Tình Đầu Chọn Tôi, Tôi Rất Ngọt

Chương 51



Từ tháng chín đến tháng mười một Đinh Tuyết Nhuận có đủ loại cuộc thi. Nếu như là học sinh bình thường, đã sớm không chịu được áp lực thế này, nhưng cậu thì ngược lại, vẫn thoải mái, thoáng cái đã giành được vài giải nhất tỉnh. Có lẽ biết cậu đã từng đoạt giải thưởng lớn IMO quốc tế, ban tổ chức cuộc thi ba môn hóa, lí, sinh đều đề cử cậu tham gia cuộc thi chung kết.

Còn có một cuộc thi, là cuộc thi lập trình máy tính, Đinh Tuyết Nhuận không quá chú tâm nghiên cứu phương diện này, sau khi được giải tỉnh thì không thi tiếp nữa.

Bị chọn vào đội tỉnh, cậu lại phải bay ra nước ngoài tham gia thi. Cậu vừa mới đi Lâu Thành học tập trở nên tẻ nhạt vô vị. Không phải là lần đầu tiên anh với Đinh Tuyết Nhuận tách ra, lần nghỉ hè đó, anh không chịu được đã chạy ngay đi tìm cậu, nhưng mà bây giờ không được. Trước khi đi Đinh Tuyết Nhuận đã giao bài tập cho anh, bảo anh làm, nói rằng sau khi về sẽ kiểm tra.

Lâu Thành lên lớp một lúc, nằm rạp ra vị trí trống trên bàn ngẩn người, giáo viên trên bục giảng gọi anh mấy lần anh cũng không nghe thấy.

Tiếng sàn sạt của giấy bút là âm thanh duy nhất trong phòng, trên bảng thông báo gần cửa phía bên phải bảng đen dán số ngày đếm ngược vào kỳ thi đại học, mỗi tối tan học, lớp phó học tập đều xé một tờ.

Lâu Thành nhìn con số: 230 ngày.

Lâu Thành cầm lấy đồng phục đi ra. Anh cảm thấy trong phòng buồn tẻ lại áp lực, bất đắc dĩ phải ra ngoài hít thở không khí, đi qua đi lại, anh đi tới bên bức tường vây, vươn tay trèo lên.

Anh đang chuẩn bị trèo qua, liền nhìn thấy có một người đang lén lút trốn sau gốc cây.

Lâu Thành nhặt một mẩu đá vụn ném qua đó: "Đi ra."

Trần Trì Bang bị đập vào vai, ảo não đi từ sau gốc cây ra.

Lâu Thành vừa nhìn thấy cậu ta đã nhíu mày, vô cùng mất kiên nhẫn: "Tại sao lại là cậu? Cậu theo dõi tôi?"

Trần Trì Bang cố lấy dũng khí: "Cậu không được trốn học, lớp mười hai bây giờ rất quan trọng, trước đây không phải cậu ngày nào cũng tới học sao? Lần trước thi còn thi được ba trăm chín mươi điểm......."

"Câm miệng!" Lâu Thành lại ném một viên đá qua, từ trên cao nhìn xuống nói, "Tôi trốn học thì làm sao, cậu muốn báo cáo? Nếu để tôi biết được cậu đi nói với thầy cô, ngày mai tôi sẽ đập chết cậu.

Lâu Thành vốn chỉ định trèo tường, không định trốn học, đi về nhà ăn ít đồ rồi quay lại trường học, không ngờ rằng đột nhiên lại gặp phải tên Trần Trì Bang vô cùng phiền phức, tâm tình Lâu Thành đều bị phá hủy. Anh còn chưa liên lạc được với Đinh Tuyết Nhuận, bởi vì cuộc thi trung kết rất nghiêm ngặt, hai trăm học sinh ở chung một chỗ, thi ba ngày, ba ngày này không được dùng đến điện thoại.

Anh liên hệ với đồng đội đội xe của mình, chuẩn bị tới đường đua, không nghĩ rằng đồng đội của anh đang hát Karaoke.

Họ hỏi anh: "Đội trưởng có tới hát không?"

