Tình Đầu Quan Trọng Nhất Thế Gian

Chương 19: Lần đầu có kinh




Sau khi Trình Cẩm Chi tốt nghiệp, partner múa dẫn đầu của Dung Tự cũng bị thay thành một em gái lớp dưới. Cô bé vô cùng ngoan ngoãn, lúc gọi cô là đàn chị, cô còn có phần ngỡ ngàng. Vừa nghĩ lại, mới nhận ra hóa ra mình đã lớp 5 rồi. Trước đó, người cô tiếp xúc hầu như đều là đám của Trình Cẩm Chi, ngày thường cũng chẳng nói chuyện nhiều với bạn học, chứ nói chi là học sinh lớp dưới. Học sinh lớp dưới hầu như tất cả đều biết cô, giống như lúc trước bọn cô biết Trình Cẩm Chi vậy. Năm Dung Tự lớp 3, cô thường xuyên buộc khăn quàng đỏ lên bục chủ tịch phát biểu. Tiền học trợ cấp có cô, học bổng có cô, xếp hạng khối cũng có cô. Nhiều lần rồi học sinh phía dưới cũng nhớ tới cô. "Đây là người nào vậy?"

"Dung Tự của khối 5, kết quả học tập rất siêu."

Dung Tự lớp 5, vóc dáng đã cao lớn một ít, mặc dù không cao như Trình Cẩm Chi, nhưng cuối cùng cũng không còn gầy nhỏ như trước nữa. Lên lớp lớn, quan hệ với bạn cùng lớp cũng hòa hoãn không ít. Lúc còn lớp 4, trong lớp đã có vài bạn học đến hỏi cô chuyện bài tập. So với người hỏi, người trả lời như Dung Tự lại càng thêm lo lắng lỡ bạn học không hiểu bài, cô vô cùng tỉ mỉ giảng giải cho, cùng một bài, cô có thể kiên nhẫn nói đến ba, bốn lần. Đến năm lớp 5, bạn học hỏi bài cô ngày càng nhiều, cả lớp phó học tập cũng bắt đầu hỏi cô chuyện bài tập. Học kỳ trước, lớp phó học tập còn cầm đầu bài xích Dung Tự, cho là Dung Tự định thông qua chuyện giảng giải bài tập để lấy lòng các bạn học. Bài tập tiểu học cũng không quá khó, chỉ là càng lên lớp lớn, bài tập ngày càng phức tạp đi. Lúc còn lớp dưới thì chỉ học đọc viết chữ hay nhân chia cộng trừ đơn giản, giờ đến lớp 4, lớp 5, đã bắt đầu có bài tập làm văn rồi.

Còn phía Trình Cẩm Chi đã vào cấp 2, học nghiêm túc được hai tháng, sau hai tháng đã lộ ra nguyên hình "học tra" [1]. Cấp 2 thú vị hơn cấp 1 ở chỗ là nam nữ dần dần đã có nhận thức giới tính, trong lớp bắt đầu xuất hiện tình trạng yêu sớm. Lúc trước Trình Cẩm Chi mới lớp 6 thì đã có đàn anh cấp 2 theo đuổi rồi, bây giờ lên cấp 2, lại càng thêm rất nhiều người gửi thư tình cho nàng, người mạnh dạn một xíu thì còn chặn trước xe đạp nàng.

"Trình Cẩm Chi, mình đưa cậu về nhà cho." Ví dụ như Tiền Thiên Tứ trước mắt.

Chịu ảnh hưởng từ trong nhà, Tiền Thiên Tứ lên trung học cơ sở cái gì cũng ngơ ngơ ngác ngác, nhưng đối với chuyện theo đuổi con gái lại đặc biệt hiểu biết. Trình Cẩm Chi lườm cậu bé kháu khỉnh bụ bẫm trước mặt, nàng nhón mũi chân, hai chân thon dài đáp đất. Trình Cẩm Chi đang trong tuổi lớn, cả Trình mẹ cũng nói Trình Cẩm Chi bây giờ ngày một cao lên.

