Hôm sau, Hà Nhược Liên được xuất viện về nhà, ý của bà Hà đã quá rõ ràng, thế nên Dịch Kính Nam không dám làm trái, tự nguyện đưa cô về căn hộ chung cư.
Bà Hà xin nghỉ việc ở Chung Gia, nguyên nhân sau đó truyền đến tai của Chung Gia Uyển, rất nhanh Đinh Vũ Tiệp cũng biết.
Tan làm buổi trưa, cô ấy lái xe tới thăm, một lúc sau đôi vợ chồng sắp cưới cũng tới.
Chung Đức Vĩnh đến, chỉ nhìn Hà Nhược Liên vài giây đã chuyển dời ánh mắt sang Vũ Tiệp, một lúc sau cũng cùng Dịch Kính Nam ra ngoài sofa phòng khách, để cho ba người phụ nữ trò chuyện trong phòng.
- Sao cậu bất cẩn vậy?
Hà Nhược Liên cười trừ, trả lời:
- Do mình không biết đang mang thai.
Chung Gia Uyển híp mắt nghi ngờ, hỏi cô:
- Sao cậu về đây, mẹ chồng khó ưa của cậu tiếp tục gây chuyện?
Hà Nhược Liên lắc đầu chối bỏ, nhưng nét mặt của cô đã thể hiện rõ ràng.
- Không có, do mình sơ ý thật.
- Thôi đi, cậu không lừa được mình đâu.
Trong ba cô bạn thân, người cá tính mạnh mẽ nhất chính là Chung Gia Uyển, người thùy mị và dịu dàng là Đinh Vũ Tiệp, Hà Nhược Liên dung hòa những điều đó.
- Vũ Tiệp, e là lễ đính hôn mình không đến được.
Chỉ còn hơn một tuần nữa đã đến ngày đính hôn của Chung Đức Vĩnh và Đinh Vũ Tiệp, nhưng tình trạng của cô thế này làm sao đi được, trong lòng thực sự vô cùng tiếc nuối.
- Không sao, bé con quan trọng.
Đến ngày kết hôn đã qua ba tháng đầu, lúc đó cậu nhất định phải có mặt nha.
- Dĩ nhiên rồi, chắc chắn phải đến chứ.
Ba vị khách được bà Hà mời ở lại ăn trưa, ăn xong thì Chung Đức Vĩnh và Đinh Vũ Tiệp xin phép đi trước, bởi họ phải đến thử đồ cưới để chuẩn bị cho lễ đính hôn.
Chung Gia Uyển ngồi chơi một chút cũng rời khỏi, do còn nhiều việc cần xử lý.
Ở nhà vợ thực sự khiến cho Dịch Kính Nam không được thoải mái, vào phòng thấy Hà Nhược Liên đã ngủ nên hắn cũng đến tập đoàn làm việc.
Do quần áo đã dọn đến nhà mới nên sau khi tan làm hắn không trở về Dịch Gia.
Ông Dịch đã cho dì Hoa cùng Giản Linh sang đó để phụ giúp dọn dẹp và coi sóc nhà cửa, nhưng chỉ làm ban ngày.
Tắm xong, ăn uống chút ít thì hắn lái xe đến căn hộ chung cư với Hà Nhược Liên, đem theo bộ âu phục để ngày mai sẵn tiện đi làm.
Mở cửa bước vào, Dịch Kính Nam nhìn thấy bà Hà và dì Lan, lễ phép chào hỏi:
- Mẹ, dì, con mới đến.
- Ừm, con ăn tối chưa?
- Con ăn rồi ạ! Vợ con ăn tối nhiều không mẹ?
- Mẹ ép nên ăn cũng nhiều, may mắn không bị nghén.
Dịch Kính Nam cười nhẹ gật đầu, sau đó xin phép vào phòng với Hà Nhược Liên.
Thấy hắn, cô vui vẻ hẳn lên, lập tức dang tay như muốn được ôm ấp.
- Bây giờ mới đến, không nhớ vợ hả?
- Nhớ, rất nhớ!
Nhược Liên mỉm cười, vòng tay siết chặt lấy thắt lưng của hắn, díu vào lòng ngửi mùi hương nam tính và nhắm mắt tận hưởng khoảnh khắc bình yên.
- Kính Nam, em mang thai sẽ béo lên, khuôn mặt cũng xấu xí, như vậy anh có còn yêu em không?
