Đại khái là do di truyền dung mạo Hạnh phi nên dù còn nhỏ nhưng khuôn mặt Liên Y vẫn ẩn ẩn nét khuynh thành khuynh sắc, đương nhiên với điều này chính nàng cũng không chút nào cảm kích. Cũng vì cảm thấy gương đồng không không phản chiếu rõ nên cũng sẽ không mừng rỡ khi nhìn thấy hình ảnh chiếu ra từ gương đồng. Không đợi nàng ăn xong Hoa quế cao, tiền viện lại có chút xôn xao truyền đến, nàng bất đắc dĩ phải nhíu mày.
Quả nhiên, mới đi rồi mọt cái phiền toái thì lại đến hai cái phiền toái khác. Người tới đúng là Ngũ hoàng huynh và Lục hoàng huynh, bởi vì hai người bọn họ cùng là năm tuổi cho nên quan hệ càng nên thân cận, cảm tình cũng càng thêm thâm hậu.
Liên Y tự cho rằng hai người này là sinh đôi, không thì sao lại cùng xuất hiện một lúc thế kia. Liên Y nhìn hai người không thân mật lắm, Lục hoàng tử Phong Khuynh hơi sợ bước từng bước, Ngũ hoàng tử Phong Nhiễm lá gan muốn lớn hơn bước cách Liên Y ba bước thì dừng lại. Hai người đều có chút sợ sệt nhìn nàng khiến nàng rất không thoải mái, nếu như sợ nàng như thế nào ngày nào cũng chạy đến tìm nàng. Chắc là có xu hướng bị ngược?
Thái độ nàng lại càng ác liệt hơn, hùng hổ hỏi “Đến đây làm gì? Không sợ tiêu chảy?” Hai người vốn đã thử qua thuốc xổ mới nhất mà nàng nghiên cứu, nghe nàng nói như thế Lục hoàng tử Phong Khuynh lập tức cảm thấy chân mềm nhũn. Ngũ hoàng tử Phong Nhiễm do dự mở miệng, bất quá thanh âm có chút nhỏ “Liên Y Hoàng muội, nghe nói sứ thần Lưu Tấn dâng cho phụ vương một đại mỹ nhân, chúng ta đến rủ Hoàng muội đi xem một chút”. Liên Y vừa nghe nói nháy mắt liền hiếu kỳ, lập tức nhảy xuống ghế còn thầm oán trách nói “Các huynh như thế nào không chịu nói sớm”.
Vừa nói xong Ngũ hoàng tử lại càng cảm thấy uất ức, than thở “Muội vừa thấy đến chúng ta liền tức giận, làm sao chúng ta có cơ hội nói chứ” Liên Y cũng lười so đo với hắn, chỉ thúc giục bọn họ mau chóng dẫn đường đi xem.
Thế giới này của nàng chia làm bốn đại quốc, trừ bỏ nơi đây Phong Việt bên ngoài còn có Nam Ly, Thanh Xuyên, Lưu Tấn ba quốc gia. Những quốc gia khác tạm thời không đề cập đến, lần này Lưu Tấn quốc tới chơi, nơi đó vốn dĩ thừa mỹ nhân trên đời ai cũng biết. Liên Y nghe danh đã lâu rồi.
Cho nên vừa nghe nói Lưu Tấn cố ý dâng mỹ nhân lập tức tâm liền ngứa ngáy khó nhịn, tưởng tới đó nhìn ngắm một phen. Cũng may là ba đứa nhỏ tuổi nên thân hình cũng nhỏ, liền theo mật đạothông qua. Kỳ thật mật đạo chính là lỗ chó mà Liên Y thích chui nhất.
Ngoằn ngoèo qua nhiều ngõ nhỏ cây cối, ba cái tiểu quỷ đã muốn đến gần lương đình, đương nhien bọn họ cũng không dám đến quá gần, phụ vương công phu rốt cuộc cao bao nhiêu, Liên Y không rõ lắm. Nhưng là Liên Y biết, bọn họ rình xem lén phụ vương đã biết, chỉ cần bọn họ không quá nhiễu loạn phụ vương cũng liền mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Vị trí này có thể thấy rõ lương đình bên kia cảnh trí, một người mặc quần lụa mỏng sắc đỏ sẫm, dáng người thướt tha thân thể mị hoặc, đáng tiếc đưa lưng về phía cây cối nên không nhìn thấy rõ mặt. Hai cái ngốc tử ca ca cũng là không nhìn thấy mặt nên cả bọn đều vô cùng thất vọng.