Trình Cẩm Chi mắng Tiền Thiên Tứ hai câu, Dung Tự ngồi sau xe Trình Cẩm Chi nhô đầu ra, cô nhìn xe đạp của Tiền Thiên Tứ chặn trước đầu xe. Trông Tiền Thiên Tứ có hơi ngốc, bị Trình Cẩm Chi mắng cũng không giận, cậu ta chỉ gãi gãi sau gáy. "Cẩm Chi, sao cậu dữ quá vậy."

Trình Cẩm Chi không thèm lý sự với Tiền Thiên Tứ, đạp bàn đạp chở theo Dung Tự đi mất.

"Cẩm Chi, chờ mình." Khi qua đường cái, Hạ Dữu đuổi lên trước. Hạ Dữu cũng chạy một chiếc xe đạp màu hồng phấn. Nhỏ năn nỉ trong nhà nửa ngày, nhà mới mua cho nhỏ chiếc xe đạp.

"Không phải cậu đi lớp học thêm sao?" Trình Cẩm Chi ngừng lại.

"Cô nói cô đi công tác nên bảo mình ngày kia hẳn đến." Hạ Dữu nói.

Mới đó đã gần đến cuối tuần, ấy vậy mà ngày kia Hạ Dữu còn phải đi học thêm, còn chẳng bằng cúp học cho rồi.

Thật ra trung học cơ sở cũng gần như tiểu học thôi, nếu phải nói, thì chính là tần suất Hạ Dữu đi các lớp học thêm càng ngày càng nhiều. Trình ba thương con gái, nên không đăng ký lớp học thêm gì cho Trình Cẩm Chi cả. "Không phải vừa mới lên cấp 2 thôi sao? Khi anh học cấp 2, chữ còn chẳng biết mấy từ, Cẩm Chi như vậy đã rất giỏi rồi."

Vẫn là Trình mẹ kiên trì mời hai gia sư cho Trình Cẩm Chi. "Sao anh có thể so hồi đó với bây giờ được? Anh xem con nhà người ta kìa, khỏi nói xa, nói Hạ Dữu đi. Con bé biết đánh đàn tranh cả dương cầm, thành tích học tập thì khỏi phải nói."

"Trẻ con cấp 2, thành tích tốt thì được gì đâu, khi anh cấp 2 thành tích cũng nát bét, kém nữa bị giáo viên kêu thôi học ấy kìa." Trình ba nở nụ cười hai tiếng, giọng điệu còn có phần đắc ý. "Cũng là nhờ mẹ anh nhét hai rổ trứng gà cho cô chủ nhiệm. Đến cấp 3, khoan hãy nói, người nghe giảng còn chẳng thi tốt bằng anh, người thường thường thi tốt còn chẳng phát huy tốt như khi anh thi đại học."

"Cho dù Cẩm Chi của anh sau này không đậu được trường cấp 3, trường đại học giỏi, anh cũng nuôi nổi con bé." Trình ba dứt lời rồi vỗ vai con gái mình, như chứng minh năng lực của bản thân. Trình Cẩm Chi đang vùi đầu ăn trứng gà, nghe xong cũng ngẩng đầu, nở nụ cười ngọt ngào về phía ba mình. Trong ánh mắt của Trình mẹ, hai cha con cười đến có phần đần độn. Hết cách rồi, chuyện trong nhà vẫn phải dựa vào bà quyết định thôi.

~

Cẩu Vũ từ đằng sau cũng đã tới, Cẩu Vũ ngồi trên xe ô tô của mình. Cẩu gia bây giờ như nhà giàu mới nổi, trước đó chỉ là xe hơi sang trọng loại thông thường, bây giờ đã đổi thành loại xe hơi dài hơn, vô cùng phong cách. Cẩu Vũ hạ cửa sổ xe xuống. "Trình Cẩm Chi, Tiền Thiên Tứ lại cản cậu hả?"

"Phiền chết đi được."

Cẩu Vũ cũng thích xem náo nhiệt, nhỏ chống khuỷu tay trên cửa sổ cười ha ha. Sau khi nở nụ cười, lại nhìn về Dung Tự phía sau. "Dung Tự, sao em còn chưa cao nữa?"

"Hay là em không thể cao được?" Cẩu Vũ khoa trương hỏi.

