Đinh Tuyết Nhuận thiếu chút nữa không chịu được hấp dẫn gật đầu, ngữ khí khẩn cầu này của Lâu Thành làm cậu khó từ chối.
Cậu do dự: "Lâu Thành, giường nhỏ quá." Giường rộng chưa đầy 1m, một mình cậu ngủ còn có thể cố chịu đựng, một mình Lâu Thành ngủ đã chật rồi, đừng nói là hai người ngủ cùng nhau.
"Nhưng mà tôi lạnh." Anh lắc đầu vẫy đuôi cọ cọ hai má Đinh Tuyết Nhuận.
"Tôi cho cậu mượn chăn được không?" Đinh Tuyết Nhuận hơi ngứa, không nhịn được cười lên.
Lâu Thành lại nói: "Đã rất nhiều ngày tôi không về ký túc rồi, tôi có bệnh sạch sẽ," anh cường điệu, "Tôi không ngủ giường của tôi đâu."
"Cậu không chê giường của tôi hả?" Theo cậu biết, bị bệnh sạch sẽ sẽ không thể ngủ giường người khác, chỉ có thể nói Lâu Thành thích sạch sẽ mà thôi, nhưng lại tuyên bố khắp nơi mình bị mắc bệnh sạch sẽ.
Lâu Thành cúi đầu ngửi: "Trên người cậu rất thơm." Giường nhất định cũng thơm, huống hồ, Đinh Tuyết Nhuận yêu sạch sẽ, Lâu Thành biết điều này.
Một lúc sau Đinh Tuyết Nhuận mới gật đầu, tìm đồ ngủ cho anh: "Lâu Thành, cậu đi tắm trước, tóc vẫn còn ướt, phải lau khô."
Lâu Thành vội vàng tắm rửa, nói thật đây là lần đầu tiên mà anh yêu đương nhiệt tình như thế, lúc nào cũng muốn ở cạnh Đinh Tuyết Nhuận. Đinh Tuyết Nhuận vừa đi, Lâu Thành ở nhà một mình, anh nhanh chóng nhớ tới độ ấm trên người cậu khi cậu giảng bài cho anh, dựa vào rất gần, nói chuyện cũng vô cùng dịu dàng.
Cậu mới vừa đi một chút đã nhớ rồi, nhìn thấy Đinh Tuyết Nhuận, Lâu Thành liền cảm thấy vui vẻ, vô cùng muốn nói chuyện với cậu cả đêm.
Anh tắm xong xông ra, căn bản không xấu hổ, đối diện với Đinh Tuyết Nhuận thay quần áo, cơ thể trẻ tuổi tràn đầy tinh thần phấn chấn của thiếu niên, cơ bắp rắn chắc thể hiện anh có lượng vận động vượt xa so với bạn cùng trang lứa.
Lâu Thành nhìn thấy Đinh Tuyết Nhuận vẫn ngồi phía dưới đợi anh, bảo cậu lên trước: "Cậu lên trước đi, tôi ngủ bên ngoài."
"Cậu ngủ bên trong đi," Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu, "Cậu không biết khi ngủ cậu hay lăn sao?"
"Biết chứ, nhưng mà tôi có thể tránh ngã, tôi đã từng luyện quyền anh nên có biết một chút?" Anh nghĩ, anh chắc chắn sẽ ôm chặt Đinh Tuyết Nhuận không nỡ buông tay, sao có thể ngã xuống được.
Đinh Tuyết Nhuận không còn cách nào, chỉ đành trèo lên, cậu nằm sát vào tường, để dành cho Lâu Thành hơn phân nửa chiếc giường, lại hỏi anh: "Cái gì cậu cũng từng tập qua như thế sao?"
"Đúng thế, võ thuật, quyền anh, đều đã từng luyện." Lâu Thành trèo lên trên, hơi khó khăn nhấc chăn chui vào.
Trong chăn vẫn còn lưu lại một chút độ ấm, Lâu Thành không có cách nào nằm xuống, chỉ có thể nghiêng người, chân duỗi tới chân giường.
Lâu Thành đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã đè lên thứ gì đó, phát ra âm thanh vỡ vụn.
Anh đưa tay mò mẫm.
— Là kính của Đinh Tuyết Nhuận.
