Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 43



Tang Lê sửng sốt, cô không hiểu ý của anh, vì thế có chút khó chịu mắng lại anh: “Cậu mới ngốc đó…” 

Tại sao người này lại vô cớ mắng chửi người khác như vậy cơ chứ… 

Nhận ra cô thật sự khờ, Quảng Dã giấu đi gợn sóng trong đáy mắt, sau đó vẻ mặt nghiêm túc quay người bước ra ngoài: “Tiếp tục xối nước đi.” 

Tang Lê im lặng lẩm bẩm, cũng mặc kệ anh. 

Dưới tác động của dòng nước, cảm giác nóng rát ở bàn tay dần dịu đi. 

Sau khi xả nước lên tay xong thì cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy Quảng Dã cầm theo hộp y tế từ dưới lầu đi lên: “Lại đây bôi thuốc.”

Cô không khỏi ngơ ngác, còn tưởng rằng anh đã rời đi trước: “Ồ…” 

Tang Lê đi đến phòng khách, Quảng Dã dựa lưng vào ghế sô pha rồi lấy thuốc trị bỏng trong hộp y tế ra: “Giơ tay lên.” 

“Không sao, để tôi tự làm…” 

“Nhanh lên.” 

Cô đành phải giơ tay lên, Quảng Dã thấm một chút thuốc mỡ ở trên tăm bông rồi bôi lên miệng vết thương cho cô. 

Động tác của chàng trai rất nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn thẳng về phía bàn tay của cô, trong không khí tràn ngập mùi bạc hà mát lạnh, cô im lặng nhìn anh, trong lòng không khỏi rung động, nổi lên từng đợt bọt khí. 

Cô rũ mắt xuống, hơi mím môi. 

Quảng Dã vừa bôi thuốc vừa nói: “Thuốc trị bỏng này một ngày nhớ bôi ba lần, chú ý quan sát, nếu xuất hiện các bọt nước thì phải chọc ra, đặc biệt khi tình trạng trở nên nghiêm trọng thì nên nhờ mẹ Lý gọi bác sĩ, đừng coi thường nó, về sau sinh mủ thì đừng có khóc.” 

Người này nói chuyện lúc nào cũng vậy, Tang Lê đã quen, biết rằng anh đang nhắc nhở cô: “Tôi biết rồi…”

Bôi thuốc mỡ xong, Tang Lê và Quảng Dã cùng trở về phòng của Tống Thịnh Lan, giải thích với bà ấy một chút, Tống Thịnh Lan đau lòng, không ngờ cô gái nhỏ đến đây chăm sóc cho bà ấy mà còn bị bỏng, Tang Lê vội vàng nói không sao, hai ngày nữa thì sẽ ổn hơn. 

Tống Thịnh Lan nhớ ra hai đứa trẻ vẫn còn chưa ăn cơm, vì thế lập tức thúc giục hai người bọn họ nhanh chóng đi ăn, Tang Lê đồng ý, ra khỏi phòng, cô và Quảng Dã một trước một sau đi xuống lầu. 

Lúc này Quảng Minh Huy cũng trở về từ tập đoàn, nhìn thấy hai người bọn họ, ông ấy vui vẻ nói: “Các con còn chưa ăn cơm à? Thật đúng lúc, vậy chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.” 

Quảng Dã có chút không nói nên lời: “Ông không đi lên thăm mẹ à?” 

“Bà ấy bị sao thế?” 

“Bị cảm cúm, lên cơn sốt, bây giờ đã đỡ rồi.” 

Quảng Minh Huy - người hoàn toàn không biết gì - lúc này mới không khỏi kinh sợ, vội vàng nói muốn lên lầu: “Hai đứa ăn trước đi, không cần phải chờ ba, ba lên lầu xem mẹ con một chút.” 

Quảng Dã: “Vốn dĩ cũng không định chờ ông.” 

“…”

Quảng Minh Huy rời đi, Tang Lê đến ngồi trước bàn ăn, tiếp theo cô thấy Quảng Dã cũng kéo chiếc ghế đối diện cô ra và ngồi xuống. 

Dường như đây là lần đầu tiên chỉ có hai người bọn họ ăn cơm riêng với nhau. 

Tang Lê không khỏi có chút xấu hổ khi ngồi xuống, sau đó cô nhìn một bàn đồ ăn ngon, cuối cùng vẫn không nhịn nổi cơn đói nên lập tức cầm đôi đũa lên. 

