Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 29



Nhìn thấy bóng dáng chàng trai phía trước, Tang Lê kinh ngạc. 

Sao anh lại đến đây…

Diệp Bân bị đá ngã xuống đất, Trạm Thiến Tuyết sợ đến mức chạy tới ngay lập tức: “A Bân, anh không sao chứ?!” 

Trong nháy mắt, rất nhiều người đều nhìn sang. 

Diệp Bân ôm bụng, đau đến nỗi cau chặt chân mày, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Quảng Dã đang đứng trước mặt. 

Bị như vậy trước mặt nhiều người thế này, Diệp Bân loạng choạng đứng lên, trong đáy mắt lộ ra vẻ hung ác như dã thú: "Quảng Dã, đúng lúc hôm nay tao muốn xử lý cái tên chết tiệt nhà mày, thế mà mày lại chủ động đến tận nơi rồi à?"

Quảng Dã mỉm cười: "Có ngon thì đến đây." 

Những người xung quanh ai chưa từng nghe đến danh hiệu của Quảng Dã, dù rằng người nào cũng có phần kiêng dè, nhưng bị đá lên đầu như vậy, Diệp Bân không thể chịu đựng được liền lao đến. 

Quảng Dã vung một đấm đến, Diệp Bân kéo anh ngã xuống một quầy bán rau quả bên cạnh, hai bên giằng co nhau, Trạm Thiến Tuyết lao đến giúp, bốn tên côn đồ còn lại bên ngoài trường thấy thế thì thả Trương Bác Dương ra, rồi vây về phía Quảng Dã, Nhiếp Văn ở một bên cũng lập tức bước lên nhập cuộc. 

Hiện trường thoáng chốc đã trở nên khủng khiếp và hỗn loạn. Xung quanh vang lên những tiếng chói tai. 

Rất nhanh đã có vài bảo vệ chạy tới cổng trường, Dụ Niệm Niệm hét to: "Bảo vệ tới rồi, mọi người đừng đánh nữa!" 

Diệp Bân nghe thấy thế thì định bỏ chạy, nhưng lại bị Quảng Dã tóm lấy, đè mạnh người xuống đất, Trạm Thiến Tuyết xoay người định bỏ đi, nhưng cơ thể cũng bị kéo lại. Cô ta hoảng sợ quay đầu đi thì chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Tang Lê. 

Trong lúc hỗn loạn, bảo vệ đã lao tới.

Sự ồn ào náo động dần dần phẳng lặng. 

Từng áng mây ráng màu ngũ sắc bị đốt trụi, tia hoàng hôn cuối cùng cũng rơi xuống sau ngọn núi, sắc trời đã nhuộm tối hoàn toàn. 

Tại phòng bảo vệ Trung học phổ thông Giang Vọng. 

Lúc này, bên trong là một làn sóng người mênh mông, hệt như đang đón năm mới. 

Toàn bộ những người ở hiện trường vừa rồi đều bị đưa đến đây, một người cũng không tha. 

Trong phòng, vài nam sinh ở ngoài trường đang ngồi xổm trong góc, mặt Diệp Bân sưng như đầu heo, mắt phải bầm tím một vòng, mũi chảy máu, trên đầu mắc vài cọng rau, một vài nam sinh khác cũng mặt mũi bầm dập, đau đến mức gào khóc kêu la. 

Ở một bên, Trạm Thiến Tuyết đầu tóc rối bù, trong lúc khuyên can cũng bị đánh nhầm, khóe miệng tróc da, trán rướm máu, cả người nhếch nhác, Kha Phỉ và Juna bị dọa sợ đến mức run lẩy bẩy, lúc này cũng không dám nói câu nào. 

Giáo viên liên quan và lãnh đạo phía nhà trường đang trên đường đến, sau đó bác sĩ của trường đến nơi thì xử lý vết thương cho những học sinh bị thương trước.

Nhóm người của Dụ Niệm Niệm cần hợp tác điều tra, cô ấy giúp bôi thuốc lên vết xước trên mặt Trương Bác Dương trước: “Cậu chịu đau chút nhé.” 

