Tình Đầu Có Độc

Chương 45: Lễ tình nhân



Ngày lễ tình nhân, sau khi nếm được mùi thịt, tâm trạng Đổng Dịch rất tốt, vui sướng lái xe đến căn nhà số 68, định đón người yêu ra ngoài đi dạo lãng mạn một chút. Tuy rằng ngày đó không làm đến bước cuối cùng, nhưng hai người nên sờ soạng, nên hôn, nên tuốt… Khụ, tóm lại, Tiểu Khoa thật sự là chỗ nào cũng đáng yêu, hiện tại hắn ước gì từng giây từng phút đều dính lên người Tiểu Khoa.

Chỉ tiếc, anh vợ dữ như cọp.

Chỉnh cà vạt, xác nhận quần áo không có vấn đề gì, Đổng Dịch mang suy nghĩ không hài hòa nào đó giơ tay ấn chuông cửa.

Một giọng nói mơ hồ truyền đến, sau đó là tiếng bước chân, tay nắm cửa được vặn mở, cạch một tiếng cánh cửa mở ra.

“Đến đây.” Gương mặt Mục Tu xuất hiện sau cánh cửa, còn đang cầm một cái khăn lau bàn trong tay, “Vào đi, vừa lúc đến giờ ăn cơm.”

Vẻ mặt Đổng Dịch cứng đờ, choáng váng trong chớp mắt rồi hỏi, “Chú Mục? Sao chú lại…” Nói đến một nửa hắn nhớ đến suy đoán ngày đó cùng Trình Thiên, khẽ nhíu mày, thăm dò hỏi, “Chú là Tiểu Khoa..?”

Mục Tu gật đầu, nghiêng người tránh ra, “Tiểu Khoa còn chưa biết, vào nhà trước đi.”

“… Chào chú.” Hắn cất bước vào cửa, toàn bộ vui sướng chờ mong khi đến biến mất hết, chỉ còn một đại dương buồn bực. Cố ý, nhất định là anh vợ cố ý, thảo nào mấy ngày nay thái độ anh ấy tốt như vậy, thì ra là đã có chiêu sau. Còn nữa, chú Mục vậy mà đúng là ba của Tiểu Khoa, cũng quá trùng hợp…

Lưu Khoa bưng một mâm đồ ăn từ phòng bếp đi ra, thấy Đổng Dịch và Mục Tu từ phòng khách đi đến, vội chạy đến lấy khăn lau trong tay Mục Tu nói, “Chú là khách, là người lớn, sao có thể để chú làm việc này, cháu đã pha trà trong phòng khách, chú ngồi uống một ngụm chờ một lát, rất nhanh sẽ dùng cơm.”

Nói xong cậu nhét khăn lau vào tay Đổng Dịch, cười nói, “Việc lau bàn cứ để hắn làm là được rồi.”

Đổng Dịch, “… Tiểu Khoa.” Hắn đến để đón lễ tình nhân, không phải để lau bàn.

Lưu Khoa nắm tay hắn vuốt một cái trấn an, lại hướng Mục Tu cười cười, dẫn ông vào phòng khách.

Ánh mắt Mục Tu rất tốt, sao có thể không thấy động tác nhỏ của hai người, trong lòng nháy mắt cảm thấy khó chịu, liếc nhìn Đổng Dịch, rồi nhìn gương mặt đang tươi cười của Lưu Khoa, rối rắm đi theo Lưu Khoa vào phòng khách.

Con trai vất vả lắm mới tìm được, kết quả còn mang theo nửa kia… Tay hơi ngứa, muốn đánh người.

Đổng Dịch đột nhiên cảm thấy sau gáy lạnh lẽo, vội dời tấm mắt khỏi người ba vợ và người yêu, quay đầu nhìn bàn ăn, vừa lúc chạm phải ánh mắt Trình Thiên đang bưng canh ra.

Trước có sói, sau có hổ, thật là khổ quá.

“…Anh, chào buổi sáng.” Trình Thiên đặt canh lên miếng lót giữa bàn, cầm chén hành thái trang trí bên cạnh bỏ vào một ít, không mặn không nhạt gật đầu, ra lệnh nói, “Xào hai đĩa rau nữa là có thể ăn cơm, cậu đi lấy bát ra trước.”

Canh khoai từ rất thơm, nhưng mặt trên lại rắc đầy hành thái một cách ác ý. Đổng Dịch cảm thấy đầu lưỡi đắng chát, hỏi lại, “Sao chú Mục lại ở đây?”

