Tình Đầu Là Oan Gia

Chương 1: Chương 1




Tại nhà chính Diệp gia một bé gái đáng yêu đang ngoan ngoản ngồi trên ghế mà đưa đôi mắt tròn xoe nhìn ba mẹ mình.

Nếu như hiện tại trên mặt cô bé không có đầy vết xanh tím thì có khi ba mẹ cô cũng tin là cô ngoan ngoãn thật.

"Diệp Thi Nghi tại sao con lại đánh bạn?" Giọng người đàn ông có chút tức giận
Cô bé bị hỏi cũng không chút lo lắng mà đáp trả" Con không ưa cậu ta ba mẹ đều biết mà, với lại ai bảo cậu ta cứ sàn qua sàn lại trước mặt con làm gì" cô bé vừa nói vừa nhìn cậu bé ngồi cách không xa mà trừng mắt.

Ba cô bé nghe thế lại thêm phần tức giận, nhưng dù giận đến mấy ông chỉ có thể mắng chứ không thể ra tay đánh được dù sao đây cũng là tiểu bảo bối của cả Diệp gia, ông mà đánh một cái chắc nguyên cái Diệp gia này không để ông yên đâu.

Hết cách ông đành quay sang nhỏ giọng với ba mẹ của cậu bé kia "Anh chị thông cảm cho con bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện, xin hai người đừng có tức giận"
Ông nói xong lại nhìn xuống cậu bé đẹp trài mà thì thào "Thế Hạo đừng giận Thi Nghi có được không bác hứa với con đây là lần cuối cùng Thi Nghi đánh con.

"

Câu bé đưa hai mắt tròn xeo nhìn ba Diệp "Bác Diệp lần trước cũng nói cậu ấy từ đây về sau không đánh con nữa hình như là một tuần trước.

Nhưng bác yên tâm, con lớn rồi nên sẻ không chấp nhất với cậu ấy"
Thi Nghi ngồi cách đó rất gần liền nghe thấy toàn bộ lời cậu bé nói kiền lập thức nhãy cẩn lên "Cậu lớn hơn ai hả? Bất quá chỉ xin sớm hơn tôi vài ngày thôi nên đừng có mà lên mặt" Vừa nói cô bé vừa sấn tới như muốn tiếp tục đánh nhau.

Mẹ cô bé thấy vậy liền vội ôm cô vào lòng" Ngoan, đừng đánh nhau với bạn nữa"
Thế Hạo cũng không vừa gì liền vội đáp "Ngon mà đến đây chúng ta solo"
Cha mẹ Chung cũng biết đứa con này cũng chẳng phải hiền lành gì cho cam, ba Chung liền vội vàng mà kéo Thế Hao lại vừa ngại ngùng lên tiếng
"Anh Diệp không cần trách Thi Nghi, chúng tôi thừa là thằng nhóc nhà mình trêu bé con trước nên bé con mới đánh người.

Anh chị cũng xin yên tâm tôi nhất định sẻ về dại lại thằng bé.

Vậy chúng tôi về trước đây" Cha mẹ Chung vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài
Lúc đi Thế Hạo còn không cam tâm mà muốn thoát ra khỏi vòng tay của Ba mình để nhào đến trêu Thi Nghi, ba Chung cảm nhận được con mình đang vùng vẫy nên bước đi càng nhanh.

Đợi sau khi cha mẹ Chung lái xe rời đi cả hai bên phụ huynh mới bắt đầu thở phào nhẹ nhõm.

Từ lúc hai đứa trẻ lên ba đã bắt đầu đánh nhau kéo dày đến tận khi năm tuổi tình trạng này vẫn chưa chấm dứt mà còn có xu hướng nghiêm trọng hơn, xem ra thù oán của hai đứa trẻ này phải kéo rất dài mới thể dứt được.

Đợi khi nhà họ Chung quay về ba Diệp mới vội vội vàng vàng chạy đi lấy hộm y tế để xử lý vết thương trên người tiểu bảo bối nhà mình.