"Không... không sao, cậu cứ bôi mạnh dạn lên, tớ không đau."

"Không đau cái đầu cậu, sao cậu lại to gan như vậy, mới bắt đầu mà đã muốn lấy một địch đông rồi." 

Nhiếp Văn đang dùng túi chườm đá xoa trán ở bên cạnh mỉm cười: "Ôi, có chuyện này thật sao? Trương Bác Dương, cậu đúng là đàn ông đó nha." 

"Hôm nay là... là sinh nhật Niệm Niệm, tôi nhất định phải... phải bảo vệ cậu ấy." 

Dụ Niệm Niên cảm thán: “Bỏ qua sinh nhật của tớ đi, ôi, có lẽ bữa ăn tối nay chúng ta đành phải đổi sang hôm khác rồi.” 

Vài người đang bôi thuốc, Tang Lê ở bên cạnh lặng lẽ ngước mắt, nhìn thấy Quảng Dã đang ngồi ở ghế trong cùng. 

Chàng trai tựa vào lưng ghế không có cảm xúc gì, đôi chân dài khẽ mở, chiếc áo cầu thủ màu đen bị mồ hôi thấm ướt dính lên người, phác họa ra vòng eo mảnh khảnh. 

Chàng trai với sống mũi cao thẳng, đường quai hàm góc cạnh, xương gò má và cánh tay có vài vết thương thấm máu, làm cho dáng vẻ càng tăng thêm vài phần hoang dã.

Anh bị thương không nặng lắm. 

Ngược lại, mấy tên côn đồ đối diện như thể bị đánh hội đồng. 

Bác sĩ của trường đang xử lý vết thương cho đám côn đồ gọi Tang Lê: "Bạn học, em rảnh thì giúp lấy thuốc sát trùng khử trùng cho Quảng Dã nhé." 

Tang Lê sững sờ giây lát, vài giây sau, cô cầm thuốc sát trùng và tăm bông đi tới trước mặt Quảng Dã, chần chừ rồi lên tiếng: "Quảng Dã..." 

Một giọng nữ êm dịu như nước lọt vào bên tai. Quảng Dã mở mắt ra. Bốn mắt chạm nhau. "Chuyện là... bác sĩ của trường bảo tôi đến khử trùng vết thương giúp cậu." 

Quảng Dã khom lưng ngồi dậy, giọng nói bình thản: “Để tôi tự làm.” 

Tang Lê đành phải đưa đồ đến, chàng trai chỉ nhận lấy thuốc sát trùng, chống khuỷu tay lên chân, tay còn lại vặn mở nắp, đổ trực tiếp vào vết thương trên cánh tay mà mặt không chút biến sắc, rồi lấy tay bôi một cách tùy ý.

Tang Lê ngẩn người. 

Người này không cảm thấy đau sao... 

Vì anh đã tự làm nên Tang Lê đành phải đi trở về, Nhiếp Văn chú ý đến cảnh tượng này, mỉm cười với cô: "Không sao đâu, đánh nhau là chuyện như cơm bữa với A Dã ấy mà. Lúc nãy cậu nhìn thấy cậu ấy đánh nhau giỏi cỡ nào rồi đúng chứ, cho dù tôi không xông lên, cậu ấy một đánh năm cũng không thành vấn đề.” 

Tang Lê nhớ lại dáng vẻ đánh nhau của Quảng Dã vừa rồi, trông như thể thực sự muốn đánh chết người vậy. 

Thảo nào bác sĩ của trường cũng biết anh, có lẽ là khách thường xuyên của phòng y tế... Dụ Niệm Niệm: “Quảng Dã oách thật đó, xem như giúp chúng ta trút giận, cậu nhìn xem, bây giờ đánh rắm Trạm Thiến Tuyết cũng không dám thả một cái.” 

Rất nhanh, giáo viên đã đến. 

Ngoài Lôi Đan và Đoàn trưởng khối mười hai, còn có Lại Quốc Dự chủ nhiệm Phòng Giáo dục đạo đức. 

Giây phút Lôi Đan vừa vào và nhìn thấy họ, trong lòng chợt trùng xuống.