Bọn họ đều cảm thấy không cam lòng khi phải nhìn xa như thế nên nảy ra chủ ý đến gần, Phong Nhiễm và Phong Khuynh là thực sợ hãi phụ vương cho nên khi Liên Y đề nghị đi qua cả hai người đều không dám lên tiếng. Nhưng Liên Y là ai, nàng lập tức xuất ra chủ nhà bản lãnh, uy hiếp hai người phải ngoan ngoãn nghe lời bằng không sẽ làm cho bọn họ trở về tiếp tục bị tiêu chảy, không thể không sử dụng âm hiểm được.
Ngồi ở lương đình đang cùng sử giả Lưu Tấn nói chuyện, Phong Triệt không tự giác mày khinh nhíu, sau đó tầm mắt lơ đãng đảo qua chỗ bọn Liên Y đang ẩn thân. Tiếp tục buông ly trà cùng sứ giả trò chuyện vui vẻ, Liên Y cảm thấy thật hấp dẫn, rõ ràng phụ vương đã phát hiện ra bọn họ nhưng lại không có vạch trần, xem ra là muốn nhắm mắt làm ngơ rồi. Thế là ba đứa tiểu quỷ đầu lại ngó ngơ một lúc, cuối cùng có thể nhìn đến mặt mỹ nhân rồi. Liên Y cảm thấy thật đắc ý, xem ra trừ bỏ phụ vương người thứ nhất nhìn rõ mặt mỹ nhân là nàng đi. Trở về có thể tám chuyện với bọn Đông Tuyết rồi.
Mỹ nhân ngồi bên người phụ vương, dáng vẻ thản nhiên cuốn hút, bộ ngực sữa che đậy, làn da nõn nà, eo nhỏ không đầy nắm tay, nữ tử này thật diểm lệ càng xem lại càng cảm thấy nàng mị hoặc khôn cùng, yêu diễm vô cùng. Đây là từ trong xương cốt đều tản ra dáng vẻ yêu mị.
Liên Y xem nàng lại có chút không khỏi suy nghĩ, nàng ta cùng mẫu phi dáng vẻ phong tình hoàn toàn bất đồng, thế gian có mấy nam nhân có thể cự tuyệt được đây, lại nhìn sang phụ vương mình thần tình sớm đã không lãnh ngạo như bình thường rồi, Liên Y cảm thấy thật không tốt.
Nhìn nàng khuôn mặt chợt vui chợt giận biểu tình làm cho hai đứa tiểu quỷ kế bên khuôn mặt cũng không chịu nổi, thế là lại cố gắng với đi qua muốn nhìn rõ thêm chút nữa. Nhưng thể trạng ba đứa tiểu quỷ hồi lâu khiến cây cối sao có thể chịu đựng lâu được, kết quả ba đứa bị mất cân bằng liền ngã ra ngoài.
Thế là trong lương đình, Phong Triệt còn có sứ giả Lưu Tấn, mỹ nhân cùng một số người hầu bọn nha hoàn đều nhìn thấy cách đó không xa cây cối phát ra leng keng một tiếng sau đó bên trong ngã r aba cái tiểu quỷ. Bình thường Liên Y nào phải chật vật như thế, thế là đem toàn bộ tội lỗi đổ hết cho hai tên tiểu quỷ kế bên “Hai huynh thật là ngốc như lợn mà!” Phong Khuynh cùng Phong Nhiễm đương nhiên cũng biết do mình mà làm hỏng đại sự rồi nên cũng không dám lên tiếng cãi lại.
Biết sự tình đã bại lộ không thể trốn thoát, Liên Y chỉ đành mang theo hai tiểu quỷ hướng lương đình mà đi tới, lúc này chủ động nhận sai so với đợi phụ hoàng đến vấn tội tốt hơn nhiều. Liên Y ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, ưỡn cao ngực so với hai người còn lại hoàn toàn không giống như người làm sai việc gì cả. Tiến đến lương đình nàng cuối thân mình hành lễ “Con thỉnh an phụ vương. Sứ giả đại nhân mạnh khỏe, mỹ nhân tỷ tỷ mạnh khỏe.”
Liên Y không chút hoang mang thỉnh an mọi người xong lại thật quy củ đứng sang một bên. Nhưng thật ra đi theo phía sau nàng Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử cảm thấy thập phần khẩn trương do sự việc bại lộ, sợ hãi rụt rè tiến lên “Con thỉnh an phụ vương”
Nhìn thấy bọn họ lạnh run bộ dáng thật không có tiền đồ, Phong Triệt không tự giác nhíu mày, sắc mặt cũng không tốt lắm “Hai người các con trước lui ra, Liên Y lại đây.”
Liên Y nghĩ thỉnh an xong sẽ không có chuyện gì nữa rồi nên muốn cùng hoàng huynh rời đi, lại nghe Phong Triệt bảo nàng lưu lại. Trong lòng nàng thầm nghĩ không tốt, chẳng lẽ phụ vương biết là do nàng cầm đầu hai vị hoàng huynh đến xem mỹ nhân???