Lâu Thành vô cùng nhàm chán, không nghĩ ngợi gì đồng ý luôn. Anh về nhà lấy con xe Yamaha ra, do dự một lát rồi cầm theo cặp sách.

Mười phút sau, Lâu Thành xuất hiện dưới tầng KTV, anh tháo mũ bảo hiểm xuống vào trong, tìm căn phòng bao.

Phần lớn đồng đội ở đội xe đều lớn tuổi hơn anh, có một người xấp xỉ tuổi anh, đối phương đã là sinh viên năm hai rồi, còn có một người mới vừa lên lớp mười, cũng ở Lục Trung của bọn họ.

Lâu Thành đi vào, nhìn thấy học đệ lớp mười của anh cũng ở trong đó, còn mang theo bạn gái, đang hát tình ca. Lâu Thành liền tức giận: "Thằng nhãi con, đang giờ nào rồi mà mày còn chạy ra đây hát? Mày đã cam đoan với anh đây là kiên quyết không bỏ học mà!"

Học đệ thích xe moto, trước kia khi cậu ta mới học lớp tám, trong một cuộc đua moto, học đệ này trong đám người hiện rõ vẻ vô cùng non nớt, vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác, hơn nữa còn nhận được huy chương bạc.

Khi đó Lâu Thành nhận được huy chương vàng, nhìn tuyển thủ bên cạnh mình mới có mười bốn tuổi, cảm thấy cuộc thi này quá rác rưởi, anh cũng chả thiết tha gì cúp nữa, thuận tay tặng cho cậu.

Sau đó học đệ liền gia nhập đội xe của anh.

Bố mẹ của học đệ còn từng tới tìm Lâu Thành, đã từng nhắc tới chuyện học hành của học đệ.

Lâu Thành đã cam đoan với bố mẹ cậu: "Bây giờ cháu học cùng trường với An Văn Nặc, khẳng định sẽ giám sát em ấy, trường của bọn cháu cũng không dễ trốn học đâu."

"Tại sao lại chạy tới đây? Xin nghỉ hay là giả bệnh?"

"Không phải." Học đệ nói một câu ngay sau lời bài hát, "Em trèo tường."

"...........mày trèo ở đâu?"

"Em nhìn thấy anh trèo qua đó." Sắc mặt đàn em không thay đổi, quăng microphone, "Còn thấy anh yêu đương ở đó, hôn người ta mười mấy phút liền."

Lâu Thành: ".............." Anh đang ấn màn hình chọn bài, xóa mấy bài của học đệ chọn đi.

Lâu Thành túm cậu qua, mở cặp lấy một quyển bài tập ra: "Làm cái này đi."

Một người khác trong đội hỏi: "Đội trưởng, cậu trốn học mà vẫn mang cặp sách hả? Tiểu Nặc đều không mang." Tiểu Nặc chính là học đệ.

Lâu Thành nhíu mày: "Nhiều lời, tôi có thể giống nó hay sao? Tôi là học sinh ngoan."

Tiểu Nặc mở quyển sách luyện tập của anh ra: "Học trưởng Lâu, tại sao anh vẫn còn làm bài tập lớp mười?"

Lâu Thành vừa mới học tới nội dung lớp mười.

Anh đập một cái vào phía sau Tiểu Nặc, biện giải: "........Ôn tập, lớp mười hai phải ôn tập lại có hiểu không? Nói chuyện với đội trưởng kiểu gì thế? Quên mất đội quy rồi?"

Lâu Thành đúng lúc tìm được một cu li miễn phí, anh cũng làm hai đề sau đó đi đánh bài cùng đồng bọn.

Khi di động vang lên, Lâu Thành cũng không nhận ra. Ở trường anh có thói quen để im lặng.

Đánh bài cũng lâu rồi, anh mới lấy di động ra nhìn một cái, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ từ Đinh Tuyết Nhuận.

