Tình Đắng Khắc Vào Tim

Chương 43: 43: Chồng Thật Tuyệt Vời!




Hai tháng sau.
Đã qua ba tháng đầu thai kỳ, tuần trước Hà Nhược Liên đã đi khám thai, bác sĩ bảo đứa bé phát triển rất tốt và sức khỏe của mẹ cũng ổn định, không còn điều gì đáng lo ngại.
Thấy con rể chạy tới chạy lui tội nghiệp, bà Hà cuối cùng cũng cho phép cô trở về.

Cả hai sống trong căn biệt thự mới, có thang máy di chuyển nên Dịch Kính Nam khá an tâm.
Một tuần nay, Hà Nhược Liên đã thành công thuyết phục được bà Hà và dì Lan sang sống cùng mình, sau này không cần phải thuê bảo mẫu vì đã có hai người phụ giúp, tất nhiên trả lương cao hơn gấp ba so với người làm khác, nói chung cô vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại.
- Sao lại không cho em đi, anh quá đáng vừa phải thôi chứ.
Hà Nhược Liên vùng vằng, đánh đập Dịch Kính Nam ở ngay sofa phòng khách, dĩa mì Ý cũng chẳng thèm đụng đến.
Bởi vậy, lúc yêu nhau lãng mạn biết bao nhiêu, nắm tay tung tăng đi dạo, lái xe ngắm cảnh các thứ.

Lúc kết hôn lãng xẹt bấy nhiêu, khi nãy bảo thèm mì Ý, thế là hắn gấp rút chở đến nhà hàng, nhưng đến nơi thì không chịu xuống xe, kêu hắn mua về, bây giờ về nhà thì lại không ăn.
- Em đang mang thai, đến hôn lễ anh cho em đi.
Cùng là thiếu gia tài phiệt, Chung Đức Vĩnh đâu để bản thân thua kém Dịch Kính Nam, thế nên quyết định tổ chức bữa tiệc chia tay độc thân ở đảo Bali.
Cũng chính vì điều đó, Hà Nhược Liên bực tức đến quên cơn thèm.
- Nhưng người ta muốn đến Bali.
Cảm thấy cứng rắn không được nên Hà Nhược Liên chuyển sang làm nũng, lay lay cánh tay của hắn, nói:
- Kính Nam, bữa tiệc của chúng ta họ đến, bây giờ vắng mặt thì rất kì cục.


Em hứa, em sẽ cẩn thận.
Dịch Kính Nam không hề lay động, quấn mì đưa lên trước miệng cho cô, nghiêm túc lên tiếng:
- Há miệng ra.
Hà Nhược Liên tức giận phập lấy, vừa nhai vừa nghiến dằn mặt hắn.

Lúc này, đột nhiên mái tóc dài mượt của cô bung xõa, hắn lập tức bỏ dĩa mì xuống bàn và kẹt gọn lên cho cô.
Đồng thời, ông bà Dịch từ bên ngoài đột ngột bước vào.

Cô nhìn thấy vội vàng đẩy hắn, phủi bỏ bàn tay đang cố gắng kẹt tóc.
- Ba mẹ đến.
- Ba mẹ đến thì ba mẹ đến, tại sao đẩy anh?
Hà Nhược Liên quay sang trừng mắt với hắn, sau đó đứng dậy gượng gạo mỉm cười:
- Ba mẹ đến ạ.
- Ừm, mẹ nghe chị sui về quê, nên có nấu vài món đem qua cho con.
- Cảm ơn mẹ, để con vào trong rót nước.
Nghe thế, bà Dịch lập tức nắm tay ngăn lại, kéo cô ngồi xuống và bà ấy ngồi bên cạnh.
- Thôi, ba mẹ vừa uống bên nhà.

Lúc ba mẹ chưa bước vào, hai đứa cãi nhau chuyện gì?
Lúc này, Dịch Kính Nam tiếp tục vuốt vuốt mái tóc của cô để dễ dàng kẹt gọn, nhưng Hà Nhược Liên vẫn còn rất e dè, nhìn hắn như ngầm ám chỉ.
Vốn dĩ nhận ra, hắn chỉ gật đầu nhẹ và sau đó tự nhiên kẹt tóc cho cô, trả lời bà Dịch:
- Nhược Liên muốn đi Bali để tham dự bữa tiệc của bạn thân cô ấy, nhưng con không cho.
- Hỏi bác sĩ, nếu không có vấn đề thì sắp xếp công việc đưa con bé đi.

Mang thai phải vui vẻ, thoải mái và hoạt động nhiều khi nữa cũng dễ sinh.
Từ sau hôm đó, bà Dịch đối xử với Hà Nhược Liên rất tốt.

Thậm chí còn đến nhà thuyết phục bà Hà đến đây chăm sóc cho cô, không hề có lối suy nghĩ ích kỷ, hẹp hồi như trước.

Đặc biệt, mối quan hệ với Diệp Gia cũng nhạt dần và Diệp Mộc Vân càng nhạt hơn.