Quên đi, ăn cơm quan trọng hơn… 

Cô im lặng ăn cơm, không hề nói chuyện. 

Ánh mắt Quảng Dã lặng lẽ nhìn về phía trước, chỉ thấy cô gái đang đút thức ăn vào trong miệng, hai má phồng lên giống như con hamster nhỏ đã đói lả, tập trung ăn đến mức không chú ý đến ánh mắt của anh. 

Quảng Dã nhìn xuống, cố gắng không chú ý đến cô nữa.

Ăn cơm xong, anh nghỉ ngơi một lát, dự định đi bơi, thay quần bơi xong thì anh lập tức đi về phía lầu một. 

Ngoài sân, từng đợt gió đêm nhè nhẹ tựa như được gột rửa, mang theo cảm giác ẩm ướt thấm vào da thịt, dưới ánh trăng, cảnh vật dịu dàng và mềm mại.

Quảng Dã dạo bước chân đi đến bể bơi to. 

Anh thực hiện các động tác làm nóng cơ thể, nhìn về phía bể bơi, cảnh tượng lần đầu tiên anh nhìn thấy Tang Lê vào đêm hôm đó dần hiện ra trước mắt… 

Lúc ấy, cô gái nhỏ bị dọa đến mức rơi xuống bể bơi, cố gắng vùng vẫy ở trong nước, cuối cùng lúc được kéo lên, đôi mắt của cô ầng ậc nước, lông mi chớp như cánh bướm, hung dữ đến mức tức giận với anh vì đã cố ý dọa người, giống như một con thỏ muốn cắn người. 

Quảng Dã lại nhớ đến dáng vẻ đáng thương đang chịu đựng cơn đau vừa rồi của cô, cùng với nụ cười rạng rỡ mà mấy ngày hôm trước cô đã bất ngờ để lộ trước mặt anh. 

Ký ức đan xen, muôn hình vạn trạng kết nối với nhau tạo thành xâu chuỗi, khi một cái được lấy ra, những cái khác cũng không chịu kiểm soát mà bị kéo theo, chiếm hết tất cả không gian. Hầu kết Quảng Dã di chuyển lên xuống, cuối cùng anh cúi người, như con cá lặn vào trong nước, muốn nhấn chìm hết mọi suy nghĩ. 

… 

Một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau, mặt trời màu cam mọc lên từ phía đông, ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống khắp nơi. 

Tang Lê bị đồng hồ báo thức đánh thức, xuống giường rửa mặt.

Buổi sáng vẫn là bác Trương đưa cô đến trường, ăn sáng xong cô bước ra khỏi biệt thự, lập tức nhìn thấy cửa gara ở bên cạnh mở ra, bác Trương đang chà lau chiếc motor ở bên trong. 

Nhìn thấy Tang Lê, bác ấy cười nói: “Rảnh rỗi không có việc gì làm nên bác lau bụi cho xe, được rồi, chúng ta đi thôi.” 

“Dạ.” 

Tang Lê liếc nhìn mười mấy chiếc motor có vẻ ngoài theo phong cách ngầu lòi bên trong gara, chúng không khác gì với những chiếc xe ngoài cửa hàng, trong lòng không khỏi bị sốc. 

“Những chiếc motor này đều là của Quảng Dã hả bác?” 

Sau khi lên xe, Tang Lê hỏi bác Trương. “Đúng vậy, chúng đều là bảo bối của Tiểu Dã, trong hầm gara còn có nữa, hầu hết đều là do tổng giám đốc Quảng mua cho thằng bé.” 

Bác Trương nói rằng, lúc Quảng Dã năm tuổi đã bắt đầu đụng vào xe, khi còn nhỏ, anh từng tham gia các chương trình đào tạo lái xe motor chuyên nghiệp ở nước ngoài, cũng từng tham gia rất nhiều cuộc thi đấu cấp bậc trẻ em, đạt được rất nhiều giải thưởng: “Vốn dĩ ban đầu Quảng Dã muốn trở thành một tay đua xe motor chuyên nghiệp.” 

