Tình Đầu Của Đại Ca

Chương 30



Nguyễn Khê vẫn hỏi ý kiến Trần Lan Thanh và những người khác, truyền đạt ý định mời họ đi ăn lẩu của Chu Trừng. Mấy cô gái cũng không thèm đi ăn lẩu nhưng trong lòng họ biết việc làm này của Chu Trừng rất khéo léo, các cô ấy nghĩ nát óc vẫn không hiểu Nguyễn Khê thích Chu Trừng ở điểm gì, nhưng Nguyễn Khê đã nói như vậy, họ cũng rất vui khi ăn bữa lẩu này.

Quách A Xanh kéo tay Trần Lan Thanh thì thầm nói: "Tuy là mời chúng ta ăn lẩu, nhưng chúng ta có khá nhiều người. Hadilao không đắt, nhưng cũng không rẻ, tùy ý chọn vài món cũng mất ít nhất mấy trăm. Mọi người đều là học sinh, ăn cơm thì được, nhưng Nguyễn Khê có thể nói với Chu Trừng là thay vì đến Haidilao để ăn chúng ta chỉ cần đến quán lẩu tự phục vụ ở phố ăn vặt là được rồi, bốn mươi tám tệ một người, còn tích kiệm được nhiều đấy."

Trần Lan Thanh nói: "Mình cũng đã nói với Nguyễn Khê về việc này rồi. Cậu ấy nói rằng ăn Haidilao là ý của Chu Trừng. Để xem lúc đó như thế nà, chúng ta không gọi món ăn, cứ để Nguyễn Khê gọi."

Các cô gái lo lắng ăn uống ở Haidilao quá tốn tiền. Trần Lan Thanh và những người khác thậm chí còn vội vàng đến siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu, họ sợ hãi gọi quá nhiều món Chu Trừng sẽ không đủ khả năng thanh toán. Haidilao có thể mang theo nguyên liệu nấu ăn, miễn là không quá nhiều là được.

Nguyễn Khê bị bọn họ kéo đến siêu thị, nhìn Trần Lan Thanh mua hai túi bò viên nhỏ liền nhanh chóng ngăn cô ấy lại: "Đủ rồi, thật sự không cần mua nhiều như vậy, đã nói rõ ràng là muốn mời mọi người tối, sao bây giờ lại giống các cậu đang mời bọn mình ăn cơm thế?"

Nhìn vào giỏ hàng, tính toán qua nếu các cô ấy thực sự đi tính tiền thì cái này cũng mất hơn một trăm...

Nguyễn Khê kiên quyết lấy hết những thứ cô cho là không cần thiết trong giỏ hàng để lại chỗ cũ, cuối cùng thanh toán nốt những nguyên liệu còn lại và tổng cộng hết năm mươi tệ.

Thật ra thì không cần mua những thứ này trong siêu thị, nhưng Nguyễn Khê biết rằng nếu không làm như vậy bạn của cô sẽ không yên tâm, cho nên cô chỉ có thể thuận theo bọn họ.

Chu Trừng và Lục Vân Triết cùng nhau Haidilao để xếp hàng trước.

Lục Vân Triết lo lắng một chút, cuối cùng vẫn hỏi: "Cậu mang bao nhiêu tiền để cho tôi còn chắc chắn. Ta không mang nhiều tiền đâu, chỉ có hai trăm thôi." Anh ta không biết mình đến đây là đúng hay sai. Gợi ý để Chu Trừng mời bạn bè của Nguyễn Khê đi ăn tối có phải là anh ta đã hại Chu Trừng không. Biết trước rằng Chu Trừng sẽ hẹn ăn ở Haidilao thì trước khi làm gì anh ta cũng sẽ suy nghĩ thật kỹ.

Ngày nay học sinh cấp ba không có nhiều tiền tiêu vặt, bình thường mấy học sinh hẹn nhau ăn cơm ở phố ăn vặt không phải là không có, nhưng mấy món ăn này không đắt, thậm chí nếu tính ra thì tối đã cũng chỉ vài chục tệ một người. Đối với người đi làm thì Haidilao không đắt nhưng với học sinh mà nói, bình quân mỗi người gần một trăm... quả thật không hề rẻ.