“Trên đường gặp phải liền mời đến, chú Mục vừa làm phẫu thuật xong, không có người thân bầu bạn, chúng ta là con cháu phải chăm sóc chú ấy một chút.” Trình Thiên nói một cách nghiêm trang chững chạc. Đổng Dịch lại vô cùng đau răng. Nếu không có câu hỏi với Mục Tu lúc vừa vào cửa kia, có lẽ hắn sẽ tin lời nói dối  này.

Anh vợ cộng thêm ba vợ, đây là quyết tâm không cho hắn đón lễ tình nhân vui vẻ mà. Đổng Dịch thở dài trong lòng, thương xót cho hoa hồng trên ghế sau ô tô và bữa tối dưới ánh nến đã đặt trước, cởi áo vest xắn tay áo lên, cam chịu số phận đi vào phòng bếp lấy bát.

“Xác nhận?” Đổng Dịch lấy bát ra, chờ Trình Thiên đi vào liền nhỏ giọng hỏi.

Trình Thiên tháo bao tay cách nhiệt, cầm cải thìa đặt vào bồn rửa, vừa rửa vừa trả lời, “Chắc chắn, đã gặp mặt nói chuyện.”

Cảm giác suy đoán và nghe đáp án từ chính miệng người khác hoàn toàn khác nhau, trong lòng Đổng Dịch hiện lên một câu cảm thán “Thế giới này thật nhỏ”, lại hỏi tiếp, “Định khi nào nói cho Tiểu Khoa biết? Chuyện năm đó…”

“Ma xui quỷ khiến mà thôi.” Trình Thiên biết hắn muốn hỏi chuyện gì, ngắn gọn trả lời, “Tiểu Khoa có một đôi cha mẹ yêu nhau sâu sắc.”

Câu này ý là năm đó Mục Tu không có phản bội vứt bỏ Tiểu Khoa và mẹ cậu, rời đi là có lý do, bây giờ nhận lại nhau Tiểu Khoa sẽ không chịu tổn thương gì. Đổng Dịch hoàn toàn yên tâm, nhìn bàn tay Trình Thiên trong bồn rửa, nhịn không được cảm thán, “Tiểu Khoa có người anh trai như anh là may mắn của em ấy.” Tình huống của hai người này mà đặt vào gia đình khác, tuyệt đối không thể có kết quả anh em hòa thuận như bọn họ.

Câu vỗ mông ngựa này làm Trình Thiên rất vui sướng, trong lòng Trình Thiên luôn không vui vì đối phương ăn em trai hắn, nghe câu này nhạt đi, thái độ tốt hơn một chút nói, “Chuyện nhận lại nhau tôi định từ từ nói, gần đây Tiểu Khoa phải ôn tập vào ban ngày, buổi tối lại phát trực tiếp, thời gian rãnh rỗi còn phải đối phó cậu, quá mệt mỏi, chờ hai ngày nữa.”

Đổng Dịch: “…” Câu cuối cùng có thể không cần thêm vào, hắn không ngại đâu.

“Cái gì chờ hai ngày, hai anh đang nói chuyện gì vậy?” Lưu Khoa bước vào, đến gần nắm tay Đổng Dịch trấn an một chút trước, rồi nhìn Trình Thiên cười cười, sau đó đi đến trước nồi kiểm tra các loại gia vị, bật bếp gas đổ dầu ăn vào chảo chuẩn bị xào rau, thuận miệng hỏi, “Anh, vắc-xin phòng bệnh của Cục Ngốc đã tiêm xong hết, có thể tắm cho nó được rồi, gần đây có cửa hàng thú nuôi nào không anh?”

Đổng Dịch và Trình Thiên thấy thái độ của Lưu Khoa tự nhiên như vậy, xác định cậu không nghe được đoạn đối thoại trước đó, liếc nhìn nhau rồi ăn ý đổi đề tài, tán gẫu theo Lưu Khoa.

Rau xào rất nhanh đã xong, bữa cơm được dọn lên bàn, Trình Thiên mời Mục Tu từ phòng khách vào bàn.

“Làm phiền.” Mục Tu nhìn một bàn thức ăn đầy hương vị cùng mấy đứa nhỏ ngồi vây quanh, nhớ đến những ngày tháng cùng Tiểu Nhã chăm sóc bọn nhỏ, trái tim cứng rắn vài chục năm trở nên yếu đuối một chút, lại dần dần ảm đạm – Nếu Tiểu Nhã còn sống thì thật tốt.

