Phong Ninh sợ rằng Bách Hợp sẽ giận anh, vậy nên dù anh nghiến răng giao việc cho người khác nhưng lại chuẩn bị cẩn thận giải thích xin lỗi với cô. Có điều anh vừa mở miệng, Bách Hợp đã vươn tay nâng mặt anh, thái độ sát phạt quyết đoán lúc nãy của anh đã biến thành đứng ngồi không yên. Ngón tay Bách Hợp khẽ động, anh nheo mắt lại, hơi cong môi, vẻ mặt ngốc nghếch.
“Bán đi xa một chút, đừng để ông ta trở về.” Phong Ninh chấp nhận giúp cô, hơn nữa còn xử lý tốt hơn cô nhiều, Bách Hợp đâu phải nguyên chủ nên đương nhiên chẳng có chút cảm tình gì với cha Tả. Cái kẻ đã bán con gái mình để lý năm ngàn tệ, không quan tâm sống chết của con gái thì bị rơi vào kết cục này cũng đáng đời. Cha Tả chỉ nhận báo ứng mà ông ta nên nhận thôi. Bách Hợp sẽ không vì việc này mà giận Phong Ninh, trái lại còn biết ơn anh.
Phong Ninh ngẩn người, thấy Bách Hợp định rút tay về, anh vô ý giữ tay cô lại, sau một lúc lâu mới cười lên. Bách Hợp nói xong liền dựa lên ghế, không định xuống xe cứu mẹ Tả. Nghe thì có vẻ lạnh lùng, nhưng nếu hôm nay cô đi ngăn cản cha Tả, không những không thể cứu mẹ Tả mà còn tự đẩy mình vào chỗ nguy hiểm. Chỉ có cách chờ tới khi cha Tả đi khỏi, giải quyết ông ta thì mới có thể giải quyết tận gốc mọi vấn đề.
Phong Ninh là người ngoài cuộc, vậy nên anh có thể tỉnh táo nghĩ cách, cũng không vì việc mẹ Tả bị đánh mà hành động vội vàng. Anh định giải thích với Bách Hợp, anh muốn nói với cô rằng anh ngăn cản cô không phải vì anh không quan tâm mẹ Tả. Nhưng Phong Ninh không ngờ mình chưa cần nói mà Bách Hợp đã hiểu cả. Bách Hợp hiểu được lý do anh làm mọi việc. Nghĩ thế, Phong Ninh cảm thấy rất vui, đây chính là cô gái mà anh lựa chọn!
Giữa trưa, vốn dĩ Phong Ninh muốn gặp mẹ vợ nhưng vì cha Tả trở về nên đương nhiên hủy bỏ kế hoạch. Phong Ninh đã mua rất nhiều thứ cho Tả gia, Bách Hợp quyết định sẽ gửi chuyển phát nhanh về nhà. Giờ cô không có năng lực tự bảo vệ mình, nếu về nhà thì đúng là đưa dê vào miệng cọp, không chừng còn bị cha Tả đánh gãy đùi rồi ép gả ra ngoài như trong nội dung câu chuyện. Cô đâu có ngu chứ, lúc này tránh gió là tốt nhất.
Xe quay đầu về thành phố, đi từ lúc sáng sớm nhưng về đến nơi đã là buổi chiều. Tủ lạnh không có gì nên hai người nắm tay đi ăn cơm ngoài. Sau đó Phong Ninh phải đi, thời gian của anh đã hết, nếu không về thì sẽ bị muộn.
Trước đây, hai người không gần gũi như thế này nên không sao, Phong Ninh có thể chịu đựng được. Lúc ở trường quân đội, nếu nhớ Bách Hợp thì anh sẽ lấy bản ghi âm ra nghe cho đỡ buồn, nhưng hiện giờ cô ở rất gần anh, vươn tay ra là bắt được, tốt hơn nhiều so với cái điện thoại cứng ngắc. Phong Ninh không muốn tách ra, nhưng anh hiểu rõ mình không thể không đi. Anh nắm tay Bách Hợp, vẻ mặt do dự, anh muốn ở chung với Bách Hợp thêm một lúc nữa, định để Bách Hợp tiễn anh ra khỏi thành phố, cuối cùng lại không yên tâm để cô về một mình, sợ như thế sẽ làm cô mệt mỏi.
Trong quá khứ, Phong Ninh luôn nghĩ có thể trở thành anh hùng, lúc này chợt phát hiện ra gặp phải nữ nhi tình trường, anh hùng cũng có lúc hụt hơi. Nghĩ đi nghĩ lại, anh chọn được biện pháp ổn thỏa, đấy là tự anh lái xe đi, không cần Bách Hợp tiễn nhưng cô phải trò chuyện qua điện thoại với anh cho đến khi anh ra khỏi thành phố.
Hai người đã sống chung 10 ngày, Bách Hợp không biết sao anh lại có nhiều chuyện để nói như thế, nhìn vẻ mặt nếu cô không đồng ý thì anh sẽ không đi, Bách Hợp đành gật đầu. Cái gật đầu này của cô làm Phong Ninh cảm thấy bức bối. Anh còn chưa đi mà đã tưởng tượng tới việc hơn một năm nữa mới có thể gặp được cô, lòng đau như dao cắt. Cô thì tốt rồi, vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như thường. Phong Ninh vuốt ve mặt cô, nghiến răng oán hận nói:
“Cô gái không lương tâm này, một ngày nào đó em sẽ biết sự lợi hại của anh Ninh!”