Anh ta đã hỏi điều này mấy lần, Chu Trừng có hơi khó chịu nên mở ví đưa cho anh ta xem.

Cả người Lục Vân Triết ngây ra.

Nhìn qua bên trong có ít nhất hai ngàn tệ!

Chi như này thì quá mạnh tay rồi!

Trong ví của anh ta lần nào cũng không hơn năm trăm tệ! Mặc dù biết rằng gia đình Chu Trừng khá giả nhưng bây giờ làm gì có học sinh cấp ba nào mà có mấy nghìn tệ chứ!

"Nếu tiền mặt không đủ, trong thẻ của tôi cũng có tiền, chỗ này cho quẹt thẻ."

Lục Vân Triết lập tức vui vẻ: "Vậy thì tốt rồi, hôm nay tôi sẽ không khách sáo với cậu, không nói đùa chứ tôi cũng thích ăn nhà hàng này. Lần trước cùng ba mẹ ăn cơm tôi không dám gọi nhiều. Tôi thích nhất món thịt dê cuộn ở đây."

Khi Nguyễn Khê và những người khác đi đến, Chu Trừng và Lục Vân Triết đã đợi trong chỗ ngồi. Giờ này có rất nhiều người đến ăn, đặc biệt là nhà hàng lẩu Haidilao, bàn nào cũng chật cứng, bên ngoài cũng có rất nhiều người đang đợi.

Nhóm con gái sợ Chu Trừng sẽ xấu hổ vì gọi món quá nhiều nên họ đều từ chối gọi món, vì vậy nhiệm vụ gọi món được giao cho Nguyễn Khê và Lục Vân Triết.

Hai người biết thực lực kinh tế của Chu Trừng nên không khách sáo, theo tình hình thực tế gọi mấy món cần thiết cho lẩu, Trần Lan Thanh thấy hai người vẫn muốn gọi nữa nên vội vàng ngăn lại, cười nói: "Cậu xấu bụng quá rồi, buổi tối mình không ăn được nhiều, gọi nhiều đồ ăn như vậy đều để cho bọn mình giải quyết hết, vậy bọn mình lại phải giảm cân rồi! Được rồi được rồi, không gọi nữa, nếu ăn không đủ có thể gọi thêm, nếu gọi nhiều như vậy thì lãng phí quá. Lẩu cũng không tiện đóng gói mang về, đúng không?"

Ban đầu Chu Trừng không nói nhiều. Mặc dù họ là bạn tốt của Nguyễn Khê, nhưng trên thực tế, trong lớp anh ấy hầu như không nói chuyện gì với họ. Bây giờ lần đầu tiên nói chuyện lại không liên quan đến việc học: "Điều này không quan trọng, muốn ăn cái gì thứ cứ gọi, không ăn hết cũng không sao."

Trần Lan Thanh uống một ngụm nước ô mai cười nói: "Vậy cậu không hiểu chúng tôi rồi. Chúng tôi đều mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Nếu thấy trên bàn có những món ăn chưa ăn hết chúng tôi sẽ càn quét bằng sạch nên luôn ăn quá no. Nguyễn Khê thì ngược lại, cậu ấy thật là, khả năng tự chủ của cậu ấy thật tuyệt vời, tôi chưa từng thấy ai biết cách kiềm chế bản thân hơn cậu ấy. Cho nên Ông trời rất công bằng, cậu ấy gầy còn tôi thì béo."

Chu Trừng rất quan tâm đến chuyện của Nguyễn Khê, nhưng bây giờ đã là năm cuối cấp ba. Anh ấy và Nguyễn Khê luôn khiêm tốn nên anh ấy không biết nhiều về chuyện riêng của cô, anh ấy nhân tiện nói: "Tại sao lại nói cậu ấy có khả năng tự chủ tuyệt vời?"