"Cẩu Vũ, cậu quên rồi sao, Dung Tự nhỏ hơn chúng ta." Hạ Dữu phổ cập kiến thức sinh lý một lần, trông vô cùng ra ngô ra khoai. "Chờ Dung Tự đến tuổi như chúng ta bây giờ thì sẽ bắt đầu cao lên."

Cẩu Vũ chống cằm, nghe rất chăm chú, khi không hiểu còn hỏi một vài vấn đề. Cẩu Vũ vẫn... thông minh như lúc còn tiểu học vậy, cả ngày hờ hững lơ đãng, cũng chẳng biết nhỏ đến trường học làm gì. Chắc có lẽ là bạn cùng lứa đều đi học, không đi học thì sẽ có vẻ kỳ lạ.

Nghỉ hè trước khi vào lớp 6, Dung Tự ở nhà Trình Cẩm Chi làm bài tập. Trình ba ra nước ngoài học tập, chỉ có Trình mẹ ở nhà. Trình Cẩm Chi nhìn sách được một lúc thì đã nằm trên giường chơi di động. Tiểu học Trình Cẩm Chi đã có di động, là ba mẹ cho nàng để thuận tiện nói chuyện với nàng. Đến trung học cơ sở, Trình ba lại đổi một smartphone màn hình lớn cho nàng. Màn hình lớn vô cùng, che khuất cả mặt Trình Cẩm Chi còn được. Dung Tự vừa mới lật trang, chợt nghe được một tiếng bồm bộp, Trình Cẩm Chi lại không cầm chắc di động, di động nện xuống mặt. "Đau..."

Mình tự nện mình, nên chẳng có mặt mũi để khóc. Trình Cẩm Chi ngồi dậy, xoa xoa gò má của mình. Dung Tự cũng đã tới, cô ngồi chồm hổm đưa tay nhỏ ra, giúp Trình Cẩm Chi xoa xoa má. Trình Cẩm Chi vốn đang vẻ mặt đưa đám, bị Dung Tự xoa xoa, biểu hiện trên mặt cũng bị thay thành vui vẻ. "Tự Nhi."

"Chán quá à, em làm bài tập, không chịu chơi với chị." Trình Cẩm Chi nói.

"Vậy em chơi với chị."

Trình Cẩm Chi vui vẻ gật đầu đi xuống giường, chợt lông mày của Dung Tự nhíu lại. Cô kéo lại ống tay áo của Trình Cẩm Chi. "Trên quần của chị... là cái gì vậy?"

"Hả?" Trình Cẩm Chi cúi đầu nhìn xuống, trên đũng quần bấy giờ có mấy chỗ hồng hồng rõ ràng, màu sắc như máu vậy. "Đây là..."

Trình Cẩm Chi nửa hiểu nửa không, Dung Tự cũng là nửa hiểu nửa không.

"Đây là máu sao?" Thần kinh của Trình Cẩm Chi có phần đoạn mất. Dung Tự cũng nhìn nhìn quần Trình Cẩm Chi, không riêng gì đũng quần dính máu, sau mông tất cả cũng đầy là máu. Trình Cẩm Chi bị dọa đến bối rối, nàng bụm lấy bụng của mình, lúc này mới cảm giác cái bụng có hơi đau. Càng bụm càng đau, nàng đặt mông ngồi xuống đất. "Dung Tự, không lẽ chị bị bệnh sao?"

Nghe được hai chữ bị bệnh, lại nhìn thấy máu trên quần Trình Cẩm Chi, vành mắt Dung Tự lập tức đỏ ửng. Cô nghĩ đến người cha mất sớm của mình.

Trình mẹ là bị tiếng gào khóc trong phòng dẫn tới, hai đứa nhỏ lại cãi nhau sao? Chắc không đâu, lâu lắm rồi không cãi nhau cơ mà. Trình mẹ kéo cửa phòng ra, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ ngồi ở trên thảm trải sàn. Trình Cẩm Chi khóc rất gay gắt, đang thút tha thút thít.

"Trình Cẩm Chi, con khóc cái gì?" Trình mẹ hô hai tiếng, hai nhỏ không đáp lại bà, bà không thể làm gì khác hơn là phải đi tới.

