Tình Đầu Mãi Mãi

Chương 89: 89: Quá Khứ Đau Thương




Buổi chiều, khi đang chuẩn bị đi dạo cùng Bạch Hồng, Du Quân chợt nhận được tin có khách ghé thăm biệt thự.
- Chậc chậc.

Để xem tên quái phiền phức nào dám phá hỏng không gian riêng tư của anh với phu nhân.
Du Quân vừa lẩm nhẩm vừa đi xuống phòng trà.

Bạch Hồng cũng thay phục trang chỉnh tề, lon ton chạy theo sau.
Cánh cửa mở ra, Bạch Hồng ló đầu vào nhìn.

Thấy khách quý chính là người đó, cô liền nhanh chân chạy đến ôm cổ bá vai.
- Chưa gì đã nhớ em rồi sao?
Bạch Hồng nghêu ngao hỏi.

Du Quân cuống cuồng tiến lại, kéo cô ra khỏi người đàn ông kia, không quên để lại một ánh nhìn ghen tuông.
- Bé bỏng của anh đi lấy chồng, anh còn không nhớ em thì nhớ ai?
Tống Thế Huân chống cằm cười khì.

Biểu hiện của Du Quân suốt bao năm qua, Tống Thế Huân đều đã thấy rõ, vì vậy nên cậu em rể này, anh không phải là không an tâm khi gửi gắm em gái mình.

Tống Thế Huân tới thăm cốt cũng chỉ để được nhìn thấy cô gái nhỏ này hạnh phúc mà thôi.
Du Quân nghe anh rể nói mà nhăn mặt.

Ai là "bé bỏng" của hắn chứ? Rõ ràng Bạch Hồng chỉ là của riêng anh mới phải.


Tên chú già khọm tuổi ba tư này sao có thể sánh bằng Du Quân đây.
- Em rể, tôi có chuyện cần bàn với cậu.
Tống Thế Huân đột nhiên đổi giọng nghiêm túc.

Trực giác nhạy bén của Du Quân cũng lờ mờ nhận ra đây là việc hệ trọng.

Anh thẳng lưng lắng tai nghe.

Tống Thế Huân bắt đầu kể một câu chuyện từ hai mươi tư năm về trước...
Khi ấy, Tống gia còn là một gia tộc vô cùng hùng mạnh trong giới hào môn.

Nhị thiếu Tống Vu Phong bị ép phải có một cuộc hôn nhân chính trị với đại tiểu thư Huỳnh gia, Huỳnh Khương Nhĩ.

Kết quả của cuộc hôn nhân không có tình yêu đó là cậu tiểu thiếu gia duy nhất của dòng họ: Tống Thế Huân.

Huỳnh Khương Nhĩ không lâu sau cũng qua đời vì thể trạng yếu ớt cùng căn bệnh viêm phổi.
Tống Vu Phong, dù bị ép buộc là vậy, nhưng vẫn rất yêu con trai mình.

Ông tự gà trống nuôi con suốt nhiều năm, vì thực lực được đánh giá cao nên may mắn trở thành chủ tịch của Tống Thị.

Vào năm Tống Thế Huân lên mười, Tống Vu Phong muốn mua một chú lính chì bằng gỗ để tặng con trai nhân dịp sinh nhật.

Tình cờ, ông đi ngang qua một cửa hàng búp bê nằm trong góc phố.
Giây phút đầu tiên chạm mắt với cô chủ cửa hàng cũng là khoảng khắc tình yêu bắt đầu chớm nở trong trái tim người đàn ông đã qua một lần đò.

Cô gái khiến ông ngày đêm thương nhớ là Lâm Ngân Giang, một thiếu nữ vừa tròn đôi mươi với đôi mắt tím biếc tựa ngân hà sâu thẳm.
Tình yêu của hai người bị Tống gia kiên quyết phản đối vì sự chênh lệch tầng lớp.

Một nhị thiếu quyền quý không thể kết hôn với một cô thường dân vô dụng.

Thế nhưng bất chấp sự ngăn cấm đó, Tống Vu Phong vẫn một mực tự ý tổ chức hỗn lễ.
Họ sinh ra một bé gái kháu khỉnh, có gương mặt xinh xắn giống hệt mẹ và mái tóc Bạch Kim pha vàng nhạt.

Bé gái đó được đặt tên là Bạch Hồng.
Tống Thế Huân, đứa trẻ thiếu vắng hơi ấm của mẹ suốt tám năm cuộc đời, từ ngày có Lâm Ngân Giang, đã một lần nữa được ấp ủ trong tình yêu thương dịu dàng.

Cậu coi người mẹ thứ hai này như mẹ ruột của mình, và yêu mến cô em gái nhỏ vô cùng.
Hai anh em suốt ngày quanh quẩn bên mẹ trong cửa hàng búp bê thân thuộc, cùng chơi đùa, cùng xem mẹ đẽo gọt, may vá từng bạn búp bê xinh xinh.
Năm năm sau đó, trong một buổi chiều tà lộng gió, Tống Thế Huân và Tống Bạch Hồng chơi trò trốn tìm.

