Tình Đầu Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 44



Cô nằm mơ cũng muốn bản thân có thể nói tiếng Anh một cách lưu loát trôi chảy như vậy. “Giáo viên chủ nhiệm mới này đúng là khá tốt.” 

Nhiếp Văn nói xong thì lập tức chuyển chủ đề, đau lòng ôm lấy bả vai của Quảng Dã: “Nhưng mà A Dã, cậu phải cẩn thận đó, tôi phát hiện cho dù giáo viên chủ nhiệm lớp có là ai thì cậu sẽ mãi mãi là đối tượng đáng chú ý của mọi người, chủ yếu do cậu có ‘hào quang toả sáng’ đó, ở đâu cũng đều là tiêu điểm trong đám người.” 

Quảng Dã nhai viên kẹo bạc hà, ánh mắt ngạo nghễ liếc nhìn cậu ta: “Nhiếp Văn, cậu muốn chết đúng không?”

Nhiếp Văn ăn nói rất gợi đòn, mọi người đều không khỏi bật cười, Tang Lê cũng không nhịn được mà nhếch môi mỉm cười.

Quả thật, xét đến bối cảnh gia đình và tính cách của Quảng Dã, cũng như những ‘công lao hiển hách’ mà anh đã tạo ra trong hai năm nay khi học ở Giang Vọng, thì sao anh có thể không là đối tượng đáng chú ý của mọi người được cơ chứ. 

Tiếng chuông vang lên, hai tiết đầu đều học tiếng Anh, Bạch Nam cho mọi người làm một bài kiểm tra bình giảng về kỳ nghỉ Quốc khánh vừa rồi, lúc anh ấy giảng bài vừa tỉ mỉ vừa kiên nhẫn, nhờ đó nhanh chóng thu hút được sự chú ý của mọi người, thỉnh thoảng còn sẽ kể vài câu chuyện cười thú vị, khiến mọi người không khỏi bật cười, không bao lâu sau, mọi người cũng dần dần thích nghi với tiết tấu dạy của anh ấy. 

Thời gian trôi qua rất nhanh, sau tiết học thứ hai, mọi người xuống lầu đi về phía sân thể dục, tham gia nghi thức chào cờ. Tại lễ chào cờ, Lâm Kiện - chủ nhiệm phòng Giáo vụ đã thông báo một tin tức khiến mọi người vô cùng vui vẻ… 

Đại hội thể dục thể thao của trường sẽ được tổ chức vào cuối tháng này. 

Các vận động viên có thể bắt đầu đăng ký tham gia từ tuần này, đồng thời tất cả các lớp trong trường có thể bắt đầu chuẩn bị cho buổi biểu diễn khai mạc chào sân.

Đại hội thể dục thể thao của trường là một trong số ít sự kiện có quy mô lớn được diễn ra trong nửa đầu học kỳ lớp mười hai, mọi người nghe thấy vậy đều vô cùng phấn khích, chỉ có lớp 12A8 là có hứng thú thấp nhất, Dụ Niệm Niệm bất đắc dĩ thở dài: “Haizz, nghĩ đến buổi biểu diễn trong lễ khai mạc chào sân năm ngoái là tớ lại đau đầu…” 

“Sao thế?” 

“Năm ngoái các lớp khác đều có tiết mục biểu diễn, giáo viên chủ nhiệm lớp, không đúng, là cựu giáo viên chủ nhiệm lớp lại nói rằng làm những chuyện như vậy sẽ khiến tụi tớ chậm trễ việc học, yêu cầu tụi tớ chỉ cần đọc hai câu khẩu hiệu là được, lúc ấy tụi tớ chỉ luyện tập trong vòng mười phút, biểu diễn dở tệ, trong bảng xếp hạng các buổi biểu diễn vào lễ khai mạc, lớp của chúng tớ đứng thứ nhất từ dưới đếm lên. Nhưng năm nay học lớp 12, cũng không có nhiều thời gian để làm mấy việc này, đoán chừng lại tiếp tục làm một cách qua loa tùy tiện.” 

Tang Lê mím môi. 

Trước đây trong ngôi trường cấp ba mà cô theo học ở thị trấn, lễ khai mạc cũng chỉ diễn ra rất bình thường, các đội ngũ diễu hành tiến lên sân khấu, còn đại hội thể dục thể thao cũng được tổ chức vô cùng đơn giản. 

