Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 10



Ngày cuối tuần tiếp theo, Tang Lê không còn gặp được Quảng Dã ở biệt thự. 

Tựa như lần chạm mặt chiều hôm thứ sáu chỉ là một sự trùng hợp, bọn họ vẫn lạnh nhạt với nhau như cũ. 

Nhưng như vậy sẽ không quấy rầy lẫn nhau, đúng là miêu tả hoàn hảo cho trạng thái “Nước sông không phạm nước giếng”. 

Tang Lê vẫn chưa để ý nhiều, hầu hết thời gian cô đều dành cho học tập, đồng thời cũng không quên luyện múa.

Một tuần mới lại đến. 

Buổi sáng thứ hai, như thường lệ, Tang Lê đi học từ sớm, sau khi đến lớp thì bắt đầu viết ra những quyển sách bổ trợ Vật lý mình mua.

Cô đang viết thì bỗng bên tai xuất hiện một giọng nữ quen thuộc: “Bạn học, cho tôi quét chỗ cậu được không…” 

Tang Lê quay đầu, nhìn thấy lại là cô gái mập mạp quét lớp tuần trước. 

Tang Lê không ngờ hôm nay lại đến lượt cô ấy trực nhật, đối phương vẫn cúi đầu như trước, giọng nói nhỏ nhẹ cẩn thận. 

Tang Lê đứng dậy tránh ra, đối phương quét xong thì đi, nhưng đồ trong túi lại rớt ra. 

Tang Lê nhìn thấy bèn nhặt lên, phát hiện là móc chìa khóa hình Trương Thiều Hàm, cô đuổi theo gọi: “Cậu ơi, đồ của cậu bị rơi này.” 

Giọng nói của Tang Lê mềm mại ấm áp, cô gái mập đối diện với đôi mắt hạnh trong veo của cô, giật mình vội nhận lấy: “Cảm ơn…” “Không có gì.”

Tang Lê tiếp tục làm bài, một lát sau thì Dụ Niệm Niệm tới, nói phải đi rót nước, Tang Lê đi cùng với cô ấy. 

Đến phòng có nước nóng, Tang Lê lấy một gói trà hoa lài bỏ vào ly, Dụ Niệm Niệm đã để ý tới chuyện này từ tuần trước: “Lê Lê, tớ phát hiện cậu rất thích uống trà hoa lài nha.” 

Tang Lê mím môi gật đầu: “Bởi vì mẹ tớ rất thích uống.” 

“Vậy à, trà hoa lài thơm thật…” 

Hai người đi về lớp, Lư Hạ Dương tới tìm Tang Lê, nói thầy Lâm Kiện bảo cô bây giờ đến phòng giáo vụ, có tài liệu cần phải hoàn thành. 

Tang Lê đồng ý. 

Lúc đi đến phòng giáo vụ, cô nghe được thầy Lâm Kiện đang nói chuyện với các giáo viên khác ở bên trong, nước miếng bay tứ tung: “Mấy đứa cuối cấp ba phải cực kỳ chú ý, nhất là mấy đứa nghịch ngợm. Tuần trước có đại hội động viên rồi, tuần này phải tiêm vào đầu chúng nó nhiều hơn nữa, làm cho chúng nó biết coi trọng…” 

Tang Lê tiến lên, đợi sau khi thầy ấy nói xong mới hỏi: “Chủ nhiệm, thầy gọi em tới đây điền tài liệu ạ?” 

“Đúng rồi.”

Lâm Kiện phản ứng lại, đưa tờ giấy cho cô: “Tuần trước quên không nói với em, em bổ sung hoàn chỉnh hồ sơ đi, để thầy ghi vào.”

Tang Lê nhận tập giấy đi sang bên cạnh điền, ngay sau đó của phòng giáo vụ lại mở ra… 

Một nam sinh chầm chậm bước đến. 

Người kia mặc quần áo đồng phục lỏng lẻo, thân hình cao gầy, sau khi tiến vào thì ngồi xuống ghế sô pha, chân tùy ý gác lên bàn, rồi sau đó đầu ngửa ra sau, hai mắt nhắm lại. …

Như thể ông tướng. 

Không biết còn tưởng là hiệu trưởng. 

Nhìn thấy anh vẫn bất động, Lâm Kiện đang cầm chén trà, môi còn dính lá trà, ngây người tại chỗ. 

Vài giây sau mới hoàn hồn, tức giận gầm lên… 

“Quảng Dã, em tới phòng giáo vụ ngủ bù đúng không!” 

Nam sinh trên sô pha bị đánh thức, thong thả mở mắt: “Không phải thầy kêu em tới đây sao? Ở chỗ thầy mà em cũng không được ngủ yên nữa.” 

Lâm Kiện: “…” 

Sao trông em có thể kiên định như vậy?