“Không quấy rầy.” Lưu Khoa rót nước giúp Mục Tu rồi đưa qua, thái độ vừa thân thiết vừa kính trọng, “Nghe nói chú Mục vừa mới làm phẫu thuật, hiện tại thân thể chú đã tốt chưa? Chú có phải kiêng món gì không?”

Mục Tu nhận ly nước, ôn hòa trả lời, “Đã tốt lắm rồi, không có gì phải kiêng, Tiểu Khoa thật có lòng.”

Ánh mắt của ông quá mức bao dung, cảm giác mà ông cho cậu hoàn toàn khác với những người khác, Tiểu Khoa bị nhìn như vậy hơi xấu hổ, ngại ngừng cười nói, “Có lẽ vậy.”

Một người muốn hiểu biết đối phương nhiều hơn, một người hoàn toàn không đề phòng, vì thế cha con nói chuyện vô cùng tự nhiên ấm áp. Trình Thiên và Đổng Dịch ngẫu nhiên chen vài câu, ngoài ra đều là yên lặng lắng nghe, tri kỷ dành thời gian cho hai cha con còn chưa nhận nhau trò chuyện.

Sau khi ăn xong, Trình Thiên chủ động nhận rửa bát, Lưu Khoa và Đổng Dịch vào phòng khách trò chuyện với Mục Tu, đối với việc này Đổng Dịch tỏ vẻ được vui mà sợ – Đây là lần đầu tiên hắn được anh vợ đối xử như khách, không cần rửa bát.

“Đừng ngẩn người.” Lưu Khoa chọt hắn một cái, đặt đĩa trái cây vào tay hắn, đẩy đẩy nói, “Anh đi trò chuyện với chú Mục, chú Mục chỉ có một mình, hôm nay chúng ta trùng hợp có thể chiêu đãi, cần phải nhiệt tình hơn một chút.”

Lúc này hai người đang trong phòng ăn, Trình Thiên tại phòng bếp, Mục Tu ở phòng khách, Đổng Dịch nhìn môi Lưu Khoa sau khi ăn cơm xong trở nên ướt át, nhịn không được cúi đầu hôn lên.

Lưu Khoa hoảng sợ, muốn giãy dụa lại sợ đụng trúng đĩa trái cây trong tay hắn, biết hôm nay hắn uất ức, bèn hơi ngẩng đầu đáp lại, sau đó giơ tay đẩy mặt hắn ra, lùi ra sau một chút, nhỏ giọng nói, “Hôm nay thật có lỗi, em cũng không ngờ anh trai sẽ gặp chú Mục bên ngoài, anh chờ một chút, em nghĩ cách.”

“Không sao.” Đổng Dịch cúi đầu hôn lên ngón tay cậu, ánh mắt dịu dàng. Mặc dù Lưu Khoa không biết, nhưng dù sao đây cũng là lần gặp mặt chính thức đầu tiên của hai cha con, hắn vẫn hy vọng hai người có thể làm quen, thấu hiểu nhau một chút.

“Đổng Tiểu Dịch anh thật tốt!” Lưu Khoa không nhịn được liền hôn hắn một cái, hí ha hí hửng đoạt lấy đĩa trái cây trong tay hắn đi vào phòng khách.

Đổng Dịch sờ sờ hai má bị gặm, nụ cười trên mặt càng lớn, cất bước đuổi theo.

Mục Tu nhìn hai người một trước một sau đi đến, xê dịch cơ thể, không biết nên có vẻ mặt gì. Phòng khách và phòng ăn hơi lệch một chút, mặc dù có cái giá che, nhưng vừa rồi ông mơ hồ thấy được thân mật nhỏ của hai người.

Biết con trai có người yêu, mà tình cảm còn rất tốt, đáng lẽ người làm cha như ông phải thấy vui mừng mới đúng, nhưng cố tình người yêu này lại là nam, so với con trai ông còn cường tráng hơn, kết hợp với thái độ khi hai người ở chung, ông thật sự không cách nào tự lừa gạt bản thân Tiểu Khoa là bên trên…

Nghĩ vậy, Mục Tu nhịn không được nhìn thoáng qua Đổng Dịch, nhìn thân cao cân nặng tình huống cơ bản của hắn, chờ Lưu Khoa ngồi xuống bên cạnh nhịn không được thấm thía nói, “Tiểu Khoa a, cháu phải ăn nhiều cơm, rèn luyện nhiều…. Chú biết vài căn cứ huấn luyện tương đối chính quy, cháu có muốn đi luyện tập không?”