Hai ngày sau khi thông báo chuyện này, trong buổi họp lớp, Bạch Nam cũng nhắc tới việc này: “Đây là đại hội thể dục thể thao cuối cùng trong những năm học cấp ba của chúng ta, thầy khuyến khích các em nên tích cực tham gia đại hội, nhưng về buổi biểu diễn lễ khai mạc chào sân, thầy muốn lắng nghe suy nghĩ của mọi người một chút, mọi người có ý kiến gì không?”

Dưới lớp có bạn học đề nghị: “Có phải năm nay chúng ta nên lên kế hoạch thật tốt hay không? Năm ngoái lớp chúng ta đã đứng nhất từ dưới đếm lên, thật sự quá mất mặt.” 

“Đúng vậy, chắc chắn chúng ta nên lên kế hoạch thật tốt một lần!” 

“Nhưng bây giờ làm sao có thời gian để làm mấy việc này đây?” 

Có bạn học phản bác: “Một ngày tám tiết học, bài tập còn làm chưa xong, còn luyện tập biểu diễn cái nỗi gì.” 

Lớp phó thể dục của lớp - Khang Hàng đứng lên nói: “Ai nói vô dụng, nếu không phải điểm biểu diễn lễ khai mạc năm ngoái của lớp chúng ta quá thấp, thì tổng điểm của lớp chúng ta chính là xếp hạng nhất đấy!”

Rất nhiều người phụ họa theo, trước đây lúc Lôi Đan làm chủ nhiệm lớp, phần lớn các hoạt động trong trường học đều không liên quan đến lớp bọn họ, mọi người trong lớp đều áp lực muốn chết. 

Trong lớp ầm ĩ, Bạch Nam làm động tác im lặng: “Mọi người nói đều có lý, nhưng hầu hết các bạn học đều cho rằng phải lên kế hoạch thật tốt, vậy chúng ta sẽ nghe số đông, biểu diễn một tiết mục, đây là đại hội thể dục thể thao cuối cùng rồi, cũng coi như không có gì để mọi người cảm thấy tiếc nuối.”

Cả lớp phấn khích vỗ tay, ở hàng phía sau của tổ ba, Cừu Hạo khẽ cười rồi vỗ nhẹ vào người bạn ngồi cùng bàn Lư Hạ Dương: “Lớp trưởng, gánh nặng này chắc chắn lại rơi xuống đầu của cậu rồi, cậu lại lên nhận việc thôi.”

Lư Hạ Dương thở dài lắc đầu: “Thật đau đầu.” 

Hô khẩu hiệu đơn giản giống như năm trước không phải khá tốt hay sao, cậu ấy thật sự không muốn bị giày vò bởi mấy việc này, hơn nữa tổ chức hoạt động rất dễ khiến người khác chán ghét, vất vả nửa ngày nhưng lại tốn công vô ích. 

Bạch Nam thấy mọi người phản ứng nhiệt liệt, mỉm cười tiếp tục nói: “Vậy buổi biểu diễn khai mạc lần này thầy sẽ không can thiệp, để mọi người tự mình quyết định, tuy nhiên, thầy muốn đề cử một số bạn học ở đây, mọi người sẽ bỏ phiếu bầu chọn ra người phụ trách tổ chức tiết mục lần này.” 

Mọi người: Dân chủ như vậy ư?! 

“Người đầu tiên là lớp trưởng của lớp chúng ta - Lư Hạ Dương, người thứ hai là Hứa Lị, nghe nói năm trước bạn học Hứa Lị đã tham gia tổ chức buổi biểu diễn mừng Tết Nguyên Đán cho lớp chúng ta. Ngoài ra, thầy còn có một ứng cử viên cuối cùng để mọi người bầu chọn, đó là… Quảng Dã.”

Cái gì, Quảng Dã?! 

Dưới lớp, Quảng Dã đang xem điện thoại, nghe thấy tên mình thì ngẩng đầu lên, sắc mặt lập tức tối sầm, Nhiếp Văn hoảng sợ: “A Dã, thầy chủ nhiệm đề cử cậu kìa?! Thầy ấy cũng quá to gan rồi!” 

