Tình Đầu Ở Trường Đại Học

Chương 27: Hạnh phúc ngọt ngào_



Xem ra, hẹn hò không phải lúc nào cũng lãng mạn ngọt ngào như trong tiểu thuyết.

Đến khi xe vượt qua nơi tắc nghẽn, Vương Túc Ngạn lái xe vào một con đường tắt. Đường khá tối do chỉ có một cái đèn nhỏ, Vệ Cát lại không ngăn được mình có những suy nghĩ lung tung.

Đánh nhau, trấn lột,...mấy thứ trên phim lần lượt hiện ra trong đầu cậu, Vệ Cát không tránh khỏi cảm thấy rùng mình.

“Em sợ à?”

Vương Túc Ngạn đột nhiên lên tiếng.

“Ừm, đúng là chỗ này có hơi vắng vẻ.”

“Vậy lần sau sẽ không đi đường này nữa.”

Vệ Cát thấy con đường này dẫn ra một đường quen quen, là đường đến nhà Vệ Bạch đây mà. Trong đêm tối khu này vắng lặng đến phát sợ.

Vương Túc Ngạn đột nhiên có cảm giác không ổn lắm, nhìn ra bên ngoài cửa xe, là một cảnh tượng không khác gì phim truyền hình.

Lá cây xào xạc rơi, từng đợt gió lạnh thổi qua, Vệ Cát nhìn thấy một người cực kì quen thuộc, đang đứng giữa hai người, bị đánh không thương tiếc.

“Vệ Bạch!!!”

Vệ Cát hét lên, vội vàng mở cửa xe, chạy ào về phía bên kia đường.

Vương Túc Ngạn bàng hoàng nhìn Vệ Cát, một chiếc xe máy sượt qua người cậu, Vương Túc Ngạn lo lắng khoá xe, đuổi theo Vệ Cát.

Ở một góc khuất tối tăm, Vệ Bạch nằm sóng soài xuống đất không ngừng thở dốc. Vì không có đèn, không kẻ nào nhận ra nụ cười nhếch mép của cậu.

Hai tên to cao kia tiếp tục thục những cú đánh vào bụng Vệ Bạch, cho đến khi Vệ Cát gào lớn, xông vào cản bọn chúng. Vệ Bạch tròn mắt kinh ngạc trước sự xuất hiện của anh trai, nén đau đứng dậy.

“Cậu là ai? Chuyện không liên quan đến cậu thì đừng có nhúng tay vào, nếu không, đừng trách tôi không nói trước!”

Một trong hai tên lên tiếng, bọn chúng không giống những bọn lưu manh khác, chúng đều mặc vest đen, giọng nói thâm trầm khiến người khác lạnh sống lưng.

“Có chuyện gì từ từ nói! Đây là em trai tôi, nó còn nhỏ không hiểu chuyện, nó có gây tổn hại gì đến các anh, mong các anh lượng thứ!”

“Lượng thứ? Hừ!” Tiếng hừ lạnh của tên còn lại ngập tràn ngữ khí khinh bỉ.

Vệ Bạch khập khiễng bước tới, cười lạnh.

“Anh hai, không việc gì phải cầu xin bọn chúng. Đánh thì đánh, cùng lắm là vào bệnh viện mấy tuần!”

“Em còn nói?”

“Vệ tiên sinh, mời ngài tránh ra cho.” Hai tên kia sấn lại, đẩy mạnh Vệ Cát.

Hắn biết họ của mình? Chắn chắn không phải quen nhau ngày một ngày hai. Vệ Bạch không phải rất từ tốn ít giao tiếp sao? Sao có thể quen biết lưu manh?

Lúc này, Vương Túc Ngạn nắm chặt cổ tay tên đang giơ cao nắm đấm kia, ngữ khí lạnh đến cực điểm.

“Mấy người làm gì ở đây?”

“Thiếu gia, chúng tôi...”

“Chúng tôi nhận lệnh xử lí thằng nhãi ngang bướng này.” Tên còn lại tiếp lời.

“Đi khỏi đây. Tôi không muốn dùng từ ngữ không văn hoá, cũng không muốn các anh ngày mai không ngóc đầu lên nổi.”

Vương Túc Ngạn gằn từng chữ.

“Tôi không nói lại lần thứ hai!”

Hai tên áo đen đành vâng dạ lui đi, biến mất trên con đường vắng lặng.

