Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 37



Bộ phim kết thúc, sáu người họ theo dòng người bước ra khỏi phòng chiếu. 

Dụ Niệm Niệm vẫn đang chìm đắm trong những cảnh đánh nhau của bộ phim, gào khóc kêu to: “Trời ơi, các cậu có thấy đoạn cuối sư phụ xuất hiện rất đẹp trai không, lấy một địch đông!” 

Lữ Nguyệt cũng ít khi hào hứng: “Đúng đó, nam chính cũng đẹp trai nữa!” 

Nhiếp Văn cười: "Chúng ta mau đi học thôi, nếu sau này Trạm Thiến Tuyết lại gọi đám nam sinh đến nữa, chúng ta sẽ đánh thái cực với bọn họ." 

"Ha ha ha ha... "

Đến lối vào rạp chiếu phim, mọi người vào nhà vệ sinh, sau hồi lâu Nhiếp Văn đi xong thì ra ngoài, bấm điện thoại, nhìn thấy tin nhắn vừa rồi trong nhóm, hầu hết đều đến từ Ốc Thiệu Huy: [Nếu A Dã đã nói như vậy thì tôi có thể yên tâm mạnh dạn hành động rồi!] 

[Vậy bây giờ các cậu đang ở đâu? Đúng lúc tôi đang rảnh, để tôi đến tìm các cậu.] 

[Các cậu chơi đến khi nào? Tối nay tôi mời các cậu dùng bữa cùng nhé.] 

[@Nhiếp Văn, cậu có thấy tin nhắn của tôi không đấy?] 

[@A Dã @Trương Bác Dương nói đi chứ, người đi đâu hết rồi?] 

[Mọi người đâu rồi?]

Nhiếp Văn quay đầu lại thì thấy Quảng Dã và Trương Bác Dương đi tới, không kìm được nụ cười: “Hai cậu có thấy tin nhắn Ốc Tử gửi trong nhóm không? Một bức ảnh của Tang Lê mà thế quái nào lại khiến tên này như thể trúng độc vậy, om sòm đòi đến đây.”

Trương Bác Dương đành chịu, đã thành thói quen từ lâu rồi: "Chẳng phải khi cậu ta theo... theo đuổi các nữ sinh khác vào các năm lớp mười, lớp mười một đều như vậy sao?"

"Không giống, cậu không thấy lần này cậu ta đặc biệt hào hứng sao?" 

Nhiếp Văn biết Ốc Thiệu Huy là một người mê ngoại hình đẹp: "Chủ yếu là vì Tang Lê không phải đẹp bình thường, ở trường tìm không ra vài người có thể so sánh với nhan sắc này, liệu có bao nhiêu tên đàn ông không động lòng? Cậu cho rằng mọi người đều lạnh lùng như A Dã à?" 

Trong mắt Quảng Dã chỉ có xe mô tô, thể thao và trò chơi, đối với anh không một cô gái nào có sức hấp dẫn có thể vượt qua những thứ này. 

Quảng Dã không nói gì, ngồi trên chiếc ghế ở lối vào rạp phim, khui nước rồi ngửa đầu uống.

Chờ một lúc, ba cô gái cũng đã đến, Nhiếp Văn nhìn thấy Tang Lê, nhướng mày với cô với vẻ rất thần bí: "Tang Lê, tôi có chuyện muốn nói với cậu." 

"Chuyện gì?" 

Nhiếp Văn đến bên cạnh cô: “Lớp A5 có một tên bệnh phong tên Ốc Thiệu Huy, cậu phải tránh xa cậu ta.” 

Trương Bác Dương bỗng ho vài tiếng, cố nén cười. 

Tang Lê nghe thấy những lời kỳ lạ này, khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy chữ ngơ ngác: "Là sao…"

Dụ Niệm Niệm cũng sững sờ: "Ốc Thiệu Huy? Không phải cậu ta là bạn của các cậu sao? Sao cậu ta lại mắc bệnh phong?" 

Nhiếp Văn kìm khóe môi, vẫn cố gắng không hãm hại người anh em: “Không có, tôi chỉ nói đùa thôi, nói bừa thôi ấy mà.” 