Trong lớp, mọi người lập tức ồn ào, Cừu Hạo có chút không hiểu: “Chủ nhiệm lớp đề cử Quảng Dã đi tổ chức, nghĩ gì thế?!” 

Lư Hạ Dương ở bên cạnh quay đầu sang nhìn, giữa mày khẽ nhíu, từ trước đến nay, tổ kế bên vẫn luôn chán ghét Quảng Dã, mấy chàng trai ngồi hàng phía sau không khỏi lên tiếng châm biếm: “Ngày thường chính bản thân Quảng đại thiếu gia đã vô pháp vô thiên, không coi ai ra gì, cậu ta còn có mặt mũi để đi quản lý người khác nữa à?” 

Trên bục giảng, Bạch Nam nhìn về phía Quảng Dã, nhẹ nhàng nói: “Nguyên nhân thầy đề cử bạn học Quảng Dã đó là bởi vì trước đây em ấy đã từng là đội trưởng đội bóng rổ của trường, sẽ có khả năng tổ chức và chỉ huy nhất định, hơn nữa, trong một số chuyện đã xảy ra trong thời gian trước, Quảng Dã đã vô cùng tốt bụng, đứng ra bảo vệ bạn học, về điểm này thì rất tốt.” 

Tuy rằng Quảng Dã là một thiếu niên có vẻ khó gần, khiến nhiều người cảm thấy sợ hãi, nhưng trải qua sự cố báo bảng lần trước, còn có sự việc bảo vệ bạn học trước cổng trường, rất nhiều bạn học đều đã có cái nhìn mới về Quảng Dã, cảm giác anh cũng không xấu xa như họ đã nghĩ.

“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy Quảng Dã có thể làm được!”

Có người đứng ra tỏ vẻ đồng ý, Nhiếp Văn cũng cười hì hì nói: “A Dã rất có năng lực! Tôi cảm thấy cậu ấy có thể làm được!” 

Quảng Dã hoàn toàn vẫn chưa hoà nhập vào bầu không khí, nghe vậy thì tức giận đến mức trực tiếp mắng chửi: “Nhiếp Văn, cmn, sao cậu lại kéo tôi vào?” 

“Ha ha ha…” 

Sau đó Bạch Nam kêu mọi người bắt đầu bỏ phiếu, Dụ Niệm Niệm nhỏ giọng hỏi Tang Lê: “Lê Lê, cậu chọn ai thế?” 

Tang Lê lắc đầu. 

Cô cũng chưa nghĩ ra… Cuối cùng, cô cầm lấy bút, viết xuống một cái tên vào giấy. 

Mọi người viết tên xong thì nộp lên, Bạch Nam kêu lớp phó học tập và lớp phó của lớp tới mở phiếu bầu, lớp phó học tập là người đọc danh sách: “Lư Hạ Dương; Hứa Lị; Quảng Dã; Lư Hạ Dương; Quảng Dã; Quảng Dã…”

Cuối cùng, kết quả được đưa ra… 

Quảng Dã 21 phiếu, là người có số phiếu bầu cao nhất. 

Cả lớp vô cùng bất ngờ:? 

Cmn, thật sự ư?! 

Sắc mặt Quảng Dã hoàn toàn tối đen: “… Các cậu đang chơi tôi đúng không?” 

Nhiếp Văn mỉm cười giơ ngón tay cái lên với anh: “Anh Dã, mạnh mẽ lên, cậu phải tin tưởng rằng ánh mắt của mọi người là sáng như tuyết, mọi người cảm thấy cậu làm được thì chắc chắn cậu sẽ làm được! Cậu có thể mà!” 

Quảng Dã: “… Cậu không nói lời nào sẽ chết à?” 

Cả lớp cười to, bầu không khí trở nên thú vị một cách không thể giải thích được, đúng lúc chuông tan học vang lên, Quảng Dã đứng dậy, đá ghế ra sau, nhìn về phía Bạch Nam: “Ông đây không làm, tìm người khác đi.” 

Quảng Dã quay người rời khỏi lớp, hoàn toàn không thèm chừa mặt mũi cho bất kỳ ai. 

Bạch Nam cũng không nhìn nữa, cuối cùng tuyên bố tan học. 

Sau khi thầy giáo rời đi, Dụ Niệm Niệm kinh ngạc: “Sao Quảng Dã có thể là người được chọn được cơ chứ? Tớ còn cho rằng trong lớp sẽ có rất ít người bầu chọn cho cậu ấy nữa đó.”