Vệ Cát dành hết tâm trí lo lắng cho em trai, không nghe rõ Vương Túc Ngạn đang nói gì, chỉ biết hắn nói hai ba câu đã đuổi được bọn chúng đi, an tâm đỡ Vệ Bạch.

Vệ Cát không để ý nhưng những lời Vương Túc Ngạn thốt ra đều lọt vào tai Vệ Bạch. Vệ Bạch nhíu chặt đôi mày, một phần vì đau, phần kia vì gia thế của người trước mặt.

“Chú chưa chết là phúc ba đời đấy!”

Hai anh em Vệ gia không nói mấy câu nhàm chán như: “Em có sao không?”, “Có bị thương ở đâu không?”, “Có biết là anh lo lắng lắm không?“... Mà nói những lời khiến đối phương nghẹn họng, chẳng hạn như lúc này.

Vệ Bạch lau khoé miệng đang rỉ máu, đôi mắt lặng lẽ nhìn người đang quay lưng lại với mình, sau đó quay sang cười cười.

“Được rồi, dù sao cũng chưa chết.”

“Thật lúc này anh rất muốn đấm chú một cú nổ đom đóm mắt.”

Vệ Bạch phì cười, cái người anh trai mạnh mồm này, khi nào cũng nói mấy câu bạo lực như vậy, chứ thực ra thì không nỡ.

“Vệ Cát, đưa em trai em vào trong xe đi!”

“Được.”

Vệ Bạch nghe xưng hô thân mật giữa người này và anh trai, đầu đột nhiên hiện lên suy nghĩ: hai người này là tình nhân à?

Không khí ở trong xe ấm hơn bên ngoài, cơ thể Vệ Bạch trở nên dễ chịu hơn. Vệ Cát để Vệ Bạch nằm ở băng ghế phía sau, ngồi bên cạnh dùng khăn ướt lau vết máu trên mặt Vệ Bạch.

“Rảnh lắm hay sao mà đi gây chuyện với người ta??”

“Anh nhẹ thôi, đau chết em!!!”

“Cùng lắm là cái mặt này không còn hình dạng ban đầu của nó, lúc nãy chú mạnh miệng lắm mà, còn la nữa đi?”

Vệ Cát ấn mạnh một cái khiến Vệ Bạch hự một tiếng. Vương Túc Ngạn ngồi phía trước nhìn qua kính chiếu hậu, mỉm cười vì sự đáng yêu của Vệ Cát, mặc khác bận tâm về em trai cậu.

Rốt cuộc cậu trai này đã làm gì để vệ sĩ Vương gia đánh một trận tơi bời thế này? Nếu hắn không đưa Vệ Cát qua đường này, có thể ngày mai nhập viện cũng nên.Vẫn là không nên hỏi, tự mình điều tra đi thôi.

Vương Túc Ngạn đi một đoạn ngắn, đợi Vệ Cát đưa Vệ Bạch vào trong rồi mới đưa cậu về kí túc xá. Khi nãy ở nhà Vệ Bạch, Vệ Cát có hỏi lý do vì sao gây hấn lưu manh, nhưng Vệ Bạch không trả lời rõ ràng, chỉ nói:“Mấy đứa bạn ghen tị thành tích của em, kêu người đánh, vậy thôi!“.

Về đến kí túc xá, do trễ quá giờ quy định nên cả hai bị quản lý trung niên giáo huấn thêm ba mươi phút. Đèn phòng hai bên đều tắt rụp, mọi người đã ngủ cả tồi.

“Vệ Cát.” Vương Túc Ngạn vừa nói vừa chỉ vào mặt mình.

Vệ Cát ngoan ngoãn quàng tay lên cổ hắn, đặt môi mình lên đôi môi lành lạnh kia, trúc trắc hôn.

“Cảm ơn anh!”

“Như vậy chưa đủ!”

“Anh muốn thế nào?”

“Như thế này!”

Dứt lời, Vương Túc Ngạn lần nữa áp môi cậu, hôn sâu. Vệ Cát rụt rè đáp trả, nhận được ý cười trong đôi mắt xanh thẳm của hắn. Ánh trăng sáng rực rọi xuống mặt sàn, hình bóng hai người quấn quít hiện lên vô cùng rõ ràng.

Nụ hôn buổi tối kết thúc, Vệ Cát buông hắn ra thở lấy thở để. Có phải hắn đã từng hôn rất nhiều người không, kĩ thuật hôn môi tốt như vậy... Nghĩ như vậy cậu liền phồng má, chúc hắn ngủ ngon rồi trở về phòng.