Có lẽ là sau khi thi xong rảnh rỗi cậu gọi điện cho anh, Lâu Thành sợ cậu vẫn còn đang thi nữa, không dám gọi điện thoại, chỉ gửi một tin nhắn qua: "Nhuận Nhuận, anh vừa mới vào học, không nhìn thấy điện thoại của em."

"Anh đang đi học?"

"Đúng thế." Lâu Thành trả lời.

Sau đó, Đinh Tuyết Nhuận nhanh chóng gọi tới, Lâu Thành hoảng hốt, lập tức tắt nhạc đệm: "Cũng không nói với anh trước."

"Tan học rồi?"

Lâu Thành ừ một tiếng: "Tan học rồi anh mới dám dùng điện thoại."

"Vừa mới học môn gì?"

Lâu Thành đã sớm nhớ kỹ thời khóa biểu: "Ngữ văn."

Bên kia im lặng vài giây: "Lâu Thành, anh trốn học về nhà hay là đi ra ngoài chơi?"

Lâu Thành á khẩu không trả lời được: "Anh........sao em biết được."

"Đoán thôi."

Lâu Thành ngẩn người, lúc này mới phản ứng lại bình bị lừa, tủi thân nói: "Em lại lừa anh........."

"Anh lừa em trước mà." Thực tế là Trần Trì Bang đột nhiên gửi tin nhắn cho cậu, cậu mới biết.

Lâu Thành nói: "Anh vẫn chăm chỉ học mà, trong lớp buồn quá anh mới không học được tiếp, anh liền ra ngoài học, anh còn mang theo cặp sách, em đừng giận nữa mà Nhuận Nhuận.........."

Ngữ khí chui vào một góc nói chuyện của anh, giống như cô vợ nhỏ, làm cho đồng đội lâu ngày không thấy anh ngạc nhiên nhìn nhau, hỏi dò học đệ Tiểu Nặc: "Chú vừa mới nói đội trường yêu đương với người ta, còn hôn nhau ở góc tường hơn mười phút hả? Có phải bạn gái cậu ta xinh lắm không?

Tiểu Nặc lắc đầu: "Em không nhìn rõ."

Lâu Thành sợ cậu giận: "Bây giờ anh sẽ quay lại lớp."

"Không cần về vội." Đinh Tuyết Nhuận nhẹ giọng, "Em không giận, nhưng bài tập em giao phải làm. Học mệt rồi thì về ngủ một giấc, cũng không sao, bây giờ anh có mệt không?"

Bài tập Đinh Tuyết Nhuận giao cho anh cũng không nhiều, hơn nữa Lâu Thành cũng có sức làm, không làm xong cũng không sao.

Lâu Thành nghe cậu giảng bài vẫn luôn nhẹ nhàng, đây là nguyên nhân anh không thể nghe được giáo viên giảng bài, bởi vì cách giảng bài của hai người vô cùng khác nhau.

Lâu Thành nói không mệt: "Vậy.....khi nào thì em về, anh nhớ em rồi."

"Ngày kia thi xong sẽ về."

Cho tới bây giờ, trừ môn hóa bây giờ mới thi, kết quả kỳ thi chung kết của những môn khác đều có rồi, đội tập huấn quốc gia môn vật lý muốn mời cậu tham gia, cho nên tháng mười hai cậu còn phải đi đội tập huấn bồi dưỡng, nếu như thông qua tuyển chọn, còn có thể một lần nữa đại diện quốc gia tham gia kỳ thi Olympic vật lý.

Lâu Thành vui vẻ, tựa đầu vào tường, không coi ai ra gì nói chuyện rất lâu, tắt máy còn hôn điện thoại một cái.

Sau khi tắt máy, Lâu Thành phục hồi tinh thần, cầm lấy quyển bài tập điên cuồng làm.

Ngày kia, quả nhiên Đinh Tuyết Nhuận trở về, cậu cùng với những học sinh khác được chọn vào đội tỉnh được giáo viên dẫn về trường.

