*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Anh đi đi, hình như bây giờ mưa cũng không lớn nữa rồi.” “Ai nói? Em không nhìn thấy trời sắp sập xuống rồi à? Bây giờ bảo anh đi, em tiễn anh vào chỗ chết à? Cả nhà anh chỉ có mình anh là con độc đinh, xảy ra chuyện gì, cả nhà em đều phải chôn theo.” Khóe miệng Đồng Hiểu giật giật, thật là đáng ghét
“Vậy anh ngủ giường đi, tôi đi ngủ sofa.” Anh tức giận hậm hực, “Chúng ta cũng không phải là chưa từng ngủ với nhau, sao mà lắm chuyện thể? Huống hồ anh cũng sắp kết hôn rồi, còn có thể làm gì em? Em tưởng sức quyến rũ của em lớn như vậy à?” Đồng Hiểu không muốn để ý đến anh, cô không3cao, sofa bên ngoài đủ cho cô ngủ
Nhìn thấy cô đã đi tới cạnh cửa, anh phiền não xuống giường, “Bỏ đi, bỏ đi, em ngủ giường, anh ngủ sofa.” Anh kéo cô vào, còn mình đi ra ngoài
Nằm ở trên giường, Đồng Hiểu không ngủ được
Người bên ngoài bật tivi rất lớn, ồn ào làm cô buồn bực
Cuối cùng cô không nhịn được, chạy ra ngoài, “Thẩm Thần Bằng, anh có thể tắt ti vi đi, hoặc là bật nhỏ đi không, ầm ĩ tôi không ngủ được.” Anh tắt ti vi đi.
“Anh ngồi đó làm gì, không cần ngủ à?” Anh ghét bỏ chỉ sofa nhà cô, “Em xem thế này ngủ kiểu gì, em vào ngủ đi, anh ở đây ngồi thiền một đêm.” Đồng Hiểu day thái dương, “Anh0lên giường ngủ đi.”
Anh không nhúc nhích, “Trừ phi chúng ta cùng ngủ giường, nếu không em ngủ đi, anh là đàn ông.”
“Tôi thấp, sofa đủ rồi.”
“Sofa quá cứng, anh không nỡ để em ngủ.” Đồng Hiểu hằn học, “Anh nhất định phải như vậy đúng không?”
Anh tức giận, đứng lên, “Anh làm sao? Anh nhường giường cho em còn không được à? Ở trong mắt em, có phải anh làm gì cũng đều là sai không?”
Đồng Hiểu không ngờ anh lại phản ứng lớn như vậy, cô quay người về phòng, đóng cửa lại.
Cơn mưa như trút nước kéo dài suốt đêm, cuối cùng đến hôm sau cũng tạnh, nước đọng vô cùng sâu
Người dẫn chương trình trong tin tức ti vi nhắc nhở mọi người, hôm nay không thích hợp ra5ngoài
Trận mưa xối xả mang tới tổn hại rất lớn cho thành phố, có người mất tích, có người bị mưa to cuốn đi, có người bị sập nhà, đủ loại bất hạnh
Đồng Hiểu luôn quan tâm tin tức, không nhịn được cảm khái, có thể sống đã là một loại hạnh phúc
Thẩm Thần Bằng cởi trần đi qua đi lại trong chung cư giống như cố ý khoe dáng, Đồng Hiểu cảm thấy rất chướng mắt.
“Quần áo của anh khô rồi đấy, mặc vào đi.” “Anh vừa xem rồi, vẫn ướt, không mặc được.” Đồng Hiểu bĩu môi, “Tối qua anh ngủ không ngon, bây giờ đi vào phòng ngủ một lúc đi.” “Ban ngày anh không ngủ được.” Anh nói rồi ngồi xuống bên cạnh cô, Đồng Hiểu liếc mắt là4có thể thấy cơ thể để trần của anh
Thẩm Thần Bằng cũng phát giác ra suy nghĩ của cô, kéo dãn khoảng cách với cô, cười trêu, “Có người nói phụ nữ mà háo sắc lên rất đáng sợ, ánh mắt của em giống như con sói đói, lúc nào cũng muốn ăn anh ấy.”
Đồng Hiểu vô cùng tức giận, “Anh nói ai là sói đói?”
“Thế sao hở ra là em liếc anh một cái, không dám quang minh chính đại nhìn anh, thật sự cực kỳ thô tục.” Đồng Hiểu tức giận chạy đi lấy máy sấy tóc, tốn thời gian sấy khô quần áo cho anh
Cô ném vào mặt anh, “Mặc vào, khô rồi.” Anh đặt quần áo sang bên cạnh, “Ở nhà anh không thích mặc kiểu nghiêm túc thế9này.” “Thẩm Thần Bằng, đây không phải là nhà anh, mong anh chú ý đến cảm nhận của chủ nhà được không?”