Lâm Kiện tức giận đi đến bên cạnh sô pha: “Đừng có mà làm loạn, đợi thầy xong việc xem có đi tìm em nói chuyện hay không!” 

Tang Lê hơi ghé mắt nhìn qua đây, không ngờ người kia dám kiêu ngạo như thế ngay cả trước mặt lãnh đạo trường… 

Chỉ thấy Quảng Dã cuối cùng cũng chịu thả chân xuống, ngồi hơi thẳng lên chút, áp xuống khí thế thanh niên phản nghịch. 

Ánh nắng ngoài cửa sổ tiến vào, chiếu lên khuôn mặt anh tạo thành nửa sáng nửa tối, sống mũi cao thẳng, làn da phần cằm mỏng, dán lên phần xương cốt mạnh mẽ, nom vừa lạnh lùng vừa kiên định, không thể không thừa nhận là một túi da hoàn hảo bẩm sinh. 

Ở một đầu khác, Lâm Kiện kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Quảng Dã, thầy ấy đã quen với bộ dáng của người này từ lâu, thả chậm giọng điệu nói: “Được rồi, em cũng đừng giận thầy, hôm nay vừa vào lớp đã tìm em là vì muốn nói chuyện với em, bạn học Quảng, em có biết năm nay là năm cuối rồi không?” 

“Em biết.” 

Lâm Kiện nở nụ cười mưa thuận gió hòa với anh: “Vậy thì có phải mình nên nỗ lực nâng cao điểm số đúng không?” 

“Nâng cao điểm số lên để làm gì?” 

Để làm gì…

Lâm Kiện hít vào một hơi: “Sang năm là thi đại học rồi, em phải mau chóng nâng cao thành tích, cố gắng vào được một trường đại học tốt chứ? Đây là kỳ vọng của trường chúng ta, cũng là kỳ vọng của phụ huynh.” 

Nam sinh bình tĩnh hỏi lại: “Vâng, sau đó thì sao?” 

“Ha, rốt cuộc là thầy hỏi em hay em hỏi thầy?! Em có thể làm thầy bớt lo lắng hơn được không, thầy bị em làm cho tức giận thưa mất bao nhiêu tóc đấy!”

Lâm Kiện kéo mái tóc thưa thớt, cố gắng đè xuống cơn giận, tận tình khuyên răn: “Thi đại học được coi là đường ranh giới, đỗ được vào một đại học tốt thì tương lai sẽ rất sáng lạn, sau khi tốt nghiệp có thể tìm được một công việc tốt, kiếm tiền nuôi gia đình, em sẽ thực hiện được giá trị nhân sinh của em, nghe thật là tốt đúng không!” 

Lâm Kiện dùng lý lẽ để lay động trái tim, Quảng Dã nghe xong, chỉ nhàn nhạt nói: “Nhưng em đâu cần kiếm tiền.” 

Lâm Kiện: “…” 

Bỏ đi, ông mệt mỏi rồi. 

Ở một bên, Tang Lê yên lặng điền xong hồ sơ, cô chào Lâm Kiện, đi ra khỏi phòng giáo vụ. 

Lời Quảng Dã vừa nói hiện lên bên tai.

Quả nhiên, đúng là nhà giàu nhiều con hư. 

Tang Lê trở lại lớp, một lúc sau chuông đọc sách buổi sáng vang lên, Quảng Dã cũng về tới lớp, Trương Bác Dương hỏi: “A Dã, nghe nói Lâm… Lâm Giáo Đầu tìm cậu?” 

Nam sinh lười biếng dựa vào ghế ngồi: “Ừ, làm công tác tư tưởng.” 

“Thầy ấy làm… làm công tác tư tưởng cho cậu kiểu gì được?” 

“Là tôi làm cho thầy ấy.” 

“...” 

Cậu giỏi!

Mọi người lấy sách giáo khoa Tiếng Anh ra, Quảng Dã móc vở ra tiếp tục chép bài trên lớp. 

Sau khi kết thúc tiết đọc, tiết đầu tiên sẽ là tiết Toán. Toán là môn khiến người ta sợ hãi nhất. 

Quả nhiên, sau khi chuông vừa kêu, thầy dạy toán Hoàng Triển Bình ôm một chồng bài kiểm tra, mặt đen xì bước vào lớp. … 

Quả nhiên, bão táp tới rồi. 

Quả nhiên, Hoàng Triển Bình ném thật mạnh đống bài thi xuống bục giảng, sau đó chính là một tràng chửi mắng đổ ập xuống…

“Mới khai giảng chưa đến một tuần mà tôi đã bị huyết áp cao, các cô các cậu đúng là khiến tôi tức quá! Sau khi điểm số bài kiểm tra đầu năm của tuần trước được tung ra, điểm trung bình lớp chúng ta tụt xuống tận hạng ba trên năm, các cô cậu tự xem chúng ta đạt được gì trong kỳ thi này! Có tận mười người không đạt nổi trung bình!” 