Lại Quốc Dự không ngờ mới nhập học chưa đến một tháng thì đã có người gây sự ở cổng trường, lúc này nhìn thấy học sinh đầy cả phòng, Lại Quốc Dự tức giận: “Đánh nhau ở cổng trường, các em tạo phản à? Quảng Dã, Nhiếp Văn, sao mỗi lần đánh nhau đều không thiếu hai em vậy!” 

Nhiếp Văn bất lực: "Oan quá chủ nhiệm ơi, lần này không phải chúng em gây ra." 

"Chủ nhiệm, là mấy nam sinh ngoài trường này tới tìm chúng em gây rắc rối, còn đánh Trương Bác Dương, Quảng Dã và Nhiếp Văn chỉ tới giúp thôi!" 

Dụ Niệm Niệm cũng phụ họa. Lại Quốc Dự không ngờ họ đến giúp, lại còn đánh mấy tên ngoài trường đến nỗi tan tác tả tơi, ông ấy nhìn sang Diệp Bân với vẻ mặt lạnh lùng: “Cậu nói thật đi, hôm nay cậu đến trường chúng tôi làm gì?" 

Trạm Thiến Tuyết lén lút liếc mắt ra hiệu với Diệp Bân, định bảo anh ta tìm cớ nói lấy lệ, nhưng anh ta hoàn toàn không nhìn cô ta, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: "Nói thật gì chứ? Sáng nay Quảng Dã bắt nạt bạn gái tôi như thế, cô ấy bảo tôi đến dạy cho họ một bài học nên tôi mới đến." 

Sắc mặt Trạm Thiến Tuyết tối sầm: "Diệp Bân!" 

"Sao, em xảy ra chuyện, anh không thể đến thay em ra mặt sao?"

Nhiếp Văn cười nhẹ: “Còn ra mặt, mặt của người nào đó sưng như đầu heo hết rồi kìa.” 

Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương không nhịn được mà cười thành tiếng, Diệp Bân mắng một câu với vẻ mặt xấu hổ: "Hôm nay bất ngờ thôi, xem lần sau tao có xử được chúng mày không." 

Anh ta đứng thẳng dậy, liếc nhìn Lại Quốc Dự với bộ dạng uể oải: "Không còn gì phải không? Vậy tôi đi được rồi chứ?" 

"Đi cái gì mà đi! Cậu còn muốn đi à?" 

Lại Quốc Dự hét to lên: “Các cậu đánh học sinh Giang Vọng chúng tôi, giờ còn định đi sao! May mà hôm nay mấy em ấy không sao, nếu gây ra hậu quả nghiêm trọng thì cậu phải ngồi tù đấy, cậu nghĩ đây là chuyện đùa sao? Tôi đã gọi điện cho lãnh đạo trường cậu rồi, ông ấy sẽ tới đưa các cậu về chịu xử lý, cậu đứng yên đó cho tôi, nếu không tôi sẽ nhờ bảo vệ trực tiếp giam cậu lại!" 

Lại Quốc Dự dứt lời, cả phòng im bặt. 

Diệp Bân bị chấn động, nhăn mặt không nói được lời nào. 

Lại Quốc Dự lướt nhìn những người trong phòng với ánh mắt giận dữ: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô cậu giải thích rõ ràng cho tôi đi." 

Bên Dụ Niệm Niệm chiếm được lý, rất nhanh đã chủ động kể ra ngọn nguồn sự việc, tiếp đó, chuyện Tang Lê và Lữ Nguyệt bị bắt nạt trước đó cũng bị phanh phui, khiến cho người bên kia không thể giải thích nổi.

Lại Quốc Dự nghe xong, nhìn sang Trạm Thiến Tuyết: "Em thế này chính là bạo lực học đường đấy biết không? Ở sau lưng dùng đủ mọi thủ đoạn, còn lôi kéo nam sinh ngoài trường tính toán trả thù, Trạm Thiến Tuyết, tôi nói cho em biết, chuyện của em là chuyện lớn đấy!" 