...ΩΩΩΩΩΩ...
Không gian bữa tiệc sang trọng, náo nhiệt không thua kém gì của Dịch Kính Nam, bạn bè cũng chỉ có nhiêu đó, ai ai cũng bảo có phúc khi liên tục được đi du lịch miễn phí.

Tối nay, Hà Nhược Liên mặc chiếc đầm trắng cổ yếm, phần bụng rộng rãi phù hợp với phụ nữ mang thai, phần lưng hở bạo khoe trọn làn da trắng mịn và bờ vai nuột nà gợi cảm.

Cuối cùng, được bác sĩ đồng ý thì cô mới có thể đến đây, tham dự bữa tiệc của bạn thân.
Đinh Vũ Tiệp đặc biệt xinh đẹp, đằm thắm trong chiếc váy màu trắng đơn giản nhưng lại toát lên thần thái kiêu sa, sang trọng của vị tiểu thư danh giá.
Phùng Hạo đương nhiên không thể vắng mặt, vẫn như lúc trước, anh ta đi cùng bạn gái của mình.
- Hai cậu khéo giấu quá.
Chung Đức Vĩnh và Dịch Kính Nam bất giác nhìn nhau, hắn bật cười đáp lại với anh ta:
- Phải giấu chứ, đâu thể nào lộ liễu như cậu được.
Dịch Kính Nam dựa lưng về sau chiếc ghế, bàn tay xoa vuốt cơ thể mềm mại của Hà Nhược Liên, đặc biệt hắn đang cố gắng che chắn tấm lưng trần, không ngần ngại hôn má trước mặt mọi người.
- Cậu xem ai là người lộ liễu? Hôn vợ thì về nhà mà hôn, hôn trước mặt chúng tôi làm chi?
- Cho bọn người đang độc thân kia có động lực tìm bạn gái.
Bữa tiệc diễn ra vui vẻ đến 10 giờ tối, Hà Nhược Liên ý thức được mình đang mang thai, nên bảo Dịch Kính Nam đưa về căn Villa nghỉ ngơi.
Đợi cô tẩy trang, thay đồ và lên giường nằm ngủ thì hắn quay trở lại bữa tiệc, mất tích chưa được một giờ đồng hồ, nhưng điện thoại của hắn reo đến muốn cháy.
Nằm mãi nhưng Hà Nhược Liên không thể ngủ được, cầm điện thoại đấu tranh đắn đo mấy lần nhưng cuối cùng cũng buông xuống, tự dỗ dành chính mình vào giấc ngủ.
Trong màn đêm đen u tối, không gian thoáng mát và yên tĩnh, rèm cửa phất phới bay qua bay lại trong gió, đột nhiên có tiếng bước chân khe khẽ vang lên và ngày một tiến gần khiến cô sợ hãi, nằm im ru trên giường không dám cử động.
Dịch Kính Nam chậm chạp bước đến, cứ nghĩ cô đã ngủ nên hắn nhẹ nhàng cúi xuống, đặt nụ hôn vào trán.
- Đừng, tôi đưa tiền và trang sức cho anh, nhưng xin đừng làm hại tôi, tôi là phụ nữ mang thai.
Hà Nhược Liên sợ sệt đến run rẩy cơ thể, dùng sức xổ đẩy người đàn ông đó và buông lời thỏa hiệp, ngồi dậy ôm chặt tấm chăn và lùi về phía sau.


Lúc đó, bóng dáng quen thuộc khiến cô ngờ ngợ nhận ra.
- Nhược Liên, là anh.
Dịch Kính Nam sợ hãi theo cô, bật đèn thắp sáng và phóng nhanh lên giường ôm cô.
- Kính Nam, anh làm em sợ.
Hắn chỉ mới rời khỏi khoảng một giờ đồng hồ, thế nên cô đâu nghĩ là hắn, cứ đinh ninh cho rằng kẻ trộm.
- Xin lỗi, chờ anh vào tắm.
- Vâng.
Hà Nhược Liên hớn hở vui vẻ trở lại, ngồi đợi hắn thay đồ.
Mặc dù bữa tiệc rất vui và náo nhiệt, nhưng trong lòng của hắn không cảm thấy vui khi để vợ một mình.

Để được rút lui, hắn phải uống phạt liên tục năm ly rượu, đầu óc hiện tại đang lân lân khó chịu.
Một lúc sau, hai vợ chồng ôm ấp nhau trên giường, làm sao thiếu nụ hôn nóng bỏng vừa ướt át vừa k1ch thích, nhưng mấy tháng qua Dịch Kính Nam chỉ được như vậy, không dám vượt rào tiến xa.
- Sao anh không ở lại?
- Vợ con vẫn quan trọng hơn, chủ yếu chúng ta có mặt.
Hà Nhược Liên mỉm cười hạnh phúc, dúi khuôn mặt vào hõm cổ của hắn hơn, giọng nói ngọt ngào vang lên:
- Chồng thật tuyệt vời!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.