Tình Đầu Dành Hết Cho Anh

Chương 5: Tôi không phải là kẻ dễ ức hiếp!!



Giám đốc Chu ông vừa muốn trốn vừa lại không. Ông đã xuống bộ phận chăm sóc khách hàng lại chẳng thấy Hàn Ân đâu. Ông nghĩ mình lên chịu trận thôi, thật mai mắn khi mở cửa đã thấy Hàn Ân, nhưng tình huống không được tự nhiên cho lắm...

Người thứ ba bước vào, Trương Trực Nam buông tay Hàn Ân ra, anh quay lại chổ bàn làm việc, rồi tự nhiên ngồi xuống ghế.

Hàn Ân bối rối, cúi người “Chào giám đốc Chu.” Hừ, người đàn ông chết tiệt, nắm cổ tay cô đỏ hết, dùng sức nên cô cảm thấy đau.

Giám đốc Chu gật đầu. Ông không biết Trương Trực Nam muốn ông kêu Hàn Ân lên làm gì, nhưng cô có mặt ở đây là tốt rồi.

Không phải gan ông bé, nhưng Trương Trực Nam là tổng giám đốc khách sạn Quý Bắc Đình này, anh ta lại là chủ của ông. Nếu muốn còn đường sống, phải tuân lệnh. Mà ông cũng chỉ cần chịu đựng một hai tuần nữa thôi, khi Trương Trực Nam trở về Sydney ông sẽ được thoải mái.

Quý Bắc Đình ở thành phố S này, chỉ là chi nhánh nhỏ trong tập đoàn Trương thị. Mà người nắm giữ tập đoàn không phải là Trương Trực Nam, mà là mẹ anh, bà Tiết Lệ Quân.

Cũng như Niên Hoàng Thượng Đỉnh, câu lạc bộ ăn chơi của kẻ giàu sang, giới thượng lưu. Tập đoàn Bạch thị nằm ở Tokyo, Nhật Bản. Người nắm quyền là Bạch Phí Ưu, người đàn ông hoàng kim đáng giá.

Giám đốc Chu luôn rất thán phục Bạch Phí Ưu. Người đàn ông ưu tú và cái đầu lạnh. Nên mới nói, giới trẻ bây giờ hơn xa vượt bật giới trẻ của ông lúc xưa. Nhưng ông rất mãn nguyện với chức giám đốc khách sạn Quý Bắc Đình này, đối với ông đây là sự kiêu hãnh của cả cuộc đời ông, sau 12 năm lăn lộn ở đây, khi ông bắt đầu với chức nhân viên quèn.

“Giám đốc Chu, ông nói xem tôi có quyền hạn gì ở cái khách sạn Quý Bắc Đình này?” Trương Trực Nam bắt chéo chân, nhìn Hàn Ân với ánh mắt đầy lửa đạn.

Hàn Ân chột dạ, nín thở đợi câu trả lời từ giám đốc Chu.

“Dạ, ngài là tổng giám đốc của khách sạn Quý Bắc Đình!” Giám đốc Chu biết lời nói của Trương Trực Nam đầy súng đạn đang hướng về Hàn Ân.

“Tốt!” Trương Trực Nam nở nụ cười chiến thắng. Ha ha thấy thế nào cô gái nhỏ, biết sợ chưa?

Hàn Ân nhìn thấy nụ cười của Trương Trực Nam càng ngày càng chói mắt. Đáng ghét! Tổng giám đốc thì sao? Cô cũng không sợ.

Hừ, đừng hòng cô khuất phục trước anh ta.

“Vâng, chào Tổng giám đốc Trương.” Hàn Ân lịch sự cuối chào “Nếu tổng giám đốc Trương kêu tôi lên đây chỉ là việc này, thì tôi đã biết. Tôi xin phép không làm phiền tổng giám đốc Trương và giám đốc Chu nữa.”

Trương Trực Nam cực-kỳ-bất-ngờ với câu nói cũng như thần thái trên khuôn mặt Hàn Ân, không chút bối rối hay hoảng sợ. Ngược lại, nở nụ cười tươi với giọng nói nhẹ nhàng làm người ta phát bực.

Khuôn mặt chẳng biểu lộ một chút hối hận gì ư?? Anh cần giải quyết cô gái cứng đầu này.

“Giám đốc Chu. Ông ra ngoài một lát đi.”

Giám đốc Chu nãy giờ cũng chẳng hiểu chuyện gì giữa hai người, nên cũng dạ vâng rồi bước khỏi phòng mà mới 30 phút trước nó còn là văn phòng của ông.

Đợi giám đốc Chu đóng cửa phòng lại, Trương Trực Nam đã hết kiên nhẫn với cô gái nhỏ nhắn này không dễ thương như khuôn mặt của mình.

“Nè, cô gái. Cô không có gì nói với tôi sao?”

“Thưa tổng giám đốc, tôi phải nói gì?”

Hừ, khá lắm, còn trả treo được “Đại loại như là chuyện hôm qua cô đã làm gì với tôi đấy?”

“Thưa tổng giám đốc, chuyện hôm qua đã là hôm qua. Tôi không có gì để nói.”

“Cô không thấy nên phải xin lỗi tôi một tiếng sao?”

Xin lỗi đi, xin lỗi Trương Trực Nam tôi đi, tôi sẽ bỏ qua hết mọi chuyện. Trong lòng anh đang suy nghĩ như thế đấy!

Hàn Ân bực mình cái con người tự cao tự đại này “Tôi không có lỗi, tôi sẽ không xin lỗi anh! Là do anh trước, nói chuyện chẳng đầu chẳng đuôi. Anh nghĩ mình giàu nên khinh thường người khác vậy sao?”