Đối với bọn họ, Hoàng Lão Tà này trước giờ đều đặt ra tiêu chuẩn cao và yêu cầu khắt khe, một đám ở phía dưới nghe vậy, đều cúi đầu xuống giống như đà điểu, trong lớp vô cùng yên lặng. 

Tang Lê nắm chặt cây viết, lòng bàn tay đổ mồ hôi. 

Không biết bài thi của mình như thế nào. 

Hoàng Lão Tà mắng năm phút, thoáng bình tĩnh được lửa giận, cắm USB vào máy tính, nói: “Thống kê xếp hạng thành tích đã có, các cô cậu tự xem đi, sau đó như tôi đã nói từ trước, top hai có thể vào lớp Hỏa Tiễn.” 

Hoàng Lão Tà nhấn mở bảng biểu, mọi người nhìn qua. 

Hạng nhất, Lư Hạ Dương, 144. Hạng hai, Tô Bạch Tình, 142. Quả nhiên đã sớm đoán được. 

Tang Lê nhìn xuống, sửng sốt…

Hạng ba thế mà lại là cô, 138 điểm. 

Dụ Niệm Niệm cũng để ý tới: “Wow Lê Lê, cậu học toán giỏi dữ vậy.” 

Tang Lê cũng không ngờ đến, cô cho rằng mình thi rất tệ, kết quả lại tốt hơn cả tưởng tượng? 

Hoàng Triển Bình: “Lần này bài kiểm tra điểm cao không nhiều, có thể lên đến một trăm bốn chỉ có hai bài, chúng ta hãy chúc mừng Hạ Dương và Bạch Tình, năm nay vẫn là hai bạn học này được vào lớp Hỏa tiễn, nhất là Bạch Tình, ai nói nữ sinh không học khoa tự nhiên được, Bạch Tình cực kỳ thông minh, mọi người phải học tập theo em ấy!” 

Trong lớp vang lên tiếng vỗ tay, mấy nữ sinh ngồi hàng giữa tổ ba kích động nhìn về phía Tô Bạch Tình: “Tình Tình cậu tuyệt vời quá!” 

Tô Bạch Tình cảm nhận được ánh mắt hâm mộ từ xung quanh, nhàn nhạt mỉm cười: “Không có gì đâu, do tớ may mắn thôi.” 

Khen ngợi top hai xong, Hoàng Lão Tà cho người phát bài thi. 

Tang Lê nhận được bài thi, Dụ Niệm Niệm nói muốn xem, cô đưa bài thi qua. “Tớ… Tớ cũng muốn xem, 138, cao ghê.”

Trương Bác Dương ở hàng sau đứng lên ngó xem, suýt chút nữa xô đổ cái bàn, được Quảng Dã bên cạnh đỡ lấy. 

Quảng Dã ném điện thoại vào ngăn bàn, quay đầu nhìn cậu ấy: “Hay là cậu chuyển ghế ngồi lên bàn trước luôn đi?” 

Trương Bác Dương: “…” 

Cậu ấy thành thật trở lại. 

Quảng Dã cuộn lại tờ giấy trắng trên bàn, sau đó lại nhìn lên bảng. 

Hoàng Lão Tà viết đáp án đề lựa chọn lên bảng đen: “Chúng ta sẽ giải đề trắc nghiệm trước.” 

Tang Lê lấy bút đỏ ra chuẩn bị sửa lỗi sai, Dụ Niệm Niệm đột nhiên kinh ngạc một tiếng: “Lê Lê, câu thứ năm đề trắc nghiệm của cậu đúng mà, sao Hoàng Lão Tà lại đánh sai??” 

Tang Lê lấy lại bài thi, so với đáp án đúng trên bảng đen, quả nhiên là bị chấm sai rồi, Dụ Niệm Niệm thì thầm: “Tang Lê, cậu mà thêm được năm điểm nữa chẳng phải sẽ vào được lớp Hỏa tiễn sao?!” 

Tang Lê còn đang ngây người chưa kịp mở miệng, Dụ Niệm Niệm vội vàng giơ tay: “Thầy ơi, bài của Tang Lê bị chấm sai rồi ạ! Bài cậu ấy sửa lại là 143 điểm ạ!” 

Lời nói của Dụ Niệm Niệm vừa rơi xuống, cả lớp ngẩn ra, Tô Bạch Tình đang nói chuyện phiếm với tổ bên cạnh, nụ cười trên mặt cũng dừng lại.

Mọi người cùng nhất trí động tác quay đầu. 

Ánh mắt quét về phía Tang Lê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.