Bác Trương cầm lấy một quả mơ đưa vào trong miệng, nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, bác ấy chỉ bất đắc dĩ thở dài: “Thứ thằng bé thích nhất chính là motor, nếu không cho thằng bé chơi thì nó sẽ lên cơn điên, chắc cháu cũng biết, lần đó tổng giám đốc Tống khóa xe của thằng bé, sau đó vì tức giận nên thằng bé đã đi tìm cháu cãi nhau một trận.”

“Bác còn biết việc này nữa ạ?” 

“Lúc trước Tiểu Dã đã nói với bác, nói rằng lúc ấy là do thằng bé đã hiểu lầm cháu.” 

Tang Lê khẽ sửng sốt. “Việc này nói ra cũng kỳ lạ, ngày hôm đó việc thằng bé đi đua xe chỉ có nhắc qua trước mặt bạn bè, ngay cả bác cũng không biết, nhưng không biết tại sao tổng giám đốc Tống ở nơi khác lại biết. Bởi vì cháu có ở đó, cho nên thằng bé vô thức nghi ngờ cháu, tính tình đứa nhỏ này lại không tốt, cho rằng chứng cứ đã vô cùng xác thực nên đã đến tìm cháu.” 

Tang Lê suy nghĩ, đứng dưới góc độ của Quảng Dã, về tình thì quả thật anh cũng có lý khi nghi ngờ cô. 

Nhưng nếu không phải cô lén mách lẻo, vậy rốt cuộc người kia là ai nhỉ… 

Ánh mắt Tang Lê thẫn thờ nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng có chút khó hiểu.

Buổi sáng vào lớp, một lát sau, khi Dụ Niệm Niệm tới, cô ấy nhìn thấy Tang Lê thì vô cùng phấn khích: “Lê Lê!” 

Tuy chỉ mấy ngày không gặp nhau nhưng thật sự cô ấy rất nhớ Tang Lê, Dụ Niệm Niệm ngồi xuống, sau đó không nhịn nổi nữa mà kể cho Tang Lê nghe về những chuyện đã xảy ra trong kỳ nghỉ vừa qua, Tang Lê cũng rất vui vẻ lắng nghe.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng cười nói của Nhiếp Văn. 

Tang Lê quay đầu qua nhìn, là Nhiếp Văn, Trương Bác Dương và Quảng Dã. Quảng Dã đi ở cuối cùng, chàng trai mặc một chiếc áo hình chữ T cộc tay, quần jean, đi đôi giày vải, dáng vẻ nghênh ngang mà bước đi trên mặt đất, mái tóc ngắn được phủ lên bởi chiếc mũ lưỡi trai màu đen. 

Dụ Niệm Niệm chào hỏi với bọn họ, Tang Lê nhìn thấy đôi mắt đen dưới vành mũ của Quảng Dã khẽ ngước lên, tựa như trùng hợp nhìn về phía cô. 

Trong không trung, ánh mắt hai người chạm vào nhau. Cô không khỏi sửng sốt, sau đó nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. 

Lúc này, các bạn học sinh trong lớp đã đến gần như đông đủ, lớp phó thông báo cho mọi người đổi chỗ ngồi, nhóm Tang Lê cũng đi theo thứ tự và chuyển sang tổ thứ nhất.

Mọi người trực tiếp dời bàn học đi qua, trùng hợp Nhiếp Văn ngồi ở hàng cuối cùng của tổ thứ hai, điều này cũng giúp họ càng dễ dàng nói chuyện với nhau hơn. 

Dụ Niệm Niệm đang nói chuyện với Trương Bác Dương về đề tài phim truyền hình, lúc Tang Lê nộp bài tập xong và quay về thì bị bọn họ lôi kéo đến để nói chuyện, khi Tang Lê quay người thì không cẩn thận làm rơi bút trên mặt bàn của Quảng Dã. 

Cô vội vàng nhặt lên rồi trả trở về, lập tức nghe thấy giọng nói thản nhiên của Quảng Dã: “Tay của cậu thế nào rồi?” 

Cô ngẩng đầu, thấy anh đang nhìn mình thì trả lời: “Đã đỡ hơn nhiều rồi, cũng không xuất hiện bọt nước.” 

Dụ Niệm Niệm cảm thấy khó hiểu nên hỏi lại: “Lê Lê, tay của cậu bị sao thế?” 