"Làm vỡ kính của cậu mất rồi, xin lỗi," Lâu Thành chỉ mặc một cái quần đùi, anh dán sát vào lưng Đinh Tuyết Nhuận, rục rịch muốn ôm lấy cậu.
"Mắt kính vỡ rồi hả?"
"Gọng kính gãy thôi."
Đinh Tuyết Nhuận không quan tâm: "Ngày mai tôi dùng băng dính dính lên là được, Lâu Thành, ngủ thôi."
Lâu Thành "Ồ" một tiếng, thử vươn tay ra, nhẹ nhàng kéo lấy Đinh Tuyết Nhuận đang đối mặt với bức tường lại. Ban đầu anh chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên eo cậu, nhỏ giọng nói: "Hỏng rồi thì vứt đi, kính của cậu xấu quá, ngày mai dẫn cậu đi thay cái mới."
"Vẫn còn dùng được, không đổi." Giọng nói của anh đã mang theo sự mệt nhọc, anh khẽ ngáp một cái.
Lâu Thành vốn còn có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng mà thấy cậu mệt rồi, lúc này cũng không nói gì. Anh bất tri bất giác ôm chặt lấy Đinh Tuyết Nhuận, ban đầu cơ thể Đinh Tuyết Nhuận hơi cứng lại, nhưng không có ý kiến, sau đó dần dần mềm đi, dựa vào người anh.
Lâu Thành cúi đầu, chạm vào da thịt sau gáy cậu. Anh chuẩn bị ngủ, đột nhiên lại nói một câu: "Người cậu rất thơm."
Đinh Tuyết Nhuận "Ừm" một tiếng, hiển nhiên đã nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, dứt khoát không phản ứng anh.
Lâu Thành ngửi mùi hương trên người cậu, cảm thấy tim đều bị nhét đầy, rất dạt dào. Anh thở dài một tiếng: "Nhuận Nhuận, anh rất thích em."
Không biết Đinh Tuyết Nhuận có nghe thấy hay không, đáp lại anh chỉ có tiếng hít thở bình thản đều đều.
Thư báo trúng tuyển của cậu tới rất nhanh, EMS gọi điện thoại gọi cậu mang chứng minh thư ra để lấy. Nhân viên chuyển phát nhanh kia còn rất ngạc nhiên: "Sao đã nhận được thư báo trúng tuyển sớm như vậy? Không phải tháng sáu mới thi đại học sao?"
Đinh Tuyết Nhuận nói: "Em được nhận trước thời hạn."
"Em giỏi quá, đại học Nhân dân đấy."
Trên gói chuyển phát nhanh có in con dấu của trường Đại học Nhân dân Trung Hoa.
Thư báo vừa mới tới, tư tưởng của thầy Đậu coi như ổn định lại, hiệu trưởng ở trên đài chủ trì lại khen ngợi cậu một lần: "Đều phải lấy em ấy ra làm tấm gương."
Mà Lâu Thành, càng đi khắp nơi điên cuồng chém gió, giống như người thi đỗ Nhân Đại chính là mình ấy, thậm chí còn vui hơn anh đỗ đại học, nói chuyện video với bố mẹ cũng khen bạn cùng bàn: "Cậu ấy rất giỏi!"
Lâu Thành cả ngày chém gió như thế, khi chơi bóng rổ, Lý Đông không nhịn được hỏi anh: "Anh Thành, không phải anh nói Thanh Bắc tranh giành cậu ấy sao? Tại sao lại đi học Nhân Đại?"
"Các cậu không biết điều này hả? Không có kiến thức," Lâu Thành chuyền bóng dưới ánh nắng cười nhạo, "Không biết khoa luật của Nhân Đại rất trâu bò sao?"
Chưa chơi bóng được mấy phút, anh đã muốn đi.
"Anh Thành, sao lại đi rồi?" Mấy người không vui.
Bây giờ là sau giờ ăn, bình thường tan tiết bọn họ hay gọi Lâu Thành đi chơi bóng, bây giờ Lâu Thành cũng không còn vui vẻ chơi bóng nữa, dường như anh đã biến thành một người khác, hết tiết đều ngồi học. Hơn nữa Lâu Thành cũng không còn gọi bọn họ cùng nhau ăn cơm, gần đây đều lởn vởn quanh học bá cùng bàn, buổi trưa cùng nhau tới nhà ăn.