Khóe môi Trạm Thiến Tuyết run rẩy, cúi đầu không lên tiếng. 

Lại Quốc Dự không nén được cơn giận, điện thoại chợt vang lên, là chủ nhiệm giáo vụ Lâm Kiện gọi đến, ông ấy bước ra ngoài bắt máy, chân mày dần dần cau lại thành chóp núi, cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi không biết... Được, giờ tôi thông báo cho phụ huynh ngay.”

Ngay sau đó, Lại Quốc Dự gọi Lôi Đan: "Gọi cho phụ huynh của Trạm Thiến Tuyết, Lữ Nguyệt, Kha Phỉ, Juna, sự việc rất nghiêm trọng, phụ huynh phải ra mặt." 

"Được." 

Sau đó, ông ấy đích thân gọi điện cho một số khác.

Năm phút sau, Lại Quốc Dự gọi điện xong thì quay lại, báo cho họ biết chuyện thông báo với phụ huynh. 

Kha Phỉ nghe thấy phải gọi phụ huynh liền kích động tranh cãi: "Chủ nhiệm, hôm nay em không tham gia đánh nhau, trước đó cũng không ra tay..." 

Lại Quốc Dự: "Trước đây em không tham gia chuyện bắt nạt bạn học sao? Em không tham gia chuyện bạo lực học đường bạn học sao? Đừng ai nghĩ sẽ trốn được!" 

Kha Phỉ hết đường chối cãi, nhìn sang người dì Lôi Đan của mình, cố gắng nhờ bà ấy giúp đỡ, nhưng Lôi Đan liếc mắt đi, hoàn toàn không nhìn cô ta. 

Tim cô ta run sợ, nhận ra hậu quả đã đến, sụp đổ đến phát khóc. 

Trong lúc mọi người đang chờ đợi, điện thoại của Trạm Thiến Tuyết có tin nhắn gửi đến, là bạn ở ngoài trường: [Sao rồi, cậu không sao chứ? Bị bắt vào rồi ư?] 

Cô ta cố nén cơn nóng nảy ở đáy lòng, gõ vài chữ: [Không sao, chờ lát nữa mẹ tôi đến, bà ấy có thể giải quyết.] 

Cho dù lãnh đạo nhà trường can thiệp vào chuyện này thì thế nào, một thành viên chuyển trường như Tang Lê và gia đình nghèo khó của Lữ Nguyệt có thể dấy lên bao nhiêu sóng gió trước mặt gia đình cô ta? 

Chắc chắn cuối cùng cũng có thể lắng xuống.

Rất nhanh, giáo viên trường nghề đã đến, ông ấy đưa đám người Diệp Bân về xử lý trước, sau khi mấy tên côn đồ rời khỏi, mẹ của Lữ Nguyệt là người đến trường đầu tiên. 

Bà ấy rất thấp, mặc áo sơ mi màu xanh đỏ và đi giày da màu nâu, nhìn thấy người đầy cả phòng, bà ấy sợ sệt gật đầu chào hỏi giáo viên, rồi nhanh chóng dò hỏi đã xảy ra chuyện gì. 

Trạm Thiến Tuyết thấy thế liền cười khinh thường trong lòng, lại càng thêm thả lỏng. 

Ban đầu, mẹ Lữ còn tưởng rằng Lữ Nguyệt biểu hiện không tốt nên phập phồng lo sợ cả đoạn đường, nhưng không ngờ điều bà ấy nghe thấy lại là chuyện con gái mình bị người khác bắt nạt ở trường suốt thời gian dài, đôi mắt lập tức đỏ lên, vừa thương xót lại vừa trách móc Lữ Nguyệt, Lữ Nguyệt không nói nên lời, chỉ im lặng rơi nước mắt. 

Lại Quốc Dự đang an ủi hai mẹ con thì lúc này lại có một người phụ nữ bước vào. 

Trái ngược hoàn toàn với mẹ Lữ, đối phương vàng bạc cả người, xách túi da cá sấu kênh kiệu bước vào tầm ngắm, y hệt dáng vẻ của một người giàu có quyền thế. 

Chính là mẹ Trạm Thiến Tuyết. 