Anh đứng lên, từng bước từng bước đến gần cô, ép cô vào góc tường, ngực gần như chạm vào người cô
“Nếu như em không có cảm giác với anh, vì sao phải để ý anh cởi trần như vậy? Nhìn anh như vậy, không phải cơ thể có cảm giác đấy chứ?” “Cút!” Cô nghiêng đầu sang bên cạnh, không nhìn anh, tim đập dồn dập
Anh thuận thể cúi người xuống, hít một hơi trên cổ cô
Đồng Hiểu run lên giống như bị điện giật
Cô theo bản năng đẩy anh ra, nhưng anh giữ hai tay cô lại.
Anh không làm gì nữa, chỉ ép cô lên tường, hai tay nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
“Đồng Hiểu, nếu như có một ngày anh kết hôn với Chung Hân Nhiên, em sẽ buồn chứ?”
“Sao tôi phải buồn, tôi hy vọng các người sớm kết hôn, như vậy anh sẽ không quấn lấy tôi nữa.”
“Mạnh miệng!” Đồng Hiểu nhất thời không biết nên phản bác như thế nào, sự yên lặng bất ngờ làm bầu không khí vô cùng mập mờ.
Bốn mắt nhìn nhau, có cái gì đang lặng lẽ thay đổi, anh cúi đầu, ngậm lấy đôi môi hồng mềm mại của cô, khẽ mút khiến cô quên mất phải vùng vẫy.
Nhưng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô lập tức hoàn hồn lại, đẩy anh ra
Thẩm Thần Bằng nghiến răng, người gọi điện thoại xui xẻo rồi
Vừa thấy là Chung Hân Nhiên gọi đến, anh nghe điện thoại, gầm lên với đầu kia, “Có chuyện gì?”
Giọng anh rất lớn, cũng rất tức giận.
“Em chỉ muốn hỏi xem anh đang ở đâu, anh làm gì mà hung dữ với em như vậy? Tối hôm qua mưa lớn như vậy, em gọi điện thoại cho anh, điện thoại tắt máy, anh có biết em lo lắng cho anh thế nào không? Em chỉ muốn đội mưa đi tìm anh, nhưng mẹ em ngăn em lại.” Thẩm Thần Bằng phiền não giải thích, “Tối hôm qua điện thoại hết pin.” “Vậy bây giờ anh ở đâu? Ở nhà họ Thẩm, hay là ở chung cư của anh.”
Thẩm Thần Bằng nhìn người phụ nữ đã chạy vào phòng bếp làm việc kia, khẽ trả lời, “Anh ở chỗ Đồng Hiểu.”
Đầu kia lập tức im lặng
“Không có chuyện gì khác thì anh cúp điện thoại đây.”
“Đợi đã.” Chung Hân Nhiên nghẹn ngào tìm lý do cho anh, “Em biết tối hôm qua mưa quá lớn, anh không làm sao được mới tá túc ở chỗ Đồng Hiểu, em sẽ không tức giận
Bây giờ mưa đã tạnh rồi, anh có thể về nhà rồi chứ?”
“Thời tiết này không thích hợp ra ngoài, tiếp tục tá túc.” Anh nói rồi cúp điện thoại, nhìn người phụ nữ nhỏ bé đi qua đi lại trong phòng bếp, anh đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn
Cả đời anh coi như sống quá buông thả, bây giờ rất muốn rất muốn yên ổn lại, nhưng một nửa kia nhất định phải là người phụ nữ trước mắt này
Thấy Mạc Trọng Huy và An Noãn trai gái song toàn, thấy Thẩm Thần Phong sắp làm ba, có lúc anh rất hâm mộ
Anh cũng hy vọng người phụ nữ anh yêu này có thể sinh con dưỡng cái cho anh, cùng anh xây dựng một gia đình ấm áp.
Có lẽ ban đầu không có hiểu lầm, bọn họ đã hạnh phúc rồi, nhưng ông trời lại để bọn họ đi một vòng lớn
Anh điều chỉnh lại tâm trạng, đi vào phòng bếp, cưới hỏi cô, “Buổi trưa ăn gì thế?”
“Ở nhà không có đồ ăn, cũng không thể ra ngoài, cho nên chỉ có mì và cháo, tùy anh chọn.”