- Yêu chứ, còn yêu rất nhiều, nhiều hơn từng ngày.
Da mặt Hà Nhược Liên đỏ hồng, hạnh phúc trước sự ngọt ngào của người bạn đời trăm năm, ngẩng lên thưởng cho hắn một nụ hôn yêu thương ở đôi môi.
Chụt.
- Đợi qua ba tháng đầu, em sẽ về với anh.
- Xin lỗi, đã để em phải khó xử.
...ΩΩΩΩΩΩ...
Một tuần sau.
Ngày ngày trôi qua, mới đó đã bước sang tuần mới.
Cứ cách một hôm ông Dịch và ông bà nội Dịch đến thăm hai mẹ con Hà Nhược Liên, còn đem rất nhiều thức ăn bổ dưỡng cho cô.
Điều đó vẫn chưa khiến bà Hà hài lòng và cho phép cô trở về, mong mỏi đơn giản chỉ là một câu xin lỗi thật tâm từ bà Dịch.
Cũng như mọi ngày, Dịch Kính Nam từ tập đoàn về nhà, tắm rửa và ăn cơm sau đó mới sang với Hà Nhược Liên.
Vào phòng bếp, món ăn đang được Giản Linh dọn lên bàn, hắn ngồi xuống và gấp gáp cầm lấy bát đũa dùng bữa một mình.
- Hai người có thể ra về.
- Để cậu ăn xong, em dọn dẹp sau đó mới về ạ.
Dì Hoa đang lau bếp cũng phải dừng lại, xoay sang nhìn Giản Linh đang đứng bên cạnh Dịch Kính Nam.
Từ biểu cảm đến giọng nói và cách ăn mặc thật khiến cho người khác ngờ vực, dễ hiểu lầm rằng cố tình câu dẫn hắn.
Lúc này, dì Hoa lên tiếng:
- Con về trước đi, dì ở lại rửa bát với dọn dẹp được rồi.
Dịch Kính Nam ăn rất nhanh, chỉ khoảng mười phút là xong, sau đó lên phòng vệ sinh cá nhân và nhanh chóng rời đi, đâu có tâm trạng để ý điều gì.
Vào phòng ngủ của Hà Nhược Liên, tình cờ thấy cô đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Thấy hắn, sắc mặt của cô lại khác, không hớn hở vui mừng như mọi ngày và còn vội vàng cúp máy.
- Nói chuyện với ai vậy?
- Bạn em.
Dịch Kính Nam gật đầu, cảm thấy cổ họng hơi khô nên lại bàn rót nước, khi nãy quýnh quáng đến mức ăn cơm hắn vẫn chưa kịp uống nước.
- Hôm nay thế nào?
Dịch Kính Nam ngồi xuống bên giường, nâng đôi chân của cô đặt lên trên đùi, xoa bóp thành thạo.
- Sao anh không đến đây ăn cơm?
- Sẵn tiện về nhà tắm rửa nên anh ăn luôn, có vấn đề gì sao?
- Không, chỉ là mẹ hỏi thôi.
Nhắc đến vấn đề này, đột nhiên hắn dừng lại động tác tay chân, sau đó lấy chiếc ví da mở ra và đưa cho cô một sấp tiền mệnh giá lớn, nói:
- Em đưa tiền cho mẹ để chi tiêu hằng ngày.
- Em đưa cho mẹ rồi, anh cất lại đi.
Hà Nhược Liên vội vàng trả lại, nhét vào bàn tay của hắn.
Từ sau khi kết hôn, chính thức đã là vợ chồng, nhưng cô chưa lấy tiền của hắn để tiêu sài dù một đồng.
Thậm chí trong ví bao nhiêu cô cũng không biết và chưa từng kiểm tra qua.
- Nhược Liên, tiền của anh cũng là tiền của em, đừng suy nghĩ linh tinh nữa được không?
- Em có tiền...
- Anh biết em có tiền, không phải yêu anh vì tiền, anh biết rất rõ điều đó.
Dịch Kính Nam có phần lớn tiếng nhưng chỉ đang cố gắng nhấn mạnh cho Hà Nhược Liên hiểu rõ.
Thế nhưng, tâm tình của một người phụ nữ đang mang thai, lại thêm vừa nghe cuộc gọi của dì Hoa nên khiến cô nóng giận, giựt lấy sấp tiền khi nãy và cả ví da của hắn, cao giọng:
- Lấy hết, ngày mai em mua kim cương đeo..