Người phụ nữ bước vào, nhìn thấy Trạm Thiến Tuyết, trước hết là trừng mắt hung hăng nhìn cô ta, sau đó thoắt cái lại cười tươi như hoa đi về phía Lại Quốc Dự và các giáo viên khác: “Chủ nhiệm Lại, chủ nhiệm lớp, Đoàn trưởng khối, xin chào mọi người, thật sự xin lỗi, gây phiền phức cho mọi người rồi…”

Bà ta chào hỏi họ một cách nhiệt tình: "Các thầy cô, lâu rồi không gặp, tôi có mang theo một ít quà nhỏ cho mọi người, Tiểu Triệu, xách đồ vào cho tôi đi." 

Mẹ Lữ thấy thế liền nhìn sang mẹ Trạm cả người sang trọng, tim khẽ run lên, rồi nắm chặt tay Lữ Nguyệt lùi sang một bên, không dám nói gì nữa. 

Tài xế xách đồ đạc túi lớn nhỏ vào trong, Lại Quốc Dự thấy bà ta lại làm làm thế nữa liền đau đầu: "Mẹ Thiến Tuyết, chúng tôi không thể nhận những thứ này." 

"Ôi chao, mấy thứ này cũng không đắt, tối vậy rồi các thầy cô vẫn chưa ăn gì phải không? Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé? Tôi đã đặt sẵn phòng ăn rồi." 

"Không cần đâu mẹ Thiến Tuyết, hôm nay gọi chị đến đây là để nói về vấn đề con gái chị ở trường bắt nạt bạn học, trên đường đến đây, chị cũng đã biết đại khái tình hình rồi đúng chứ, hẳn là chị biết tính chất của chuyện này vô cùng nghiêm trọng." 

"Ừm, tôi biết, thực sự xin lỗi, đều tại tôi bình thường quá bận, không dạy dỗ con bé đàng hoàng."

Mẹ Trạm nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc đi thẳng vào vấn đề của Lại Quốc Dự thì khẽ thu lại nụ cười, lập tức kéo Trạm Thiến Tuyết đến: “Con nhóc chết tiệt con đó! Mẹ đã bảo con tránh xa đám con trai chẳng ra làm sao đó rồi mà, thế mà con vẫn chơi chung với chúng, suốt ngày đã không học hành đàng hoàng lại còn dám bắt nạt bạn học!” 

Mẹ Trạm hung hăng quở trách con gái một trận, sau đó đảo mắt nhìn sang Lại Quốc Dự: “Chủ nhiệm, bây giờ thầy có tiện nói chuyện không?” 

Lại Quốc Dự do dự giây lát, rồi đi sang phòng bên cạnh với mẹ Trạm trước. 

Cách xa đám người một chút, mẹ Trạm mỉm cười với ông ấy: “Chủ nhiệm, chuyện này đều là lỗi của Thiến Tuyết, tôi hứa nhất định sẽ dạy dỗ con bé thật tốt.” 

“Chị đúng là phải trông chừng em ấy cho tốt.” 

“Vâng vâng vâng.” 

Mẹ Trạm mỉm cười, hơi đổi giọng điệu: “Vậy thầy xem… chuyện này xử lý đơn giản một chút được không? Là thế này, trước đấy Thiến Tuyết từng chịu phạt rồi, nếu lần này lại chịu phạt nữa thì phiền phức lắm, sẽ ảnh hưởng đến tương lai của con bé.” 

"Chuyện lần này đã liên quan đến hành vi bạo lực, e là..."

"Ôi chao, chẳng phải cuối cùng chuyện này cũng không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng sao? Mấy việc này chỉ là mâu thuẫn giữa con nít với nhau thôi, hòa giải riêng tư thì tốt hơn." 

Mẹ Trạm liếc nhìn mẹ Lữ bên ngoài: “Tôi biết mọi người làm lãnh đạo cũng khó xử, hay là như vậy đi, thầy nói với họ chúng tôi sẵn lòng bỏ tiền ra để bồi thường và xin lỗi, những phụ huynh đó chắc chắn sẽ bằng lòng chấp nhận.” 

