trôi qua nhẹ như mây khói, nhanh như thế đã tiêu tan
Đã từng là hai người yêu nhau mà giờ như hai con nhím mọc đầy gai nhọn dùng sức đâm đối phương, đối phương càng đau thì càng thoải mái.
Chung Hân Nhiên kéo tay Thẩm Thần Bằng đi ra khỏi quán cà phê, thời tiết giữa mùa hè luôn có cơn giông làm người ta không kịp trở tay.