Lưu Khoa nghe vậy sửng sốt, nhớ đến đối phương là quân nhân, biết ông là có ý tốt, hơi ngại ngùng từ chối, “Cám ơn ý tốt của chú Mục, nhưng gần đây cháu đang ôn tập thi đại học, đại khái không có thời gian. Nhưng bình thường cháu có rèn luyện chạy bộ linh tinh, thỉnh thoảng cũng sẽ đến phòng gym.”

Phòng gym đều là làm màu, muốn rèn luyện công phu thật sự phải đến doanh trại!

Mục Tu suýt chút nữa nhịn không được phản xạ có điều kiện theo thói quen bình thường luyện tập, nhưng nhìn làn da trắng nõn và ngón tay xinh đẹp của Lưu Khoa, yên lặng đè nén những câu nói có thể làm Tiểu Khoa không vui xuống, lộ ra một nụ cười điềm đạm không mấy tự nhiên, nói tiếp, “Thi đại học cũng tốt, cháu tính thi trường nào?” Tiểu Khoa đã từng ngồi tù, nhất định không thi vào trường quân đội được, có lẽ trường sư phạm… Trường sư phạm chắc cũng không được, trường đại học trọng điểm khác chắc là…

“Nhìn trúng một trường ở nước Y, Đổng Dịch nói cháu chăm chỉ cố gắng một chút, có thể trực tiếp thi nghiên cứu sinh, nhưng việc học chắc chắn sẽ vất vả. Con đường dễ dàng hơn là thi vào học chương trình đại học, nhưng như vậy tốn thời gian càng lâu, cháu nghĩ đều thử xem.” Lưu Khoa nói đến đây có chút xấu hổ, dù là ai nghe đến mục tiêu đại học của cậu đều nói cậu có suy nghĩ kỳ lạ, nhưng sau khi Đổng Dịch cổ vũ và David tẩy não, cậu cảm thấy bản thân có lẽ sẽ làm được, cậu thật sự muốn liều mạng một phen.

Thành tích có thể cố gắng tiến bộ, phương diện luận văn cậu quá yếu, nhưng cũng may sản phẩm tương đối nhiều, có thể bù vào khía cạnh còn thiếu, hơn nữa Đổng Dịch nói có thể nhờ thầy giáo giúp đỡ viết thư giới thiệu… Nhiều ưu thế gộp lại, thi vào trường đó dường như cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Nước Y… Mấy ý tưởng của Mục Tu đều bị nghẹn lại. Con trai muốn học tập là chuyện tốt, nhưng ra nước ngoài học…

“À…” Mục Tu ho một tiếng kiềm chế cảm xúc, xác nhận hỏi lại, “Không cân nhắc học trong nước sao? Trường tốt trong nước cũng nhiều lắm, còn gần nhà, không cần sống xa người thân.”

Lưu Khoa thấy ông ho khan, cho là ông bị bệnh, quan tâm lấy một lọ mật ong, pha ly nước đưa qua nói, “Thời điểm chuyển mùa rất dễ bị cảm, chú vừa mới làm phẫu thuật xong, càng phải chú ý. Cháu cũng đã cân nhắc trường đại học trong nước, nhưng trường chuyên nghiệp trong nước vẫn còn yếu, sau khi suy nghĩ, cháu quyết định ra nước ngoài học. Đến lúc cháu đi, anh trai sẽ đi cùng, chuyện kinh doanh của anh ấy ở nước M, rất gần nước Y, có thể thường xuyên đến thăm cháu.”

Vậy còn ba…

Ánh mắt Mục Tu trở nên ảm đạm trong nháy mắt, gật đầu nói tiếp, “Vậy cũng được, cháu cố gắng như vậy, nhất định sẽ thi đậu, đến lúc đó chú mở tiệc đãi cháu.”

Lưu Khoa nghe vậy vội cười xua tay, lúng túng đến đỏ cả  hai tai, “Vậy sao được, hơn nữa cháu cũng không phải là học sinh trung học vừa đậu đại học, làm tiệc mừng thi đậu người khác sẽ chê cười.”