Những ngày hôm sau, vẫn là những chuỗi ngày ngọt ngào đến tan chảy.

Vệ Cát đôi khi sẽ mỉm cười vu vơ khiến ba người trong phòng không khỏi lắc đầu bó tay. Vệ Cát phát hiện, cậu có thêm một số thói quen mới, chẳng hạn như mỗi tối sẽ nhắn tin cho hắn, đến thư viện sẽ đảo mắt tìm hắn đầu tiên.

Vương Túc Ngạn theo Phó Luật Hàm thì đã có những biểu cảm tốt hơn trước rất nhiều. Tính tình không còn lạnh lùng xuyên tạc.

Quả nhiên tình yêu là thứ có thể làm cho con người thay đổi mà.

Không chỉ Vệ Cát chìm đắm trong tình đầu ấm áp, những người bạn cùng phòng cũng có những khoảnh khắc hạnh phúc.

------------•------------

“Luật Hàm, anh gọi cho em có việc gì? Nói nhanh đi, em đang có tiết của giáo sư Lăng!”

“Anh nhớ em.”

“Không phải hồi sáng gặp nhau đấy sao?”

Phó Luật Hàm nghe giọng nói nhỏ xíu trong điện thoại, cười lưu manh, “Vẫn nhớ. Em biết hôm nay là ngày gì không?”

“Em...không nhớ. Cúp máy nhé, bà ấy đến rồi!” Lạc Khả vội vàng dập điện thoại.

Giáo sư Lăng hôm nay đặc biệt khó chịu, từ trên bục giảng nhìn thấy Lạc Khả cứ cúi gằm xuống bàn, nhẹ nhàng bước xuống.

“Trò Lạc, đưa đây, điện thoại của trò!!”

Lạc Khả bị giọng nói lanh lảnh làm cho giật mình, cậu ngẩng đầu, kèm theo ánh mắt vô tội.

“Em xin lỗi, vừa rồi em có điện thoại.”

“Tôi không cần biết, lớp học có quy định không được nghe điện thoại trong lớp. Đã học gần hết một học kì, em còn chưa rõ sao?” Giáo sư Lăng lớn giọng quát.

Lạc Khả đành ngậm ngùi giao nộp điện thoại, trong lòng muốn bóp chết Phó Luật Hàm chết tiệt.

Vệ Cát ngồi phía sau cười haha, Diệp Tư Hạ và Triệu Lệ Hoằng cũng góp vui.

“Cho cậu chừa cái tật nghe điện thoại vô tổ chức, hahaha!!!”

*

Hết giờ học, Lạc Khả chán nản đi tìm thầy Lâm Viễn, vừa ra ngoài thì thấy người gây hoạ đang cười lưu manh, không nghĩ nhiều làm lơ người đó.

“Lạc Khả.”

“Em sao thế?”

Lạc Khả không chịu nổi con người mặt dày bám theo mình hỏi hỏi, quay lại trừng hắn.

“Tại anh mà điện thoại bố em tặng đi về cùng giáo sư Lăng rồi đó!!”

“Bị tịch thu à?”

“Ừm!!!!”

“Thu thì mua cái mới, em thích loại nào?” Phó Luật Hàm khoác tay lên vai Lạc Khả, bình thản nói.

Cậu đẩy tay hắn, trừng thêm lần nữa, “Anh còn đùa, em mới không cần!!”

“Điện thoại anh hôm qua rớt vào bồn tắm, tiện thể mua luôn một cặp.”

Lạc Khả không thèm nói nữa, bỏ mặc Phó Luật Hàm phía sau, đuổi theo thầy Lâm Viễn đang đứng gần đó.

“Thầy Lâm, thầy có thể...”

Lâm Viễn nghe có người gọi mình thì nhìn lại, cười ôn hoà.

“Lạc Khả, điện thoại của em bị niêm phong đến cuối năm học. Thầy đã nghe giáo sư Lăng tường thuật như thế.”

Mọi hi vọng của Lạc Khả bỗng chốc rớt xuống cái rụp, mặt mày ỉu xìu.

“Không giúp gì được, thầy xin lỗi!” Thầy Lâm vỗ nhẹ Lạc Khả an ủi.

Chết tiệt! Thực sự rất chết tiệt! Điện thoại vừa được tặng sau khi thi đậu đại học T chưa xài được bao lâu đã phải ủ nó trong mấy chiếc tủ sắt lạnh lẽo.