Tuy rằng tâm không cam lòng không muốn nhưng nàng vẫn thật nghe lại đi qua. Thấy nàng đi đến trước mặt Phong Triệt lại như thường đem nàng năng lên ngồi trên đùi mình rồi mới đem bùn đất lúc nãy nàng không cẩn thận dính vào lau đi.
Giọng nói có chút trách cứ nói, “Là cô gái mà lại đi chui chuồng chó?”. Liên Y le lưỡi nói “Con biết sai rồi, sau này con không dám nữa.”
Phong Triệt lại không dễ dàng buông tha nàng “Con lần trước cũng nói biết sai rồi”. Ách, Liên Y lập tức á khẩu không trả lời được.
Đột nhiên đang ngồi một bên Lưu Tấn sứ giả nói chen vào, “Bệ hạ, nàng có phải là thất công chúa Liên Y?”. Phong Triệt hơi nghiêng nghiêng đầu, đáp nhẹ “Đúng vậy, nàng thật là bướng bỉnh, không nghiêm quản giáo”.
Nghe phụ vương nói như thế Liên Y theo bản năng rụt lui cổ, Phong Triệt nhìn thấy động tác nhỏ này của nàng chợt tâm trạng vui vẻ, khóe miệng ẩn ẩn ý cười.
Vị sứ giả lại nói “Vừa rồi thấy nàng khí độ xuất chúng lại thông mình, lớn lên nhất định là một người bất phàm.” Hắn vừa dứt lời thì vị hồng y mỹ nhân cũng nói thêm vào “Khó trách có lời đồn bệ hạ rất sủng ái thất công chúa, thần thiếp hôm nay gặp qua công chúa quả thực là nhìn thật giống tiên nữ, lại thêm nét thông minh đáng yêu khiến thần thiếp vô cùng yêu thích.”
Nói xong còn nở nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười này đúng là mị hoặc thế gian, phong tình vạn chủng khiến cho ngay cả thân con gái Liên Y cũng bị mê hoặc. Nàng trong lòng thầm than thật không tốt, nếu phụ vương thật sự thu nhận nàng làm phi thì sau này chắc chắn sẽ cùng mẫu phi của mình tranh giành tình cảm phụ vương đây.
Phong Triệt tâm tình có vẻ rất tốt, không biết có phải do mọi người khen ngợi Liên Y hay không mà lại không có trách phạt nàng còn bưng hoa quế cao tiểu điệp đến trước mặt cho nàng ăn. Liên Y thật khó hiểu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Phong Triệt hé ra khuôn mặt soái khí ngời ngời mỉm cười, không có vẻ gì trách nàng.
Nàng ngay lập tức động ngón trỏ nhanh đi lấy hai miếng hoa quế cao mở miệng cắn một cái. Tuy là không có hương vị như Bát Bảo lâu bất quá cũng rất ngon.
Nhìn Phong Triệt thật cưng chìu ôm Liên Y ăn hoa quế cao, hồng y mỹ nhân lại nhịn không được chen vào nói “Liên Y công chúa thích điểm tâm sao? Ở Lưu Tấn chỗ thần thiếp có một loại lưu hương cao được làm từ bốn loại hoa tươi, bốn loại mứt mà tạo ra, không mang màu sắc nhưng khi nếm qua lại lưu lại hương vị rất lâu.” Vốn Liên Y cũng lười quan tâm nhưng khi nghe liên quan điểm tâm thì trong lòng nàng lại nóng lên, rất muốn thử qua.
Phong Triệt nhìn ra được nàng tâm động, thản nhiên nói “Lại tham? Phụ vương tìm người làm cho con ăn được không?”
Liên Y hai mắt tỏa sáng, nhịn không được cảm động mà nhìn phụ vương nhưng lại chợt nghĩ như thế lại làm cho hồng y nữ tử chê cười mình, cho rằng mình là một người có thể dùng đồ ăn ngon là có thể dụ dỗ, là đứa trẻ tham ăn nên lại quay sang phụ vương mà lắc đầu cự tuyệt.
Phong Triệt khó hiểu nhìn nàng thay đổi tâm tình thật nhanh, không biết trong cái đầu nhỏ nhắn nghĩ gì mà lại vui buồn thất thường thế kia.
Lúc sau bọn họ lại bàn luận một chút chuyện hai nước giao bang, đây không phải là chuyện Liên Y cảm thấy thú vị nên dĩ nhiên nàng sẽ không để ý, ngược lại thứ mà nàng cảm thấy thú vị lại chính là vị hồng y mỹ nhân kia.
Tuy nói nàng ấy trời sinh ma mị nhưng lại không thấy nàng hiển lộ nét phong tình, ngược lại nàng ta lại ngồi một bên thưởng trà, thỉnh thoảng mới nở nụ cười yếu ớt với Liên Y. Liên Y tổng kết rằng nàng ta là một nhân vật không hề đơn giản chút nào.