Có gì mà buồn cười! Ông tình nguyện làm! Ai dám chê cười con trai của Mục Tu chứ! Trong lòng sấm vang chớp giật, nét mặt ông lại gần gũi hiền lành. Mục Tu uống một ngụm nước pha mật ong, trong lòng cảm động con trai hiểu chuyện, lại có chút buồn bã khổ sở. Ra nước ngoài học ít nhất cũng mất mấy năm, cha con bọn họ vừa mới gặp lại, thế mà đã đối mặt với sự chia ly.

Đổng Dịch nhìn thấu ông khổ sở trong lòng, khéo léo an ủi, “Xin nhập học còn cần một đoạn thời gian, Tiểu Khoa cũng vừa mới bắt đầu ôn tập, ít nhất nửa năm nữa mới ra nước ngoài học. Chú Mục, cháu có một trang viên ở nước Y, chờ Tiểu Khoa thi đậu, có rảnh chú nhất định phải đến chơi, cháu và Tiểu Khoa có thể dẫn chú thăm thú trong nước.”

Lưu Khoa vội vàng phụ họa.

Mục Tu nghe vậy trong lòng quả nhiên dễ chịu hơn rất nhiều, miễn cưỡng cho Đổng Dịch một ánh mắt coi như ôn hòa. Cũng đúng, con trai ra nước ngoài du học, cũng không phải không trở lại, học nhiều là chuyện tốt, ông nên vui vẻ ủng hộ mới đúng.

“Có thời gian nhất định chú sẽ đến.” Ông nhìn Lưu Khoa, ánh mắt hiền lành dịu dàng, “Nhất định đến.”

Trình Thiên đứng giữa phòng ăn và phòng khách, nghe tiếng nói chuyện truyền đến, nhẹ nhàng sờ lên tấm ảnh chụp mẹ hắn và Lưu Khoa trong ví tiền, khóe miệng nhếch lên.

Đổng Dịch vốn tưởng Mục Tu ngồi một lúc sẽ đi, kết quả Trình Thiên vậy mà lấy ra một bộ cờ giữ người lại. Hắn nhìn Lưu Khoa vội vàng chuẩn bị trà nước cho bọn họ, trong lòng làm một dấu gạch chéo cho bữa tối dưới ánh nến.

Lễ tình nhân biến thành ngày tụ họp gia đình…

“Anh, trong tủ lạnh không có gì ăn, em phải đi mua một chút.” Lưu Khoa giúp hai người chuẩn bị trà ngon xong, đến ổ chó ôm Cục Ngốc nói, “Còn phải mang Cục Ngốc đi tắm, cửa hàng thú cưng kia chính xác bên cạnh siêu thị phải không?”

Trình Thiên nghiêng đầu nhìn cậu, thấy cậu vẫn mặc quần áo ở nhà không thể đi xa, gật gật đầu nói, “Ở tòa nhà ba tầng bên cạnh đó, rất dễ tìm, gọi Đổng Dịch đi với em, hôm nay bên ngoài đông người.”

“Được.” Lưu Khoa đặt Cục Ngốc vào túi đựng chó, sau đó nhét vào tay Đổng Dịch, đẩy hắn nói, “Anh ra trước lái xe, em đi lấy tiền lẻ và túi mua hàng.”

Quả nhiên là ngày tụ họp gia đình… Nhưng cuối cùng cũng có thời gian riêng, Đổng Dịch chọt chọt Cục Ngốc đang lăn loạn xạ trong túi đựng chó, bước ra cửa đi lái xe đến.

Lưu Khoa cầm túi mua sắm lên xe, cài dây an toàn rồi thúc giục nói, “Mau lái xe, thời gian không còn sớm, trước tiên đến chỗ chú Tiền, nhờ chú Tiền mang Cục Ngốc đi tắm rửa giúp chúng ta.”

Đổng Dịch nghi hoặc, “Không phải cửa hàng thú cưng nằm kế bên siêu thị sao, tại sao lại đi nhờ chú Tiền?”

“Có phải anh bị ngốc hay không.” Lưu Khoa trừng hắn, vừa cười vừa nhào qua ôm hắn hôn một cái, nói tiếp, “Đổng tiểu Dịch, chúng ta đi chơi lễ tình nhân đi! Không được chê em ăn mặc như vậy, chúng ta đi đến Hang Vui Vẻ trước, em đã mua vé từ trước rồi!”