Mẹ Trạm hạ thấp giọng: “Tôi sẽ đi nói một tiếng với anh rể tôi, thầy yên tâm, thầy sẽ không khó xử quá đâu.” 

Anh rể của mẹ Trạm là một trong những ban giám hiệu của Trường Trung học phổ thông Giang Vọng. 

Rất nhiều chuyện trước đây đều là vì một phần dung túng của ông ta. 

Lại Quốc Dự vừa bất lực lại vừa tức giận: “Mẹ Thiến Tuyết, chị cho rằng dùng tiền có thể che đậy vấn đề của con chị sao? Không phải trước đây chưa từng xử lý khoan dung, chị nhìn xem con chị đã thay đổi hay chưa?" 

Lại Quốc Dự nhìn sang bà ta, đổi đề tài: “Vả lại phụ huynh của những đứa trẻ đó chưa chắc đã có thể chấp nhận… Mẹ của Quảng Dã là tổng giám đốc Tống của Tập đoàn Tống Thị, chị biết chứ?" 

Nhà họ Quảng chiếm cổ phần rất cao ở trường, trước mặt họ, nhà họ Trạm hoàn toàn không đáng nhắc đến, mẹ Trạm càng thêm mơ hồ: “Nhà họ Quảng không liên quan gì đến chuyện này đúng chứ? Hôm nay là do cậu bé Quảng Dã đó ra tay giúp đỡ, nhưng Thiến Tuyết không có mâu thuẫn với cậu ấy mà?"

Lại Quốc Dự còn chưa trả lời thì cánh cửa phòng bảo vệ lại bị đẩy ra lần nữa... 

Một người phụ nữ bước vào. 

Bà ấy khoác lên người một chiếc áo khoác ngoài màu nâu xám, mái tóc nâu dài được vén lên, cầm túi xách trên tay, khí khí thế ngút trời. 

Lại Quốc Dự nhìn thấy bà ấy, lập tức bước tới: "Tổng giám đốc Tống, vất vả cho chị đến đây một chuyến, thành thật xin lỗi..."

Mọi người đều biết Tống Thịnh Lan nên tức thời ngẩn người. 

Sao bà ấy lại đến đây? 

Nhiếp Văn nhìn Quàng Dã với vẻ vô cùng kinh ngạc: “Chết tiệt, cũng không phải cậu chủ động đánh nhau, sao chủ nhiệm lại gọi mẹ cậu đến chứ?” 

Tống Thịnh Lan lướt mắt một vòng, cuối cùng rơi về hướng Tang Lê: “Lê Lê...” 

Tang Lê ngơ ngác giây lát, đang ngẩn người đáp lại thì thấy Tống Thịnh Lan đi đến trước mặt, kéo lấy tay cô, kiểm tra trên người cô một lượt: "Cháu không bị thương chứ?"

“Dạ không...” 

"Cháu đó, ở trường bị bắt nạt sao cũng không nói với dì chứ?" 

Tống Thịnh Lan nhìn sang Quảng Dã, lời nói mang theo sự trách mắng: "Con học cùng lớp với Lê Lê, con bé xảy ra mấy chuyện này con cũng không nói cho mẹ biết một tiếng?” 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trạm Thiến Thuyết vốn vẫn đang rất thoải mái liền mở to mắt trong thoáng chốc. 

Tang Lê có quan hệ với nhà họ Quảng sao? 

Trong lúc mọi người đều sửng sốt, họ nhìn thấy Tống Thịnh Lan ôm lấy Tang Lê, sắc mặt tao nhã cố nén đi cơn giận: “Tôi là phụ huynh của Tang Lê, hôm nay tôi đến đây để đòi công bằng thay con nhà tôi.” 

Tầm mắt của Tống Thịnh Lan rơi vào mẹ con nhà họ Trạm đang sửng sốt, giọng nói trầm lạnh, trùng điệp cất lên... 

“Về chuyện con nhà tôi bị người khác bắt nạt ở trường, cảm phiền nói rõ với tôi đầu đuôi ngọn nguồn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.