Ánh mặt trời chói chang trên đầu, Lâu Thành mồ hôi nhễ nhại chạy đi mua một quả dưa hấu nhỏ về ký túc xá. Đinh Tuyết Nhuận đã ngủ từ nửa tiếng trước rồi, sau khi Lâu Thành ăn cơm cùng cậu xong, đưa cậu về ký túc liền chạy đi chơi bóng.
Anh tính toán thời gian gần đúng, cả người anh toàn mồ hôi, về ký túc tắm một cái. Sau đó cùng với Đinh Tuyết Nhuận vừa thức dậy đi tới phòng học.
Việc đầu tiên Lâu Thành làm khi vào ký túc, không phải là tắm rửa mà là cởi giày trèo lên giường. Người anh cao, nguyên bản còn cao hơn cả giường, bước lên một bậc thang là có thể nhìn xuống giường nhỏ.
Anh chỉ định nhìn Đinh Tuyết Nhuận một cái, xem cậu ngủ có ngon không. Mặt Đinh Tuyết Nhuận áp xuống gối đầu, nghiêng người ngủ, cậu vừa mới cắt tóc, lộ ra mặt mũi sáng sủa, có phong độ của người trí thức.
Lâu Thành không nhịn được cúi đầu xuống, nhanh chóng hôn một cái bên khóe môi cậu, sau đó liền xông vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Anh còn chưa tắm xong đã nghe thấy tiếng chuông báo thức của Đinh Tuyết Nhuận, Lâu Thành lập tức dừng lại, túm lấy khăn đi ra.
Đinh Tuyết Nhuận đã xuống giường, không đeo kính, nhưng vừa nhìn thấy Lâu Thành đã né tránh ánh mắt: "Sao anh lại không mặc quần áo."
"Anh vừa mới tắm xong, nóng, không mặc được." Lâu Thành cố ý khoe dáng người trước mặt cậu, tùy tiện đi qua đi lại.
Anh vẫn còn chưa thấy Đinh Tuyết Nhuận không mặc quần áo, chỉ thấy qua đằng sau lưng, chưa nhìn thấy phía trước.
Lâu Thành có chút muốn nhìn, nhưng ngại không dám nói. Anh nhìn thấy Đinh Tuyết Nhuận đang đeo đồng hồ, liền trừng mắt, Đinh Tuyết Nhuận có một thói quen xấu, thích dùng đầu thuốc ấn vào cổ tay làm bỏng, Lâu Thành biết. Từ lần đầu tiên phát hiện ra, anh chưa từng hỏi lại Đinh Tuyết Nhuận chuyện này.
Lúc này nhìn thấy, tâm lý không dễ chịu, muốn hỏi nhưng lại không hỏi được ra miệng, sợ đằng sau đó có câu chuyện tổn thương, chỉ đành đi tới phía sau ôm lấy cậu.
Đinh Tuyết Nhuận cho rằng anh làm nũng, vỗ tay anh một cái: "Lâu Thành, nhanh mặc quần áo vào, còn đi tới lớp."
"Để anh ôm thêm chút nữa." Lâu Thành não bổ thêm một số chuyện, dán vào sau tai cậu nói, "Sau này ai bắt nạt em, anh sẽ xử lý nó."
"Ai có thể bắt nạt được em?" Cậu còn bắt nạt người khác được, Đinh Tuyết Nhuận là người rất kiên nhẫn, cậu sẽ không vô duyên vô cớ bị người ta bắt nạt mà không đáp trả lại.
Vẻ mặt Lâu Thành không tán đồng: "Em yếu như vậy, nhìn anh ôm em xem, em cũng không tránh được? Rất dễ bị người ta bắt nạt." Anh giám sát Đinh Tuyết Nhuận bốn bữa một ngày, mới tăng thêm vài cân thịt.
"Đừng lảm nhảm nữa," Đinh Tuyết Nhuận bất đắc dĩ cười, "Nhanh mặc quần áo vào, em không muốn tới muộn."
Lâu Thành mặc đồng phục mùa hè lên. Lúc này, cửa bỗng nhiên bị gõ vang.