Thời gian đã hết, nếu không đi ngay thì e là ngày mai cũng chưa tới được trường. Dây dưa mãi, cuối cùng Phong Ninh vẫn phải khởi động xe với gương mặt u ám. Anh vừa đi một cái thì điện thoại của Bách Hợp đã vang lên, anh nói mình nhớ cô.
Người đi chưa tới nửa phút, Bách Hợp nghe tiếng oán hận như trẻ con của anh, không nhịn được bật cười. Những gì bình thường anh không nói được thì lại thoải mái nói qua điện thoại. Anh nói về trường học, nói mấy vụ rắc rối, nói về cuộc sống của hai người sau này. Phong Ninh giống như một khối thủy tinh trong veo, để lộ tất cả trước mặt Bách Hợp. Bách Hợp ngồi cạnh bồn hoa, im lặng nghe anh nói chuyện, thỉnh thoảng đáp lại mấy câu. Anh vào trường quân đội hơn một năm, chín chắn hơn trước kia nhiều. Ở trước mặt người khác, anh lạnh lùng, không nói nhiều, nhưng trước mặt Bách Hợp thì lại nói mãi không ngừng. Điện thoại di động của Bách Hợp dần nóng lên, phát tín hiệu sắp hết điện. Phong Ninh ở đầu bên kia cũng vậy. Nghe tín hiệu sắp hết pin, thái độ vui vẻ của Phong Ninh lập tức đi xuống:
“Vợ à, anh nhớ em…” Giọng nói của anh có chút nghẹn ngào, Bách Hợp không lên tiếng, “Nhớ em lắm, hận không thể tốt nghiệp ngay bây giờ.”
“Học hành cho tốt, nếu sau này anh không thay đổi thì em sẽ chờ anh.” Cô vừa nói ra miệng, có tiếng động lớn từ đầu bên kia, sau đó có tiếng mắng của Phong Ninh và tiếng phanh xe. Anh cúi người xuống nhặt điện thoại: “Vợ à, điện thoại của anh bị rơi, em nói lại lần nữa đi…”
‘Đích’, điện thoại hết sạch pin, tự động tắt máy. Bách Hợp nắm chiếc điện thoại bị nóng lên, nghĩ tới vẻ mặt bây giờ của Phong Ninh thì không nhịn được cười.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, Bách Hợp ngồi dưới tầng một lúc rồi mới về phòng sạc điện thoại. Điện thoại vừa mở lại, cô còn chưa kịp đi làm cơm chiều thì có cuộc gọi đến, là một dãy số xa lạ. Số điện thoại của cô bình thường chỉ có Phong Ninh gọi tới, ngay cả mẹ Tả cũng không biết. Bách Hợp nhận điện, giọng nói của Phong Ninh liền vang lên:
“Vợ, cuối cùng em cũng nghe điện thoại rồi!” Giọng anh vui mừng đến phát khóc, không đợi cô nói gì đã tiếp tục: “Em vừa nói em sẽ chờ anh đúng không?” Anh vừa dứt lời, chợt có nói đầy đáng thương của một người khác: “Anh à, đã được chưa ạ? Em còn phải đi nữa, đã nửa tiếng rồi…”
“Ngậm miệng!” Phong Ninh che loa lại, hét to một tiếng với người bên cạnh. Bách Hợp nghe thấy tiếng gió và tiếng động cơ, hỏi một câu: “Đây là điện thoại của ai thế?”
“Đừng quan tâm điện thoại của ai, em cứ nói lại một lần nữa câu lúc nãy đi.” Phong Ninh nói xong, bên kia lại có người nói khẽ: “Là một người xui xẻo bị chặn xe lấy điện thoại…” Sau đó không có tiếng động gì nữa, Bách Hợp không nhịn được cười, Phong Ninh lại thúc giục cô: “Vợ à, em đừng chỉ lo cười nữa, mau nói cho anh Ninh nghe, có phải em đã nói là chờ anh không?”
“Phải, sẽ chờ anh, nếu sau khi anh tốt nghiệp mà không thay đổi tâm ý, biết rõ mình muốn gì thì Phong Ninh, em sẽ gả cho anh.” Nhiệm vụ lần này tuy Tả Bách HỢp chỉ yêu cầu một cuộc tình có mở đầu có kết thúc, vốn dĩ cô cũng định sẽ chấm dứt chuyện tình này, nhưng Phong Ninh lại không chịu buông tay. Trên người anh có luồng không khí thanh xuân đầy sức sống, rất dễ dàng khiến người ta lưu luyến. Bách Hợp suy nghĩ một chút, quyết định cho anh một cơ hội. Tâm nguyện của nguyên chủ không yêu cầu phải mãi mãi ở cạnh Phong Ninh, nhưng nếu có thể tu thành chính quả với mối tình đầu thì chưa chắc nguyên chủ đã không hài lòng.
“Anh sẽ không thay đổi, anh Ninh của em chưa từng kiên định như thế này bao giờ! Vợ à, em là của anh.” Ban đầu Phong Ninh rất kích động, sau đó thì trở nên dịu dàng, lại có giọng nam thúc giục ở phía bên kia. Phong Ninh quay lại quát anh ta một tiếng, dọa người kia sợ hãi rồi mới tiếp tục nói chuyện với Bách Hợp: “Điện thoại hết pin rồi, đây không phải điện thoại của anh. Lúc nữa anh sẽ xóa nhật kí cuộc gọi, nhưng nếu thằng nhóc này không có mắt, dám ghi lại số điện thoại của em, sau này làm phiền em thì ngàn vạn lần đừng nghe đấy, không phải là do anh gọi đâu.” Anh dặn dò liên tục mấy câu, cuối cùng mới không cam lòng: “Vợ, em phải nhớ anh, phải chờ anh…”