Nhiếp Văn đi qua: “Cậu nói lời này là có ý gì? A Dã không có lực hấp dẫn đến như vậy ư?” 

“Tớ không có ý đó, nhưng tớ tưởng rằng lớp trưởng sẽ là người được chọn.” 

Nhiếp Văn khẽ cười nhạo: “Chuyện báo bảng lần trước, lớp trưởng đã trốn tránh vì sợ sẽ gây rắc rối cho mình, nhưng A Dã mới là một người đàn ông đích thực!” 

Trương Bác Dương: “Thật ra tôi… tôi cảm thấy có một số người chỉ muốn đùa một chút, tùy tiện bầu phiếu cho A Dã, ai… ai mà biết cậu ấy thật sự được chọn, còn có một số người chắc chắn là cố ý làm vậy, chỉ để lúc… lúc sau nhìn thấy A Dã bị xấu mặt trước lớp.” 

Nhiếp Văn cười: “Các cậu suy nghĩ nhiều rồi, A Dã có thể đồng ý nhận công việc này mới là lạ đó, không thấy vừa rồi cậu ấy trực tiếp rời đi à? Bình thường cậu ấy đều không tham gia vào các hoạt động của lớp, mọi người còn muốn cậu ấy đi tổ chức.” 

Thật đúng là… 

Tang Lê im lặng lắng nghe, không nói gì. 

Một bên khác, Quảng Dã đi xuống khu dạy học rồi đến sân bóng rổ.

Anh chơi bóng một mình, thỉnh thoảng sẽ có các chàng trai từ sân khác đến đây tìm anh chơi một lát, các chàng trai chơi bóng rổ trong trường học hầu hết đều quen biết Quảng Dã hoặc là đã từng nghe tên của anh, họ rất thích so tài với anh.

Chơi được một lúc, anh bước ra khỏi sân, đi đến quầy bán nước tự động mua cho mình một chai nước, sau đó ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh. 

Đang uống nước, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng bước chân, quay đầu thì thấy… Bạch Nam. 

Bạch Nam đi đến trước mặt anh, khẽ nhếch môi: “Quảng Dã, em ở đây chơi bóng à?” 

Quảng Dã quay đầu đi, ánh mắt lạnh lùng: “Thầy chủ nhiệm, chắc không phải thầy đuổi theo em đến tận sân bóng rổ chỉ để làm công tác tư tưởng với em chứ?” 

“Không, trùng hợp thầy cũng đang muốn chơi bóng rổ mà thôi.” 

Bạch Nam không có vẻ gì là làm giá, anh ấy ngồi vào bên cạnh Quảng Dã, tò mò hỏi anh: “Quảng Dã, lúc trước khi còn ở trong đội của trường, em chơi ở vị trí nào thế?” 

Vài giây sau, chàng trai trả lời: “Tiền đạo.”

“Trùng hợp như vậy?! Hồi cấp ba thầy cũng từng ở trong đội của trường, cũng chơi ở vị trí tiền đạo, xem ra chúng ta thật sự rất có duyên với nhau đấy?” 

“…” 

Quảng Dã khẽ cười: “Rốt cuộc thầy muốn nói cái gì?” 

Bạch Nam mỉm cười: “Chúng ta thử so tài một đấu một một chút xem sao nhé? Chỉ ba quả bóng thôi, nếu em thắng, thầy sẽ lập tức rời đi ngay.” 

Vừa dứt lại, anh ấy nhanh chóng chuyển chủ đề: “Nhưng nếu thầy thắng, em phải đồng ý tham gia tổ chức buổi biểu diễn khai mạc lần này, em thấy sao?” 

… Người này vẫn không chịu chấm dứt đúng không? 

Bạch Nam thấy anh không nói gì thì tiếp tục than thở: “Thầy đã không chơi bóng nhiều năm rồi, sao thế, đường đường là đội trưởng đội bóng rổ từng đạt giải quán quân trong giải đấu cấp ba, nhưng bây giờ lại không dám thi đấu với thầy à? Em đang sợ hả?” 

Vài giây sau, Quảng Dã đặt chai nước sang một bên, cầm quả bóng lên rồi đứng dậy: “Được rồi, vậy chúng ta cứ thử xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.