Đinh Tuyết Nhuận đã chuẩn bị xong, ra mở cửa, nhìn thấy lớp phó học tập đứng bên ngoài.
Lớp phó học tập nhìn thấy Lâu Thành, nói: "Đi học thôi, chúng ta cùng lên lớp."
Đinh Tuyết Nhuận còn chưa kịp nói "Cậu đi trước đi", đã nghe thấy tiếng Lâu Thành hô đằng sau: "Cút."
Anh không giải thích gì cả đóng sầm cửa vào.
"Họ Trần kia tới tìm em làm gì?" Mặt Lâu Thành đen sì.
Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu: "Chỉ tìm em cùng nhau đi học thôi."
Trên thực tế, trước kia khi Lâu Thành không ở lại trường buổi trưa, Trần Trì Bang xác thực mỗi ngày đều tới tìm cậu cùng nhau tới lớp, không chỉ như thế, buổi tối còn gọi cậu cùng nhau tới phòng tự học.
Đinh Tuyết Nhuận thì không có vấn đề gì, theo cậu ta tới phòng tự học. Nhưng từ khi cậu thi IMO về, cậu đi dạy kèm cho Lâu Thành, buổi tối đa số thời gian đều ở phòng khách nhà Lâu Thành. Trần Trì Bang cũng không gọi cậu tới lớp tự học, có lẽ là nghĩ cậu không cần tự học nữa.
Đã sắp một tháng rồi.
Đinh Tuyết Nhuận không hề biết, Trần Trì Bang đã quan sát cậu một tuần rồi.
Không biết tại sao lại phát hiện đại sát tinh Lâu Thành kia, gần đây buổi trưa lại quay về ký túc xá ở, còn bắt đầu chăm chỉ học tập nữa! Hôm nay Trần Trì Bang nhìn thấy Lâu Thành chơi bóng rổ ở ngoài sân, cho nên tưởng rằng một mình Đinh Tuyết Nhuận ở ký túc xá, lúc này mới dám tới tìm cậu.
Không ngờ rằng lại tình cờ gặp.
Trần Trì Bang sợ Lâu Thành lại cạo cho mình kiểu đầu Địa Trung hải nữa, không dám lên tiếng, chán nản rời đi.
Cả quãng đường Lâu Thành theo Đinh Tuyết Nhuận tới lớp, anh đều phát giận: "Cái thằng Trần Trì Bang xấu xí kia, cả ngày tìm em, nó gay chắc?"
"Lâu Thành, đừng nghĩ nhiều như vậy. Cậu ta chỉ thích học thôi."
"Anh không thích học sao?" Lâu Thành cười tít mắt bổ sung, "Nhưng mà Nhuận Nhuận, anh càng thích em hơn."
Anh ôm cổ Đinh Tuyết Nhuận cùng nhau vào phòng, hai nam sinh cấp ba thân với nhau, rất bình thường, thầy cô nhìn thấy cũng không phản đối.
Buổi chiều, Lâu Thành không thể không rời khỏi trường. Lời nói dối lên lớp TOEFL kia đã kéo dài một năm rồi, mỗi buổi chiều anh đều lái xe tới đường đua, luyện tập tới tối mới về.
Nhưng bây giờ không giống vậy nữa, bây giờ anh đang nghĩ cách làm sao nói với thầy Đậu mình không ra nước ngoài nữa, không học lớp TOEFL nữa, anh muốn về trường lên lớp tự học buổi tối. Nhưng Lâu Thành cũng cảm thấy, trong phòng học quá nhiều người, anh thích bầu không khí khi ở một mình với Đinh Tuyết Nhuận.
Bởi vì Đinh Tuyết Nhuận căn bản cũng không nghe giảng, khi giáo viên giảng bài, cậu cho Lâu Thành làm đề, nếu gặp câu Lâu Thành không biết, Đinh Tuyết Nhuận sẽ dùng giấy bút viết cho anh xem, bình thường phải viết mấy lần. Vị trí ngồi của bọn họ ở phía sau, hơn nữa học sinh lớp bốn rất tập trung học, không có ai làm việc riêng, cũng không có ai nhìn thấy Lâu Thành dùng tay trái viết chữ, tay phải ở dưới gầm bàn lén lút cầm lấy tay Đinh Tuyết Nhuận.