Tình cờ, Tống Vu Phong cũng vừa đi làm về, liền ghé qua thăm ba mẹ con.


Ông nắm tay, dìu vợ lên xe, chuẩn bị đi tới buổi vũ hội.
Bạch Hồng nghịch ngợm không hay biết gì, bèn lén trốn vào cốp xe của cha mẹ.

Lúc Tống Thế Huân mở mắt đi tìm, cô cùng chiếc xe cũng đã chạy xa mất rồi.
Ngồi phía sau xe, do tính quậy phá ồn ào, nên rất nhanh Bạch Hồng đã bị phát hiện.

Tống Vu Phong và Lâm Ngân Giang tươi tắn cười đùa với cô con gái nhỏ, có lẽ họ cũng đành phải đưa cô theo cùng thôi.
Thế nhưng chuyến xe hôm đó...cũng là chuyến xe cuối cùng.
Trời đổ mưa tầm tã, sấm chớp đì đoàng xé toạc màn mây đen kịt trên nền trời.

Cơn bão bất chợt kéo đến làm tầm nhìn dần trở nên mờ mịt, khiến cho kế hoạch bỉ ổi của đại thiếu Tống gia- Tống Tuấn Hiển, thành công mĩ mãn.
Vì bị vô sinh và thực lực quản lí yêu kém, Tống Tuấn Hiển không được đánh giá cao trong gia tộc, buộc phải nhường quyền thừa kế cho em trai Tống Vu Phong.

Sự ghen tức và thù hận đã làm ông ta mờ mắt, lập nên một kế hoạch ám sát kinh hoàng.
Ông ta cho thuê một người say xỉn lao thẳng vào xe của gia đình Tống Vu Phong.

Vì bẻ lái gấp, chiếc xe đã không may tông trực diện vào một xe tải đang chạy ngược chiều.
Phản ứng duy nhất của hai vợ chồng xấu số là cùng lao mình ra che chắn cho cô con gái nhỏ ở phía sau.

Giây phút sinh tử qua đi, tất cả còn lại chỉ là một tai nạn thương tâm.

Họ đã qua đời, sự thật là vậy, và không có một phép màu nào xảy ra.
Tống Tuấn Hiển đứng ngay bên đường, chứng kiến toàn bộ vụ việc.

Ông ta nhếch môi cười đầy nghiệt ngã, thản nhiên tiến lại nhìn thi thể nát bươm của em trai mình.
Nhưng có một điều ông ta không ngờ tới, Bạch Hồng lăn ra khỏi cốp xe, đưa bàn tay run run yếu ớt lên túm lấy gấu quần ông như cầu xin sự cứu giúp.

Trong khoảnh khắc sắp sửa tiễn con bé đi cùng với cha mẹ nó, đã có vài người đi đường xuất hiện.


Tống Tuấn Hiển bị họ bắt phải bế Bạch Hồng, ngồi sau xe những người tốt bụng để đi thẳng tới bệnh viện.
Và chuyện gì đến cũng đến, vì vụ va chạm quá mạnh, Bạch Hồng tuy đã qua khỏi cơn nguy kịch nhưng lại không may bị mất trí nhớ.

Tống Tuấn Hiển không chút lưu tình, lập tức dụ dỗ và đưa cô bé vào một trại trẻ mồ côi tại vùng quê hẻo lánh.
Từ đó, mọi tung tích về vụ tai nạn đều bị ông chôn sâu vào dĩ vãng.

Tống Thế Huân, người con trai duy nhất không có mặt trong chiếc xe, cũng đã mất tích đầy bí ẩn ngay sau đó.
Nguyên do là bởi quản gia Âu, người hầu thân cận bên Tống Vu Phong đã kịp thời phát giác ra kế hoạch tàn độc của Tống Tuấn Hiển.

Ông đưa con trai của chủ nhân trốn đi thật xa nhằm bảo toàn tính mạng, một tay nuôi dạy và chống đỡ cho cậu thiếu gia mới mười lăm tuổi.
Tống Thế Huân khi trưởng thành, liền lập tức trở về báo thù cho gia đình.

Trò chơi trốn tìm còn dang dở ấy...đã rất nhiều năm anh không thể tìm thấy em gái mình.

Cho đến một buổi chiều định mệnh sáu năm trước, cả hai anh em mới được đoàn tụ với nhau một cách đầy bất ngờ.
Lúc này, Tống Thế Huân chỉ còn cần sự trợ giúp của Du gia, cùng lật đổ thế lực của Tống Tuấn Hiển.
Câu chuyện dài kết thúc.

Du Quân mặt mũi tối sầm.

Anh không thể ngờ được lại có kẻ cả gan làm tan vỡ gia đình của người con gái anh yêu.

Anh chắc chắn sẽ giúp Bạch Hồng rửa sạch mối thù này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.