Đổng Dịch sửng sốt, sau đó mừng như điên, kéo cậu đến dùng sức hôn một cái, nhoài người ta sau cầm một hộp quà được gói tinh xảo đưa cho cậu, nổ máy xe bay nhanh về phía tự do, “Được, chúng ta đi chơi lễ tình nhân!”

Lưu Khoa vội vàng vịn tay ghế ổn định cơ thể, lại trừng hắn một cái nữa, mở gói quà sờ hoa hồng bên trong, nhếch môi nở nụ cười, “Cám ơn, em rất thích.”

Đổng Dịch nhịn không được vươn tay xoa nhẹ lên tóc cậu một cái, vò mái tóc hơi dài của cậu thành ổ gà.

Sau khi đưa Cục Ngốc cho chú Tiền, rồi đến khách sạn quen đặt một bàn tiệc lớn dặn bọn họ đến giờ cơm tối mang đến căn nhà số 68, sắp xếp xong xuôi, Lưu Khoa đè nén cảm giác chột dạ vì đã lừa Trình Thiên, gửi tin nhắn cho hắn giải thích.

“Thật sự là…” Trình Thiên tắt tin nhắn, nhìn Mục Tu đang ngồi đối diện, di chuyển quân cờ, “Tối nay có tiệc lớn.”

Mục Tu ăn luôn quân cờ của Trình Thiên, nhíu nhíu mày, nhịn không được dặn dò, “Nói chúng nó đừng về quá muộn.”

Trình Thiên gật đầu, lấy điện thoại nhắn tin cho Đổng Dịch, mang theo tia sát ý và cảnh cáo hắn phải đưa Lưu Khoa về lúc mười giờ.

Công viên trò chơi, rạp chiếu phim, khách sạn… Ba chỗ đông người nhất vào dịp lễ tình nhân, ngoài trừ một nơi cuối cùng, Lưu Khoa quyết định cùng Đổng Dịch đi hết toàn bộ!

Một người mặc tây trang giày da, một người mặc quần áo thoải mái ở nhà, hai người hoàn toàn khác nhau đứng chung một chỗ, vậy mà lại vô cùng hài hòa. Vội vàng ra cửa, Lưu Khoa không mang theo kính đen thường dùng để che mặt và cả khăn quàng cổ, chỉ có thể tùy tiện mua hai cái khẩu trang ở ven đường.

Đổng Dịch nhìn khẩu trang màu trắng trong tay, nhướng mày nói, “Anh xấu xí đến mức phải đeo khẩu trang vào sao?”

“Trước kia em ra ngoài thường che mặt là vì không muốn đối mặt với mọi người.” Bây giờ Lưu Khoa đã có thể bình tĩnh nói chuyện trước kia, trên mặt vẫn luôn mang theo ý cười, “Hiện tại che mặt là để tránh phiền toái, muốn hẹn hò không thuận lợi thì anh cứ không đeo đi, có điều dù sao gương mặt của anh cũng chưa công khai rộng rãi, không mang hình như cũng không sao, em chú ý hơn là được.”

Đổng Dịch nhìn khẩu trang màu đen trên mặt cậu, cười cười gỡ khẩu trang xuống, lấy của hắn đeo cho cậu rồi kéo tay cậu đeo cho hắn, nắm tay cậu nói, “Hôm nay đông người, không thể chơi hết các trò, em muốn chơi trò gì nhất? Chúng ta đi xếp hàng trước.”

Hai người đều chưa từng tới công viên trò chơi, một người là không có cơ hội, một người là không có tâm trạng, nên hai người nhìn cái gì cũng không hiểu, vô cùng mới mẻ.

Lưu Khoa sờ sờ khẩu trang, ngây ngô cười, cũng nắm tay hắn, nhìn quanh bốn phía, lại nhìn sách hướng dẫn trong công viên trò chơi nói, “Đi nhà ma trước, chỗ đó ít người nhất, gần đây em đang làm một game kinh dị, cần chút linh cảm.”

Đổng Dịch không ngờ cậu nghĩ đến chỗ này trước tiên, tưởng tượng một chút dáng vẻ người yêu vì sợ hãi mà nhào vào lòng hắn, vui vẻ gật đầu, “Được, đi nhà ma trước.”