Lâu Thành nói với cậu: "Nhuận Nhuận, bằng không..........em xin nghỉ dài hạn buổi chiều chúng ta đi cùng nhau. Gần đây anh không thi đấu, tạm thời cũng không tới đường đua, chúng ta học cùng nhau."
Đinh Tuyết Nhuận cũng muốn dạy thêm tử tế cho anh, lên lớp tự học buổi tối không thể nói chuyện, đích thực lãng phí thời gian. Nhưng mà cậu nghe thấy đề nghị này không nói được, cũng không nói không được.
Buổi chiều Lâu Thành vẫn đi, hai ngày trước anh lấy lí do giáo viên dạy lớp TOEFL bị chó cắn, lên mấy lớp tự học buổi tối.
Đã nhiều ngày anh không đi moto rồi, vô cùng nhớ.
Buổi tối chín giờ tan tiết tự học thứ nhất, thầy Đậu xuất hiện ở cửa phòng học, đang định rời đi.
Đinh Tuyết Nhuận bước nhanh tới trước mặt ông, nói với ông về chuyện miễn tự học.
Lâu Thành đã đứng trước cổng trường chờ cậu, anh mua một chút đồ ăn đêm, trên người không mặc đồng phục.
Đúng lúc Heo Con theo dòng người đi ra, liếc mắt một cái nhìn thấy anh Thành của cậu. Cậu đang cầm một lon trà tranh Vita trong tay, đây là sản phẩm giảm nhiệt: "Anh Thành, sao anh lại đứng ở đây?"
"Anh đợi người." Ánh mắt Lâu Thành trông mong nhìn về phía cổng trường, thầm nghĩ mọi người đều đi ra hết rồi, sao vẫn chưa thấy Nhuận Nhuận.
Heo Con theo bản năng nói: "Đợi ai, không phải là bạn cùng bàn chứ?"
Lâu Thành cả ngày khoe khoang bạn cùng bàn, ăn cơm cùng bạn cùng bàn, cùng nhau về ký túc xá, cùng nhau học bài, ba từ "bạn cùng bàn" không dứt, gọi vô cùng thân mật.
Đám đàn em bọn họ không dám nói chuyện.
"Không thì đợi ai?" Lâu Thành không hề nhìn cậu, cúi đầu gửi tin nhắn cho Đinh Tuyết Nhuận, hỏi cậu sao rồi.
"Anh Thành, sao anh lại dính học bá Đinh như thế, không phải là chơi gay với người ta đấy chứ?" Heo con ha ha cười lớn.
"Đúng thế, ông đây gay rồi." Lâu Thành không hề có ý che dấu.
Heo Con đã chịu qua vô số thiệt thòi, mỗi lần Lâu Thành diễn trò đều rất thật, nhưng cùng một vở mà diễn hai lần, cậu tuyệt đối không thể tin. Cậu lộ ra vẻ khiếp sợ, phối hợp với diễn xuất của Lâu Thành: "Vậy anh ngủ với cậu ấy chưa? Ngủ với trai có cảm giác thế nào?"
Tay Lâu Thành đang gửi tin nhắn khựng lại.
Anh mới chỉ hôn, ôm — hôn còn vô cùng đơn thuần.
Lâu Thành không thể xuống nước nói mình chưa làm gì, vẻ mặt lạnh nhạt chém gió: "Đương nhiên là ngủ rồi, anh Thành của cậu là ai chứ, cảm giác ấy à..............." Anh nhớ lại lúc mình ôm Đinh Tuyết Nhuận, không tự chủ lộ ra nụ cười, "Thoải mái, tràn đầy."
Heo con suýt nữa thì phun trà chanh ra: "Tràn đầy???"
Tưởng tượng tới bộ dáng trắng nõn của Đinh Tuyết Nhuận, cậu ấy đè anh Thành?
"Chú không hiểu sao?" Lâu Thành khinh bỉ khoanh tay, "Trái tim, tràn đầy đều là cậu ấy, có hiểu hay không?"
~~~~~~~~~~~~~~~~
Tui: Thay đổi cách xưng hô khi đã tỏ tình một thời gian. Hihi