Nhìn vết thương tuy giận nhưng đau lòng nhiều hơn, đứa trẻ Chung gia kia ra tay cũng quá mức độc ác rồi nỡ lòng nào đánh tiểu bảo bối Diệp gia ra như vậy.

Nhưng lúc nhớ đến vết thương trên người thằng bé họ Chung kia ông lại có chút an ủi dù sao tiểu bảo bối nhà ông cũng không phải là chịu thiệt thòi, thằng bé kia bị thương còn nhiều hơn bảo bối nhà ông nữa mà.


Mẹ Diệp ngồi bên nhìn chồng mình vừa xữ lý vết thương cho con gai nước mắt sắp rơi đến nơi nhìn không được mà trách "Con đấy học ở đâu ra cái tính này hả? Nhìn hai anh con xem, người nào cũng ôn hào sao con không chịu học cái đó hả?"
"Mẹ đừng mắng con mà, con thật sự học được cách ôn hòa của hai anh chứ bộ.

Nhưng mà cái tên tiểu tử họ chung kia mỗi lần gặp con đều chọc con cho bằng được, con cũng hết cách rồi" cô càng nói càng có chút tủi thân
"Em đừng la con bé, bảo bảo chie là tức giận nhất thời thôi mà" Ba Diệp nhìn thấy bảo bảo uất ức liền không nhẫn tâm nhìn nên liền lên tiếng nói giúp.

Dù sao lúc nãy ông tức giận như vậy chủ yếu là chỉ để người ngoài nhìn thôi, chứ thật lòng ông cũng chẳng muốn trách mắng gì tiểu bảo bảo.

"Anh thì biết cái gì mà lên tiếng hả? Hiện tại anh không dại dỗ mà muốn chiều hư con bé à" Mẹ Diệp không cam tâm mà lên tiếng.

Ba Diệp lúc này chưa kịp trả lời thì trên lầu đã có âm thanh vọng xuống "Con thấy Thi Nghi đánh thằng nhóc đó là đúng lắm"
Tiếp theo lại thêm một giọng nói nữa" Bắt nạt bảo bảo là đáng đánh"
Lúc này trên cầu thang có hai bóng dáng đi xuống
"Thiên Hành, Thiên Duệ hai đứa không lo ngăn cản em mà ở đó còn hùa theo con bé như vậy chẳng khác nào đang tiếp tay dại hư con bé hả" Mẹ Diệp nhìn hai người con trai mình có chút giận
Thiên Hành nghe nói thì bình thản trả lời "Đây không phải là hùa theo mà là đang bao dung cho con bé"
Mẹ Diệp lúc này mặc kệ hai người con trai của mình mà nhìn sang lão chồng đang nhẹ nhàng sát trùng vết thương trên tay con gái" ông nhìn xem hai đứa con trai tốt của ông kìa"
Ba Diệp nghe thế thì hời hợt đáp "Mình tôi sinh chúng ra được à"

Mẹ Diệp nghe thì tức giận mà bỏ thẳng lên lầu, Thiên Duệ thấy vậy liền lên tiếng "Ba mà không lên dỗ mẹ cẩn thận mẹ cuốn đồ về nhà ngoại đấy"
Ba Diệp vừa nghe tới vợ mình có nguy cơ bỏ đi liền vội vội vàng vàng mà đuổi theo lên lầu.

Đợi ba đi rồi Thiên Hành mới đến ngồi xuống vị trí của ba mình lúc nãy mà tiếp tục sát trùng vết thương cho tiểu công chúa.

"Anh lần sau phải giúp em đánh tên nhóc thúi đó đấy" Thi Nghi nhìn hai anh mình mà nói
Thiên Duệ nghe thế liền vội vàng từ chối "Không được, anh làm như vậy chẵng khác nào người lớn đang bắt nạt trẻ con.

Nếu giữ thằng nhóc thúi đó lại cho em đánh thì còn nghe được"
Cô nghe thế hai mắt lập tức sáng lên, cô bé tự hứa với lòng khi nào gặp lại tên nhóc thúi tha kia nhất định phải đánh cho tên nhóc đó nằm bò ra đất xin tha mới được.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.