Bốn mươi phút sau, Lưu Khoa trấn an vỗ vỗ cơ thể cứng ngắt của Đổng Dịch, tháo vỏ một viên kẹo đút cho hắn nói, “Mệt cho anh còn là tác giả viết tiểu thuyết kinh dị trinh thám, tất cả đều là giả, đừng sợ.”

“Anh không sợ.” Đổng Dịch cắn bể viên kẹo, vẻ mặt cứng ngắt rốt cuộc cũng dịu xuống một chút, “Chỉ là cảm thấy máu me quá, nhiều lần suýt dính lên người của em, mấy thứ xanh xanh trên tường cũng không biết là gì, cặp đôi đi trước chúng ta sợ đến phát khóc, bàn tay lau nước mặt nước mũi xong lại vịn tường…”

Lưu Khoa che miệng hắn lại, cảm thấy chính cậu cũng sắp bị buồn nôn, “Anh câm miệng, chúng ta đi chơi trò nào êm ái một chút, ừm, vòng xoay ngựa gỗ được không?”

Đổng Dịch xoay đầu nhìn cậu, khó khăn hỏi lại, “Em chắc chắn?”

Lưu Khoa liếc nhìn thân cao gần một mét chín của hắn, lại liếc nhìn bản thân cũng gần một mét tám của cậu, im lặng một lúc rồi lắc đầu, “Không được, đừng hù dọa mấy đứa nhỏ.”

Đổng Dịch nhẹ nhàng thở ra, lại cảm thấy bản thân thở ra một hơi như thế thật có lỗi với người yêu đã bỏ nhà theo mình đi chơi lễ tình nhân, còn chuẩn bị tỉ mỉ, nhịn không được vươn tay sờ tóc cậu, hơi cúi người nhìn vào mắt cậu nói, “Thật sự muốn thì cứ chơi, đến đó xếp hàng mau.”

“Cũng không đặc biệt muốn.” Lưu Khoa tháo khẩu trang, thừa dịp xung quanh không ai chú ý hôn hắn một cái, chỉ về một hướng nói, “Đi dạo chỗ này đi, xếp hàng các trò chơi quá lãng phí thời gian, chúng ta đi xem biểu diễn.”

“Được.” Đổng Dịch cười cười nắm tay cậu nói, “Đều nghe theo em.”

Cách, hình ảnh dừng lại, người đàn ông cao lớn cúi đầu dịu dàng nhìn người thanh niên, hai người nắm tay nhau cười trong bối cảnh là khu trò chơi màu hồng phấn, đẹp như là một bức tranh.

Trái tim sỏi đá: Cảm ơn bản thân hai mươi mấy tiếng trước quyết tâm ra ngoài, đến công viên trò chơi bắn bong bóng trả thù xã hội, nhìn xem tôi phát hiện ra chuyện gì nè, đừng nói tôi không share, mau đến ăn đường! [ hình ảnh ]

Đã kết bạn lẫn nhau, fan của Lưu Khoa nhanh chóng tràn vào, sau đó chỉ trong thời gian ngắn ngủi nổ thành pháo hoa.

Mềm Mại: Người thấp một chút chính là Chu Chu! Tuy là đeo khẩu trang, nhưng thân hình này, tuyết đối chính xác! A a a, Chu Chu lễ tình nhân vui vẻ, nhất định phải chơi thật vui vẻ!

Bong bóng nhỏ: A a a a a, Sỏi đá cầu thấy mặt! A a a a, ảnh chụp này thật ngọt ngào! Chó độc thân hít thở không thông.

Tôi đại khái bị mù: Mình đỏ mặt trước là sao, chênh lệnh cao thấp thật manh! Tây trang với quần áo trong nhà cũng manh nốt! Tôi cũng muốn vô tình gặp được! Thật hâm mộ oa oa oa!

Thiên Lương Vương Phá: Sỏi đá sao cô có vận may như vậy, khóc trong toilet, rõ ràng tôi cũng ở thành phố B mà.



Nữ sinh đáng yêu tóc ngắn mặt tròn lướt bình luận, vì kích động mà hai má phiếm hồng, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu. Cô nhón chân nhìn Lưu Khoa và Đổng Dịch tay trong tay đi đến khu biểu diễn, do dự một chút, vẫn đi theo từ xa.

Cô, cô không phải là kẻ theo dõi điên cuồng đâu, cô cam đoan sẽ không quấy rầy cuộc hẹn hò của Chu Chu, cô chỉ muốn ăn đường thôi mà, ừ, chỉ ăn đường chắc là không sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.