Dụ Niệm Niệm bị Nhiếp Văn làm cho nhàm chán, kéo hai cô gái đi về trước: “Đi thôi, chúng ta xuống lầu đi.” 

Xem phim xong, điểm đến tiếp theo cuối cùng cũng là thư viện thành phố. 

Trung tâm thương mại cách thư viện chưa đến một cây số đi bộ, họ tản bộ từ từ đến đó. 

Thành phố Vân Lăng nằm ở phía Nam, cây cối bốn mùa xanh tươi, thành phố phồn hoa với những tòa nhà cao tầng san sát như khoác lên mình một tấm áo xanh tràn đầy sức sống, khắp nơi đều như tranh vẽ. 

Tang Lê tạt qua các con phố trong thành phố, ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, nghe tiếng rao bán đủ các loại đồ đạc truyền đến tứ các cửa hàng bên đường, ký ức từng được mẹ dẫn cô đến đây chơi không ngừng tái hiện trong đầu cô.

Dù mẹ không ở đây, nhưng có lẽ nơi cô đặt chân đến lúc này, mẹ cô cũng từng lui đến vào một thời khắc nào đó. 

Họ gặp nhau và trùng phùng ở một thời không, như thể vẫn đang ở bên nhau. 

Tang Lê lấy điện thoại chụp lại thành phố, nửa chừng đi ngang qua bên cạnh một cây cổ thụ trăm năm xanh ngát, cô gọi Lữ Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, cậu chụp ảnh giúp tớ được không? Tớ muốn gửi cho bà ngoại tớ xem." 

Lữ Nguyệt vội vàng gật đầu: “Đưa điện thoại cậu cho tớ đi.” 

Tang Lê đưa điện thoại cho cô ấy, đứng dưới gốc cây, Lữ Nguyệt chụp ảnh, mặt lộ vẻ bối rối: "Lê Lê, tớ thấy điểm ảnh hơi mờ, không nhìn rõ mặt cậu lắm." 

Tang Lê nghe vậy, mặt lộ vẻ lúng túng: “Điện thoại của tớ hơi cũ rồi.” 

"Không sao, để tớ chỉnh lại..." 

Dụ Niệm Niệm đi tới xem, phát hiện đúng là mờ thật, điện thoại của cô ấy lại sắp hết pin, quay đầu hỏi ba chàng trai đang đợi bên cạnh: "Các cậu có ai điện thoại chụp ảnh đẹp không? Giúp tôi chụp ảnh với." 

Nhiếp Văn cắn kẹo hồ lô, chỉ vào người khác, ậm ờ nói: "Điểm ảnh của điện thoại Quảng Dã siêu nét, bảo cậu ấy chụp cho..."

Điện thoại của Quảng Dã là mẫu mới vừa thay trong tháng này, Dụ Niệm Niệm nhìn sang Quảng Dã đang ngồi uể oải trên băng ghế chơi điện thoại ở bên cạnh: "Quảng Dã, cậu chụp ảnh giúp cho Lê Lê được không? Cậu ấy muốn gửi cho bà ngoại.” 

Tang Lê nhìn sang Quảng Dã, chàng trai rủ mắt bấm điện thoại, hoàn toàn không để ý, cô hơi xấu hổ: “Không sao, lấy điện thoại của tớ chụp là được rồi, mờ chút cũng không sao..." 

Cô còn chưa dứt lời, giọng nói trầm lạnh của Quảng Dã vang lên: “Đứng qua đây đi, bên đó ánh sáng tối như thế, sao chụp được?” 

Tang Lê bắt gặp ánh mắt Quảng Dã thì sững sờ trong giây lát, cô nhanh chóng đi tới, Quảng Dã cắn kẹo đứng dậy, chụp vài tấm ảnh cho cô, còn hỏi người khác có muốn chụp không, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt cũng tham gia vào, đến chụp vài tấm ảnh chung của cả ba người. 

Sau khi chụp xong, Quảng Dã đưa điện thoại cho Tang Lê, chếch mắt sang không nhìn cô: “Tự xem xem có được không.” 