Cách một ngày, hoàng cung mở tiệc chiêu đãi sứ thần Lưu Tấn nên càng trở nên bận rộn. Ngay cả hậu cung cũng chẳng được nhàn hạ, chúng phi tần đều trang điểm thật xinh đẹp sợ rằng mình sẽ bị lu mờ trước nhan sắc của mỹ nữ Lưu Tấn tiến cống. Kỳ thật Liên Y cảm thấy căn bản việc so sánh này chẳng có ý nghĩa gì, điều này đáng ra không nên có ở tầng lớp thượng lưu.
Lưu Tấn làn này cũng không biết tâm tư thế nào nữa? Có thật sự là muốn liên minh sức mạnh hai nước? Tựa hồ chẳng đơn giản như vậy, lúc này lại dâng mỹ nhân, chẳng những có dung mạo mà ngay cả chiều sâu Liên Y cũng xem không hiểu.
Nàng tốt xấu gì cũng là kẻ sống hai đời, tính cả đời trước đời này cũng gần ba mươi, người nào cũng đã gặp qua nhưng lại chẳng thể nhìn ra tâm tư của nữ nhân này. Hạnh phi hôm nay mặc cung trang màu vàng nhạt, mặt như họa thanh lệ khôn kể. Liên Y trong đầu chợt hiện ra một câu thơ “Làn mi như nước mùa thu. Dáng hình uyển chuyển tựa như gió nhàn.” So với Liên Y, một thân tiên diễm đỏ tươi, màu áo đỏ lại thêm trên đầu dùng dây hồng sa quấn lại thật giống lễ mừng năm mới trước cửa có cái tiểu đồng a.
Mọi người lại cố tình khen nàng bộ dạng như thế thật đáng yêu cho dù nàng có chê xấu cũng không thể đổi, nàng đành phải chịu thua thôi.
Trong yến hội tề tựu văn võ bá quan, nào là tâng bốc thổi phồng đủ chiêu trò càng như mua vui. Liên Y lại đang gật gù ngủ gật, thật nhàm chán xem bọn họ giở giọng mâu thuẫn xung đột, nịnh hót bằng cái thứ gươm giáo vô hình kia. Họ chẳng lẽ không mệt à? Giương mắt xem phụ vương, tựa hồ cũng không khác nàng là mấy, chỉ lẳng lặng nâng rượu ngồi ở long ỷ.
Sứ thần Lưu Tấn đột nhiên bước ra cung kính nói “Mọi người hôm nay cao hứng như thế, chúng ta Lưu Tấn Tam công chúa sẽ hiến một điệu múa, cung chúc mọi người nâng lý mừng hung thịnh.”
Hồng Y nữ tử nghe vậy mỉm cười, phong tình xuất hiện khiến cho chúng bá quan trợn mắt há mòm nhìn. Liên Y cũng chú ý tới mẫu phi đang ngồi đối diện, có vẻ nàng không được tự nhiên cho lắm, trong lòng lại thầm than bất luận là ở thời điểm nào giác quan thứ sáu của phụ nữa là chuẩn nhất. Xem ra mẫu phi cũng nhận ra rằng nữa nhân này sẽ là đối thủ của nàng.
Mỹ nhân một thân hồng y, làn váy thướt tha chân trần lên sân, trên chân còn đeo bộ chương bạc khiến cho mỗi bước đi phát ra linh lung âm thanh. Âm nhạc khởi xướng nàng dáng người linh động, quần áo hồng sắc bay bay giống như đóa sen hồng lại càng giống như thuốc độc hơn.
Dưới đài ai cũng bị cuốn hút bởi kĩ thuật nhảy của nàng. Một khúc kết thúc, nàng ngẩng đầu tạ lễ, khuôn mặt diễm lệ, một đôi mắt hoa đào động lòng người. Mọi người vẫn còn đắm chìm trong vụ điệu vừa rồi chưa tỉnh, Liên Y chú ý đến mẫu phi của mình bàn tay nắm chặt khiến cho đầu ngón tay đều trắng bệt. Kết thúc yến hội Tam công chúa Lưu Tấn Lưu Vân Thường được phong làm Vân Phi, ban thưởng cung Vân Thủy. Không khéo Vân Thủy cung lại sát cạnh Thủy Dạng cung.
Liên Y đoán không sai, từ lúc Vân phi vào cung lập tức lấy được sủng ái của phụ vương. Hạnh phi khuynh thành thoát tục thế nào đi nữa chung quy cũng chỉ là “đồ cũ”. Càng làm cho Liên Y cảm nhận sâu sắc thế nào là đế vương đa tình nhưng cũng vô tình.