Rất nhanh, qua mấy ngày, đã có kết quả kỳ thi, Đinh Tuyết Nhuận lại nhận giải nhất, hóa học không phải là môn mũi nhọn của cậu, nhưng mà cậu có điểm thực hành cao nhất, tổng thành tích xếp thứ ba, Hội hóa học Trung Quốc thấy chiến tích huy hoàng của cậu, liền mời cậu tham gia đội tập huấn quốc gia.

Thời gian vừa vặn đan xen nhau.

Không ai có thể nghĩ rằng cậu có thể tham gia nhiều cuộc thi như vậy, còn có thể lấy được nhiều giải nhất đến thế. Tiếng tăm của cậu không chỉ được truyền bá trong trường mà học sinh của các trường cấp ba trong toàn tỉnh không ai là không biết tới có một nhân vật đứng nhất như cậu.

"Toán, lý, hóa đều trâu bò như thế, đáng lẽ cậu ấy nên học vật lý hạt nhân cái gì đó, tham gia vào Viện hàn lâm Khoa học Trung Quốc.

Lâu Thành biết tháng mười hai cậu lại phải đi nữa, nhưng mà tháng mười hai cậu cũng có kỳ thi — cậu phải tới Học viện Điện ảnh Bắc Kinh thi biểu diễn.

Giáo viên để cậu tới nhiều trường xem thông bảo chiêu sinh, đều tập trung vào tháng mười hai.

Buổi tối ngày thứ năm có tiết thi thử ngữ văn, giáo viên ngữ văn có tác phong trong mắt không thể lưu một hạt cát, bà không quan tâm Đinh Tuyết Nhuận ưu tú như thế nào đi nữa, có lấy được giải nhất gì, cầm được thông báo tuyển thẳng trường nào, nhưng ở chỗ của bà: "Em đi học có thể không nghe tôi giảng bài nhưng nhất định phải tới thi."

Đinh Tuyết Nhuận sớm đã đồng ý với thầy Đậu, tất nhiên sẽ không phản đối. Môn ngữ văn của Lâu Thành không quá tốt, bởi vì anh không ghi nhớ được, học thuộc không lòng không phải là điểm mạnh của anh, anh không muốn thi, nhưng cũng chịu đựng ở lại trong phòng thi.

Kết quả đề thi vừa được phát xuống, vừa mới viết đến đề đọc hiểu, trong phòng đột nhiên tối om, đèn vụt tắt.

Học sinh đang nghiêm túc làm bài thi đột nhiên ồn ào: "Sao thế? Mất điện rồi hả?"

Lâu Thành đang khổ não ngồi ngây ngốc trước một câu hỏi thi, đột nhiên mất điện, anh lập tức quăng bút đi, nhìn xung quanh bên ngoài cửa sổ.

Nhìn xuyên qua khung cửa sổ, quả thực là mất điện rồi, vì đèn ở dãy phòng lớp mười, lớp mười một cũng tắt toàn bộ.

Giáo viên ngữ văn bảo mọi người trật tự: "Đợi lát nữa có điện đi, dừng bút trước đã, có điện thì viết tiếp."

Lâu Thành vô cùng vui vẻ: "Đứt cầu dao rồi ha ha ha, nếu vẫn không có điện, có phải có thể tan học về nhà không?"

Đinh Tuyết Nhuận mở điện thoại ra, chỉnh thành mức thấp nhất, đưa cho anh nói: "Nhân lúc mất điện, anh viết cái này đi, làm thêm mấy đề so với người khác."

Lâu Thành vừa nhìn thấy điện thoại liền mù.

"Tại sao còn phải làm đề hả Nhuận Nhuận............." Lâu Thành nghiêng đầu nhìn cậu một cái, liếm môi.

Cậu tắt ngay điện thoại, nhét vào trong ngăn bàn. Phòng học cuối thu đen một mảnh, Lâu Thành nhìn thấy các bạn khác đều vô cùng hưng phấn, bởi vì vườn trường mất điện, luôn có một không khí hấp dẫn người khác.

Lâu Thành chợt xốc rèm cửa lên, Đinh Tuyết Nhuận cứ thế bị anh ấn lên tường, tấm trèm trắng tung bay, từ từ rơi xuống, bao phủ lên hai người đang hôn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.