Phó Luật Hàm vẫn tỏ ra không có gì, mặt dày trêu đùa.

“Khả Khả, không sao mà, về phòng anh cho em mượn điện thoại.”

“Em không cần!!!”

Toàn thân Lạc Khả bốc lửa giận, cái người này, đến khi nào mới ngừng trêu đùa mình đây!!!

Thích sự bá đạo có chút lưu manh của hắn, nhưng không đồng nghĩa với việc bỏ qua cho vô số trò đùa quái gở.

Đã vậy em không thèm nói chuyện với anh nữa, không ôm không hôn không làm gì hết.

Nhận thấy mình có phần hơi quá, Phó Luật Hàm lẽo đẽo theo Lạc Khả về kí túc xá. Lạc Khả không quan tâm hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Trên đường về, Lạc Khả bỗng không nghe tiếng bước chân theo sau mình, lo lắng quay lại. Có phải mình lơ hắn nên hắn không để ý đến mình luôn rồi chăng?

Chợt Phó Luật Hàm từ đâu nhẹ nhàng rón rén tiến đến, một cảm giác mát lạnh lan rộng trên má Lạc Khả.

“Uống đi, anh mới mua ở máy bán hàng tự động đằng kia!” Khuôn mặt thường trực nụ cười lưu manh đó, luôn làm cậu xiêu lòng.

Lon nước lạnh được áp lên má Lạc Khả, lành lạnh nhồn nhột khiến cậu buồn cười, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận mình đã hết giận.

“Anh uống đi, em không khát.”

Cách nghoe nguẩy lấy lòng này, không ngờ người như Phó Luật Hàm có ngày lại phải áp dụng.

“Uống đi, bổ sung thể lực. Một lát còn có việc quan trọng cần làm!” Phó Luật Hàm giở thói lưu manh ép buộc Lạc Khả phải uống nước, hắn không ngại nói mấy câu này doạ dẫm Lạc Khả một chút.

Đúng như hắn dự đoán, Lạc Khả trừng hắn, tay cướp lấy lon nước.

“Uống thì uống, nhưng anh đừng hòng đụng đến em.”

“Đụng em em sẽ báo cảnh sát à? Người yêu đụng chạm thân thể là điều rất tự nhiên, em không biết sao?”

“Không biết, không biết gì hết!! Nói tóm lại, anh tuần này không được làm.”

Lạc Khả nói xong, cậu liền nghe đâu đó trên đường có tiếng cười khúc khích, ra là hai cô nữ sinh phía sau đang cười nói về cậu và Phó Luật Hàm.

Cậu xấu hổ không biết chui mặt vào đâu để trốn, Phó Luật Hàm ngược lại được một trận cười nghiêng ngả. Mặt mình không được dày như hắn, gặp tình huống riêng tư bị người ngoài nghe được mà không mảy may đỏ mặt.

Lạc Khả lôi Phó Luật Hàm đi thật nhanh, chạy một mạch về khu kí túc xá.

“Ngọc Ngọc, hai đứa mình không uổng công lượn lờ quanh đây mà. Cậu và mình sau này thi vào đại học này đi, sau này tha hồ ngắm những cặp đồng tính!!”

“Tranh Tranh, cậu quả là hủ nữ mà, kiềm chế đi, không thì Mạc Tôn bỏ chạy mất dép đó!!”

“Hứ, không cần cậu lo. Cậu đoán xem, hai người họ khi về kí túc sẽ làm gì nha??”

“Tớ không biến thái như cậu, nhưng không ngốc đến mức không biết họ sẽ làm việc gì!”

“Haha. Chuyện tế nhị đó đó!”

Đoạn đối thoại của hai cô gái tuy chỉ là lời bông đùa nhưng ở một nơi khác, nó lại là sự thật. Nơi đó là nhà Phó Luật Hàm.

“Ưm... Luật Hàm, không được,... A...”

“Em rất thích mà! Cũng không hề chống cự nha!”

“Không có... Ưm... A... Vì anh...”

“Vì làm sao?”

“Ưm...” Thân thể bị thúc mạnh một cái, Lạc Khả không còn sức trả lời, cả người xụi lơ trên người Phó Luật Hàm.

Căn phòng ngủ tiếp tục vang lên những âm thanh tế nhị...

Lynn: Hàm-Khả rồi, tiếp theo sẽ là một cp khác nha. Ngạn-Cát cũng sẽ tái ngộ các bợn trong chương trình kì sau. Xin kính chào và hẹn gặp lại!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.