Tang Lê cầm lấy, Dụ Niệm Niệm cũng bước tới xem: "Ồ, chụp đẹp thật đó, mấy bức ảnh này được lắm..." 

Tang Lê ngẩng đầu nhìn Quảng Dã: "Ảnh đẹp lắm, phiền cậu gửi cho tôi nhé."

Cô vừa dứt lời, phát hiện không kết bạn thì không thể gửi được: "Cậu chờ chút, để tôi kết bạn với cậu." 

Cô bấm mở thành viên trong nhóm lớp rồi kết bạn với anh, rất nhanh bên kia đã biểu thị đồng ý, cô thấy biệt danh của anh là tên viết tắt chữ cái đầu, ảnh đại diện là hình ảnh một chú chó săn rất đẹp trai. 

Nhìn ảnh đại diện này, cô lại không cảm thấy anh lạnh lùng... 

Quảng Dã gửi ảnh qua, chờ một lát sau, tin nhắn từ điện thoại bị đứng hình của Tang Lê mới hiện ra: "Nhận được rồi, cảm ơn." 

Quảng Dã thu đôi mắt đen lại, tiện tay xóa các ảnh vừa rồi, cất điện thoại vào túi, tiếp tục đi về phía trước. 

Năm phút sau, cuối cùng mọi người cũng đến thư viện. 

Thư viện nằm cạnh cầu lớn Vân Lăng, kề non cận nước, mang phong cách thư viện Giang Nam cổ kính, lắng đọng không khí văn hóa lịch sử dày đặc. 

Tang Lê nhớ nơi này, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ: "Thư viện thành phố ban đầu ở đây sao? Sao tớ nhớ trước đây chỗ này là công viên nhỉ?" 

"Quả... quả thực trước đây là công viên, nhưng mấy năm trước đã cải tạo thành thư viện rồi." 

Trương Bác Dương khó hiểu: "Tang Lê, sao... sao cậu biết thế?"

Tang Lê nhìn xung quanh, đôi mắt hạnh nhân bị vầng sáng rọi xuống nhuộm lên rực rỡ: "Tớ từng đến đây." 

Dụ Niệm Niệm vô cùng ngạc nhiên: "Lê Lê, trước đây cậu từng tới Vân Lăng sao?" 

"Ừm..." 

Cô mím môi: "Mẹ tớ đưa tớ đến đây, lúc đó mẹ dẫn tớ ngồi trạm xe, đi từ đầu bên kia cầu lớn đến đây, tớ mệt đến mức suýt khóc, sau đó mẹ dẫn tớ đến lối vào công viên, mua kem đậu đỏ để dỗ tớ, rồi lại đưa tớ đi dạo một lúc lâu.” 

Nghĩ đến những ngày trước, Tang Lê nhếch khóe môi, che giấu sự hiu quạnh lặng yên nơi đáy mắt. 

Một ánh nhìn lặng lẽ rơi về phía cô. 

Những người còn lại đều không cảm nhận được gì, chỉ xem đó là một câu chuyện thú vị thời thơ ấu, nghe xong thì mỉm cười, rồi mọi người vào thư viện. 

Thư viện chọn dùng phong cách kiểu Trung Quốc, đan xen ngẫu hứng, nét cổ kính thong thả, cảnh vật tao nhã. 

Nếu thời gian cho phép, Tang Lê muốn ngâm mình trong đây cả ngày. 

Cô chọn vài quyển sách, tìm chỗ ngồi xuống cùng Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt, một lúc sau, cô nhìn thấy Quảng Dã cũng cầm sách ngồi trên chiếc ghế sô pha tròn nhỏ cách khoảng mười mét, không biết đang đọc gì.

Ban đầu cô còn tưởng vì không thích đọc sách nên anh sẽ không ở lại đây, nhưng không ngờ anh lại luôn yên lặng đọc sách ở đó, chỉ có điều, thỉnh thoảng có vài cô gái tiến đến gặp anh bắt chuyện, không biết Quảng Dã đã nói gì mà các cô gái từng người đều thất vọng quay về. 

Đúng là rất bắt mắt... 