Là trung tâm của chủ đề nhưng Nguyễn Khê rất bình tĩnh uống nước chanh.

Thật ra, cô không phải là người có sức tự chủ khiến người khác kinh ngạc, chẳng qua cô là người sống có mục tiêu, một khi đã muốn hoàn thành việc gì thì nhất định phải thành công.

Mấy bạn thân của Nguyễn Khê bắt đầu ríu rít trò chuyện--

"Tôi quen cậu ấy từ năm nhất cấp ba đến giờ. Chỉ thấy cậu ấy mua cháo và ngô luộc ở căng tin... Cô ấy chưa bao giờ ăn những món như lòng nướng và gà nướng. Còn nữa, còn nữa, mùa đông không phải là rất lạnh à? Sau giờ học, chúng tôi đều thích đến căng tin mua trà sữa Youlemei hoặc uống một ly trà Xiang Piao Piao, vô cùng ấm áp, nhưng quen cậu ấy lâu như thế tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy uống bao giờ. Bình thường chỉ uống nước trắng hoặc sữa bò."

"Học hành cũng thế. Năm lớp mười một có lần tôi đến nhà cậu ấy ngủ, tải rất nhiều bộ phim truyền hình, tôi muốn ngừng xem mà không được, Nguyễn Khê thì ngược lại quá là giỏi, nói mấy giờ đi ngủ thì đúng giờ đó sẽ đi ngủ, dù là đến đoạn phim gay cấn nhất. Đến đúng giờ đó, cậu ấy sẽ thể không do dự mà quay lại phòng sách học tập. Những người khác nghĩ rằng cô ấy dễ dàng đạt được vị trí top một nhưng chỉ có chúng tôi mới biết được kể cả ngày nghỉ, ngày nào cậu ấy cũng học đến đêm muộn. Thế gian này ông trời đền đáp cho người cần cù là thật."

Trong mô tả Nguyễn Khê của những người bạn này, hình ảnh liên quan đến cô trong đầu của Chu Trừng càng rõ ràng hơn.

Xinh đẹp, biết kiềm chế, thông minh và tỉnh táo, có lẽ việc không tỉnh táo và lý trí duy nhất mà cô làm là hẹn hò với anh ấy.

Nghĩ đến đây, Chu Trừng vô thức liếc nhìn Nguyễn Khê

Không biết tại sao khi có rất nhiều người như vậy, anh ấy lại không dám nhìn cô.

Trần Lan Thanh dùng giọng điệu đùa cợt nói: "Khê của chúng tôi rất ưu tú, vì vậy tôi luôn cảm thấy như thể không ai có thể xứng được với cô ấy."

Chu Trừng đặt hai tay lên đầu gối, anh ấy chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không phụ họa theo.

Mấy người bạn này của Nguyễn Khê không thích anh ấy cho lắm, anh ấy có thể cảm nhận được điều đó, một mặt là mừng cho Nguyễn Khê, dù sao thì họ cũng đều có tâm lý "bạn thân của tôi là tốt nhất", nhưng mặt khác đôi khi anh ấy tự hỏi, một Nguyễn Khê tốt như vậy thích anh ấy ở điểm nào?

"Mẹ mình cũng không nghĩ như vậy." Nguyễn Khê đặt chiếc cốc trong tay xuống, mỉm cười: "Mọi người không biết sao, con người có rất nhiều mặt. Trước mặt gia đình, bạn bè và bạn trai đều giống nhau. Bởi vì đối với bạn bè thì mình không có quá nhiều yêu cầu, cũng rất ít khi tức giận trước mặt các cậu, cho nên trong mắt các cậu mình rất tốt, Lan Thanh, nếu cậu là bạn trai của mình và vẫn có thể nói ra điều này, thì mình sẽ tin cậu thật sự yêu mình."

Dáng vẻ khi Nguyễn Khê phát cáu?

Đúng là những người ngồi ở đây chưa ai nhìn thấy điều đó.