“Cái cô gái cứng đầu này, nói năng với tổng giám đốc mình như vậy à?”

“Rồi thì làm sao? Anh đuổi việc tôi?” Hàn Ân thách thức “Được! Nghỉ thì nghỉ. Tôi cũng chẳng muốn làm việc cho một người tự cao tự đại như anh đâu.”

Trương Trực Nam hoàn toàn bất ngờ trước cô gái nhỏ nhắn này, không khuất phục trước anh, lại rất mạnh miệng. Khá thú vị đấy.

Anh thấy đâu đó bóng dáng người mẹ anh, bà Tiết Lệ Quân. Rất mạnh mẽ. Trong cuộc đời anh thần tượng ai? Chắc chắn anh sẽ không suy nghĩ mà nói là mẹ mình.

Bố anh mất khi anh chỉ vừa vào trung học. Vì vụ việc đó, các cổ đông trong công ty liền nháo nhào tranh giành quyền lợi riêng cho mình. Mẹ anh chính là người đã vực dậy công ty lại, biến nó thành tập đoàn Trương thị lớn mạnh như ngày hôm nay.

Mẹ anh không phải là phụ nữ yếu ớt trông cậy vào chồng mình. Bà có chủ nghĩa riêng. Bà có cách làm người ta phải khâm phục mình. Nhiều lúc anh suy nghĩ, bà đã ép anh vào khuôn khổ nhất định, là chủ tịch tương lai của Trương thị. Nhưng nhìn nhận một cách tích cực, bà cũng chỉ muốn tài sản của chồng mình để lại không phải rơi vào tay kẻ khác. Bà muốn dưới suối vàng chồng mình sẽ vui vẻ, hài lòng. Bà muốn những đứa con của mình, khi bước ra ngoài xã hội sẽ không phải cúi đầu trước ai.

Bây giờ, anh hài lòng với những thứ hiện tại mà anh đạt được. Hàng hàng lượt lượt người phải nể nang anh, duy chỉ có cô gái Hàn Ân này thì ngược lại.

Ngộ đời thật. Nếu là người con gái khác, chỉ cần gặp anh thôi đã bị vẻ ngoài anh mê hoặc. Còn nếu biết thêm anh là tổng giám đốc khách sạn năm sao Quý Bắc Đình thì ôm chân anh mà năng nỉ anh nhìn lấy một lần. Cô gái này không có mắt nhìn người.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, năng lực Hàn Ân rất khá. Dù không tốt nghiệp được trường đại học nổi tiếng, nhưng nhìn bảng số đạt được luôn là loại giỏi.

Thêm cả, trong một năm làm ở khách sạn, được đánh giá năm sao hơn 36 lần. Chưa từng vi phạm lỗi. Bảng thành tích khá tốt đối với người chỉ mới bắt đầu được một năm.

“Tôi sẽ không đuổi việc cô.” Trương Trực Nam cười gian “Ngược lại tôi sẽ phải để cô làm một việc.”

Hàn Ân thấy không ổn “Việc?”

Bạch Phí Ưu ngồi trong văn phòng của Trương Trực Nam tầng 23.

“Cậu để tôi đợi 38 phút 43 giây.”

Trương Trực Nam thoải mái ngồi xuống ghế sô pha “Ha ha, Marvin anh bị bệnh tuổi già à?”

Marvin là tên tiếng Anh của Bạch Phí Ưu “Thế cậu nghĩ cậu còn trẻ?”

Hừ, Trương Trực Nam anh mới 27 tuổi thôi, còn cái người độc miệng Marvin anh mới già, 30 rồi còn gì?

“Marvin, anh 30 tuổi rồi. Có cần tôi giới thiệu làm mai cho vài cô không?”

“Tôi mới 29 tuổi thôi!” Bạch Phí Ưu uống một ngụm trà Ceylon. Rất thanh.

29 hay 30 thì khác gì nhau? Trương Trực Nam nhìn Bạch Phí Ưu. Khuôn mặt anh ta vẫn vậy sau bốn năm quen biết. Cái khuôn mặt lạnh lùng, khó ưa này không biết làm anh tức chết bao nhiêu lần.

“À, hay anh muốn làm em rể tôi sao?” Trương Trực Nam trêu chọc “Cái này không thành vấn đề, dù sao Laura cũng rất thích anh. Nên Marvin à, tôi sẽ không buồn khi có em rể hơn tuổi mình đâu.”

Bạch Phí Ưu nhếch miệng cười, anh buông tách trà Ceylon xuống bàn, phong thái rất tự tin “Edgar, cậu không có phúc phần làm anh rể tôi đâu.”

Ha ha, Trương Trực Nam anh biết chứ. Dù Laura, em gái anh có quấn quít bên Bạch Phí Ưu bao lâu, anh ta cũng sẽ chẳng động lòng. Con người Bạch Phí Ưu rất khó đoán.

“À, tôi mới vừa gặp được một cô gái. Mạnh mẽ, cứng đầu như cỏ dại.” Nhắc đến Hàn Ân, Trương Trực Nam tỏ ra thích thú “Tên Hàn Ân. Làm trong bộ phận chăm sóc khách hàng.”

Bạch Phí Ưu nhíu mày “Hàn Ân?”

“Đúng đúng! Xinh đẹp kiểu cỏ dại... à, rất giống hoa xuyến chi.”

Cô gái Hàn Ân làm cho anh có ấn tượng mạnh cuộc gặp gỡ khi nãy. Cô rất giống cỏ dại tên xuyến chi. Thanh thuần, nhỏ bé nhưng đầy í chí kiên cường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.