"Mẹ, con sắp chết rồi." Trình mẹ vừa ngồi xổm xuống, Trình Cẩm Chi vừa khóc thút thít vừa gắng gượng nói: "Sau này mẹ không còn thấy con nữa đâu."

"Gì?"

Trình Cẩm Chi nâng má Dung Tự, như đang tưởng tượng trong phim truyền hình, nhân vật chính phải cố gắng kiên cường.

"Dung Tự, chị sắp chết rồi." Trình Cẩm Chi nâng má Dung Tự, bản ý của nàng là định động viên Dung Tự, bây giờ thì tốt rồi, nước mắt của Dung Tự bắt đầu ào ào chảy xuống. "Chị sẽ ở trên trời phù hộ em..."

Mỗi lần nhớ đến chuyện lần đầu có kinh, Trình Cẩm Chi hận một nỗi không thể tìm lỗ chôn mình. Cũng may khi đó mẹ ngắt lời nàng, phòng ngừa nàng lại nói thêm điều gì xấu hổ.

Đối mặt với con gái ngu xuẩn của mình, vẻ mặt của Trình mẹ có phần phức tạp. "Theo lý thuyết, bọn con cũng phải học tiết sinh lý rồi chứ. Con ở trường học, rốt cuộc là làm gì vậy?"

Nói thì nói như vậy, cuối cùng vẫn phải dắt con gái đến phòng vệ sinh. Khi Trình mẹ đưa băng vệ sinh cho cô con gái, cô con gái lộ ra vẻ mặt mù tịt, Dung Tự bên cạnh cũng rất mù tịt. Bây giờ Dung Tự còn đang học tiểu học, đương nhiên không hiểu cái này. Trình mẹ lại nói một lần với cô con gái, cô con gái vẫn có phần ngốc nghếch. "Là dán cái này vào quần ạ?"

Khi Trình Cẩm Chi đang dán băng vệ sinh vào trên quần, một cơn gió chợt thổi đến, khiến băng vệ sinh chập chờn theo gió. Hình ảnh này khiến Trình mẹ có phần ngũ vị tạp trần. Với chỉ số IQ của con gái, trên căn bản chắc không biết lót băng vệ sinh rồi. Trình mẹ bèn ngồi xổm xuống, dự định kéo quần Trình Cẩm Chi xuống để làm mẫu cho Trình Cẩm Chi xem một lần. Dung Tự không ngờ dì Trình sẽ kéo quần Trình Cẩm Chi xuống, khi cô thấy phía dưới của Trình Cẩm Chi, đầu óc của cô "oành" một lúc, vội vã nghiêng đầu. "Con đi cầm quần đến."

Dung Tự đã rất lâu không tắm chung với Trình Cẩm Chi, dì nói, chị bây giờ đã là tiểu cô nương, không thể tắm chung với cô hoài được. Buổi tối đi ngủ, dì cũng không cho cô và Trình Cẩm Chi ngủ chung. Dì nói, giờ cô chưa có kinh nguyệt, ngủ cùng với Trình Cẩm Chi sẽ bị ảnh hưởng. Ban ngày, Trình Cẩm Chi có phần không vui, cả người như quả cà bị đánh. Buổi sáng, dì có nói Trình Cẩm Chi vài câu, buổi tối Trình Cẩm Chi nhích tới nhích lui, khiến cho giường đệm đâu đâu cũng là máu. Dung Tự biết dì vì thương nên mới nói Trình Cẩm Chi như thế.

"Còn đau không?" Ban ngày Dung Tự có tra xét cái này, nói là bị cái này sẽ rất đau. Dung Tự bưng nước nóng, Trình Cẩm Chi lắc lắc đầu. Cô lại đặt nước nóng xuống, chà chà tay nhỏ của mình rồi kề sát tay mình vào trên bụng Trình Cẩm Chi.

Trình Cẩm Chi rất dễ dỗ, Dung Tự xoa vài lần, nàng đã đưa mí mắt lên, vẻ mặt cũng phấn chấn trở lại. "Tay em thật là ấm áp, chị cảm thấy không còn đau như trước nữa."

Trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nụ cười long lanh.

*Chú thích:

[1] học tra: chỉ những người không thích học, thành tích học tập kém cỏi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.