Tang Lê không để ý nhiều, chìm đắm trong thế giới của riêng mình. 

Cho đến khi Dụ Niệm Niệm nhỏ tiếng thì thầm nói với cô rằng mình hơi đói, Tang Lê quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì thấy trời đã tối rồi. 

Nhiếp Văn cũng thấy nhàm chán, nói muốn đi, Tang Lê thấy sắp đến giờ nên cũng đồng ý, cô viết lại tên quyển sách đang đọc, định trở lại biệt thự tìm thử trước. 

Nhóm họ tụ họp lại rồi rời khỏi thư viện, lại cùng nhau đi ăn lẩu. 

Hơn tám giờ tối, mọi người cũng sắp đến lúc ai về nhà nấy. 

Tang Lê gọi cho bác Trương, bác Trương nói sẽ đến ngay, nhóm người vừa đi đến bến xe buýt, vừa tính chi phí của riêng mình.

Nhiếp Văn tùy ý đề nghị: “Sáu người chúng ta có cần tạo một nhóm nhỏ không?” 

Dụ Niệm Niệm nhanh chóng ủng hộ tới tấp: “Được đó, vừa rồi tớ cũng muốn nói như vậy! Sau này chúng ta có thể thường xuyên ra ngoài chơi.” 

Chuyến đi lần này, rõ ràng mọi người càng thân thiết hơn lần trước, ở cạnh nhau rất vui vẻ, ngay cả Lữ Nguyệt cũng không thận trọng thế nữa. 

Thấy không có người phản đối, Nhiếp Văn lập tức bắt đầu kéo mọi người vào. 

Rất nhanh mỗi người đều nhận được lời mời, sau khi tất cả đã vào nhóm, Nhiếp Văn đổi tên nhóm thành bốn chữ: Cả Nhóm Phất Nhanh. Trương Bác Dương: "Tên... tên nhóm này, là cái quái gì vậy." 

Nhiếp Văn: "Cậu mà biết cái gì, tôi muốn dành lời chúc tốt đẹp cho mọi người!" 

Quảng Dã đảo mắt nhìn cậu ta: “Vậy có phải tôi có thể rời nhóm không?”

Nhiếp Văn không nhịn được muốn đánh người: "Quảng đại thiếu gia, cái đồ chết tiệt cậu có cần đắc ý vậy không? Trương Bác Dương, đánh cậu ấy cho tôi..."

Các chàng trai ầm ĩ, Tang Lê đứng nhìn, khóe môi cũng không kìm được khẽ cong lên. 

Tính cách của cô vốn hướng nội, không giỏi giao tiếp với mọi người, lúc đầu còn tưởng kết bạn là việc khó, nhưng cô phát hiện ở bên cạnh họ thật sự rất vui vẻ. 

Mười phút sau, bác Trương lái xe tới, bác ấy nói đã mang xe mô tô của Quảng Dã về nhà, bảo anh lên thẳng xe về cùng nhau. 

Sau đó, Tang Lê tạm biệt mọi người, lên xe với Quảng Dã. "Lê Lê, bái bai!" 

Tang Lê mỉm cười vẫy tay với mọi người bên ngoài: “Bái bai…” 

Xe khởi động, bác Trương quay đầu nhìn Tang Lê đang nở nụ cười trên mặt, cũng mỉm cười: "Hôm nay bọn nhóc các cháu đi chơi vui lắm à?" 

Tang Lê mỉm cười thẹn thùng: “Vâng, rất vui ạ.” 

Cô nhớ ra một chuyện, liền lấy một chiếc túi giấy da bò đưa cho bác Trương, lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Bác Trương, hôm nay trong cửa hàng cháu có mua mơ và trà dưỡng sinh cho bác, cháu nhớ bác thích ăn mơ, lái xe mà thấy buồn ngủ, bác có thể nhai hai quả để lấy tinh thần."

Bác Trương thấy thế thì vội vàng từ chối: "Cháu vẫn là học sinh, mua đồ cho bác làm gì, cháu giữ lại ăn đi!" 

“Không sao ạ, chẳng bao nhiêu tiền cả, chỉ là một chút tâm ý thôi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.