Đề tài lại bắt đầu lại một lần nữa, đúng lúc này điện thoại di động của Nguyễn Khê vang lên, cô lấy từ trong túi ra xem, là Giang Dịch Hàn gọi tới.

Vốn dĩ Nguyễn Khê không muốn nghe nhưng cô biết tính khí của Giang Dịch Hàn, nếu không phải có chuyện quan trọng anh sẽ không gọi cho cô.

Lúc đầu cô nghĩ nên đến một nơi an tĩnh nghe nhưng chỗ ngồi của cô lại gần sát bên trong nên hơi bất tiện. Nghĩ đến đây, Nguyễn Khê trực tiếp nghe máy của Giang Dịch Hàn ngay trước mặt họ: "Alo, anh họ, có chuyện gì vậy?"

Anh bị một tiếng gọi "anh họ" này của cô làm cả người choáng váng.

Vốn dĩ Chu Trừng đang gắp món thịt dê cuộn cho cô, lúc này anh ấy cũng nhìn về phía cô.

Nói thẳng ra, khi anh ấy nghĩ đến Giang Dịch Hàn, anh ấy sẽ nghĩ tới ngày đó, trong lòng đột nhiên cảm thấy một cảm giác kỳ quái không nói nên lời.

Chính vì vậy, cho dù Lục Vân Triết đã nói mấy lần về việc nên mua thứ gì đó cho Giang Dịch Hàn để lấy lòng người thân của cô nhưng anh ấy cũng không nghe, và anh ấy thật sự không muốn giao lưu với người này.

Lúc đầu Giang Dịch Hàn gọi điện thoại cho Nguyễn Khê vì có chuyện quan trọng, nhưng sau khi nghe thấy tiếng "anh họ" của cô anh còn chưa tỉnh táo lại.

Hôm đó sau sự việc trong ngõ nhỏ, về cơ bản anh và Nguyễn Khê không có nói chuyện gì, bây giờ anh gọi cho cô, thật ra là vì không có cách nào, vấn đề quá đặc biệt, anh không biết mình có thể gọi cho ai ngoại trừ cô.

Vừa lúc Giang Dịch Hàn bị từ "anh họ" này làm cho ngây người thì đột nhiên có cơn gió lạnh thổi qua, anh quả quyết tỉnh táo lại, Nguyễn Khê là người như thế nào, mặc dù anh vẫn chưa hiểu rõ cô nhưng ít nhất cũng hiểu được bảy phần. Cô sẽ không gọi anh là anh họ mà không có lý do, đặc biệt là khi mối quan hệ của họ đã xấu tới mức đóng băng, như vậy chỉ có một khả năng, cô đang ở cùng một chỗ với người nào đó mà cô lại không muốn người đó hiểu lầm.

Người này sẽ là ai?

Dùng tóc cũng có thể đoán được, nhất định là Chu Trừng.

Giang Dịch Hàn nhìn xuống viên sỏi bên cạnh giày, hơi cáu kỉnh đá nó đi.

Nếu hiện tại là chuyện khác, Giang Dịch Hàn có thể nổi nóng mà cúp điện thoại, nhưng bây giờ không phải là lúc bốc đồng, anh kìm nén tính khí, bình tĩnh nói: "Cậu đang ở đâu?"

"Đang ăn cơm."

Giang Dịch Hàn: "... Vậy thì tốt, nếu như cậu không phiền thì có thể đến đường Lệ Huệ không."

Ngoài mặt Nguyễn Khê vẫn nở một nụ cười dịu dàng dịu dàng: "À, ngại quá, bây giờ tôi..."

Trước khi cô nói xong, Giang Dịch Hàn đã nhỏ giọng nói một câu.

Chu Trừng ngồi đối diện nhìn thấy lúc này vẻ mặt cô đột nhiên nghiêm trọng, anh không biết người ở đầu dây bên kia nói gì, nhưng thấy cô im lặng một lúc mới nói: "Được rồi, tôi sẽ đến ngay lập tức."

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.