Tang Lê đưa tay cho cô ấy nhìn, chỉ nói do cô không cẩn thận nên bị bỏng, lúc này, Nhiếp Văn từ ngoài lớp đi vào, thần bí cười hì hì rồi nói: “Này, tôi vừa mới nghe được một chuyện… lớp của chúng ta sắp thay đổi giáo viên chủ nhiệm đấy.” 

“Hả?!”

“Sao có thể không đổi Lôi Đan cho được, sau khi xảy ra những chuyện lúc trước, sao nhà trường có thể cho rằng bà ấy có khả năng quản lý lớp tốt được chứ, cho nên chắc là đã sắp xếp bà ấy đi nơi khác rồi.”

Dụ Niệm Niệm lẩm bẩm: “Thật ra tuy rằng chủ nhiệm lớp khá hung dữ, nhưng lỡ như giáo viên chủ nhiệm mới còn tệ hơn như thế, vậy càng là sống không bằng chết…” 

Chẳng bao lâu sau, chuông tiết đọc bài buổi sáng vang lên, mọi người lấy sách tiếng Anh ra, một phút sau, cửa lớp học bị đẩy ra… 

Một thầy giáo lạ mặt bước vào. 

Người đàn ông trông rất trẻ, đoán chừng chỉ khoảng ba mươi tuổi, dáng người và cơ bắp rắn chắc, mắt đeo cặp kính gọng mỏng, khuôn mặt tươi cười vui vẻ. 

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh ấy bước lên bục giảng, đặt cuốn sách giáo khoa xuống, dùng tiếng Anh chào hỏi mọi người, giọng nói trầm thấp dễ nghe, ngôn ngữ lưu loát, sau đó anh ấy dừng lại một lát rồi mỉm cười nhìn mọi người dưới lớp: “Dùng tiếng Trung chính thức giới thiệu với các em, thầy tên Bạch Nam, được điều đến từ phân hiệu, sau này thầy sẽ là giáo viên dạy môn tiếng Anh cho các em, đồng thời thầy cũng là giáo viên chủ nhiệm mới của lớp 12A8 chúng ta.”

Cả lớp lập tức bùng nổ, có người hỏi Lôi Đan đã được phân đi đâu, Bạch Nam dịu dàng giải thích: “Một giáo viên lớp mười vừa bị bệnh xin nghỉ phép, cô giáo Lôi Đan của các em đã được điều động đến đó để dạy lớp mười, thầy sẽ đảm nhận thay vị trí của cô ấy.” 

Tuy rằng mọi người có thể đoán được đại khái lý do, nhưng Bạch Nam đã nói một cách khéo léo, anh ấy mỉm cười tiếp tục nói: “Mặc dù thầy sẽ không hiểu rõ các em được như cô giáo Lôi Đan, nhưng thầy cảm thấy rất vui vì có thể có cơ hội để đồng hành với các em trong năm học cuối cùng ở ngôi trường Giang Vọng này. Lúc trước, lớp học của chúng ta đã trải qua một số chuyện không được thoải mái, nhưng những chuyện đó đều đã là quá khứ, kể từ bây giờ sẽ là một khởi đầu hoàn toàn mới, thầy sẽ ở bên cạnh các em, cùng các em trưởng thành, hy vọng chúng ta có thể giám sát lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ, được chứ?” 

Mọi người đều vỗ tay đáp lời, hưởng ứng rất tích cực. 

Bạch Nam kêu mọi người bắt đầu đọc sách, có bạn học nói chuyện đã bị anh ấy gọi tên, nhẹ nhàng nhắc nhở, mọi người không khỏi hoảng sợ, Bạch Nam mỉm cười, nói rằng anh ấy đã dành thời gian một tuần để nhớ kỹ tên và khuôn mặt của mọi người, ai làm chuyện xấu ở trước mặt anh ấy đều trốn không thoát.

Sau khi buổi đọc bài buổi sáng kết thúc, Nhiếp Văn dời ghế sang hàng phía sau của tổ một: “Thấy sao, có phải tin tức ngầm của tôi rất chính xác hay không?” 

Dụ Niệm Niệm: “Các cậu không cảm thấy giáo viên chủ nhiệm mới của lớp chúng ta cũng khá tốt hay sao? Tớ cảm thấy thầy ấy trông rất đẹp trai, hì hì, hơn nữa không hề hung dữ một chút nào, đúng không Lê Lê?” 

Tang Lê nhẹ nhàng gật đầu: “Thầy ấy đọc tiếng Anh cũng rất hay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.