Tình Đầu Quan Trọng Nhất Thế Gian

Chương 20: Phải cao lên



Nhập học lớp 6 có hai kỳ thi tháng sẽ phải trải qua, đó chính là kỳ thi lên thẳng bản bộ trung học cơ sở, top 30 người đứng đầu có thể nhận được tư cách vào học. Dung Tự lớp 6, Trình Cẩm Chi cũng đã lớp 8. Lớp 8 cũng sắp bắt đầu bận bịu chuyện thi cử rồi.

"Thi thế nào rồi?" Mặc dù đã học cấp 2 được năm thứ hai, nhưng Trình Cẩm Chi đối với ký ức "ngoan cường phấn đấu" của khi đó vẫn chưa phai nhòa.

Yên xe của Trình Cẩm Chi đã được chỉnh đến cao nhất, hai chân thon dài hoàn toàn có thể chạm đất, nhớ hồi lớp 7, nàng còn phải nhón mũi chân cơ. Tuy rằng Trình Cẩm Chi không phải là người cao nhất lớp, nhưng cũng được tính là thuộc dạng khá cao trong lớp học. Tỉ lệ cơ thể của nàng rất tốt, mặc dù bây giờ chỉ mới 1m62, nhưng trông đặc biệt cao ráo. Hạ Dữu cũng vừa đo chiều cao hôm qua, nhỏ đã đột phá 1m6 rồi. Lớp 6 tiểu học, Hạ Dữu là 1m59, sang lớp 8, cuối cùng cũng thành 1m6. Còn phía chiều cao của Cẩu Vũ thì lại không có thay đổi gì, cha mẹ nhỏ khá sốt ruột, cho nhỏ ăn này ăn kia, nhưng vô dụng, vẫn chỉ có ba mét bẻ đôi khắp nơi điên loạn. Dung Tự cũng chẳng cao gì mấy, so với Cẩu Vũ còn muốn thấp một chút, cũng khó trách Cẩu Vũ hay cười cô.

"Cũng tạm." Dung Tự ngoan ngoãn gật gật đầu.

Cũng tạm, vậy thì chắc thi tốt rồi. Trình Cẩm Chi vẫn tin tưởng năng lực của Dung Tự. "Lên xe, chúng ta về nhà ăn đồ ngon."

Dung Tự đứng yên, Trình Cẩm Chi lại hỏi: "Làm sao đó?"

Trên mặt Dung Tự có hơi đỏ, cô gãi má mình một cái. "Ừm... hôm nay để em chở cho."

Lúc này Trình Cẩm Chi mới phản ứng lại, cũng xấu hổ bước xuống khỏi xe. "Chị cũng không đau lắm đâu."

Khi Dung Tự chỉnh yên thấp xuống, Trình Cẩm Chi lại đứng bên cạnh cô, so sánh chiều cao. "Tự Nhi, không lẽ chị cao quá nhanh sao? Chị lại cao nữa rồi nè."

Dung Tự học đạp xe rất nhanh, không giống Trình Cẩm Chi phải ròng rã cả một kỳ nghỉ hè, khi quẹo còn bị dọa đến cả bỏ tay lái đi. Sau khi Trình Cẩm Chi lên cấp 2, nàng càng cao nhanh hơn, đặc biệt là lớp 7. Bản thân nàng còn không cảm giác được điều đó, nhưng lúc đạp xe thì có hơi bất tiện, cũng may có Dung Tự lanh trí chỉnh yên xe cho nàng. Tuy rằng hai đứa một cấp 1 một cấp 2, nhưng thời gian ở cùng nhau trái lại rất nhiều. Trình ba bận rộn công việc, hở một tí phải ra khỏi nước để quan sát học tập. Kỳ nghỉ đông và hè của những năm tiểu học, Trình Cẩm Chi hầu hết đều phải sang nơi khác du lịch, bây giờ Trình ba bận rộn không có thời gian, nàng căn bản đều phải ở nhà chơi.

"Là em quá lùn." Nghĩ tới đây, Dung Tự có phần chán nản. Lời của Cẩu Vũ luôn luôn quay quanh trong đầu cô. Có lẽ nào cô không thể cao được nữa hay không? Lúc trước Trình Cẩm Chi lớp 6, tay chân đã rất mảnh khảnh thon dài rồi, bây giờ thì vóc người lại càng cao hơn. Dung Tự ngẩng đầu nhìn Trình Cẩm Chi. Tuy rằng Trình Cẩm Chi luôn cao hơn cô, nhưng bây giờ thì cao hơn nhiều lắm. Không thể kề vai sát cánh, Dung Tự có hơi tự ti. Trình Cẩm Chi nâng mặt Dung Tự. "Rất tốt mà, lùn lùn rất đáng yêu."

"Chị còn có thể xoa đầu em nữa nè." Trình Cẩm Chi xoa đầu nhỏ của Dung Tự.

"Em xoa không tới chị." Dung Tự nói.

Nghĩ nghĩ, Trình Cẩm Chi cũng ngồi xổm xuống, nàng nắm tay Dung Tự đặt vào trên đầu mình. Vò mái tóc dài của Trình Cẩm Chi một lúc, trên người Trình Cẩm Chi tỏa ra mùi hương như có như không. Là mùi sữa tắm? Dù sao cũng không phải mùi sữa như khi còn bé. Khi còn bé, trên người Trình Cẩm Chi có mùi sữa rất nặng. Thơm mà không ngấy, rất dễ chịu. Cảm xúc của Dung Tự cũng chẳng còn sa sút nữa, cô đưa mí mắt lên.

Nhìn Dung Tự vui vẻ, Trình Cẩm Chi cũng cười theo. "Em xem, chị ngồi xuống là em có thể xoa được chị đó thôi."

Tươi cười của Trình Cẩm Chi khiến Dung Tự cảm thấy không cao nhanh cũng chẳng phải việc gì xấu. Lúc Trình Cẩm Chi tiễn Dung Tự về, chú đang ngồi ở cửa hút thuốc. Chú vẫn luôn rất ưa nhìn, lúc Dung Tự còn nhỏ, cô đã thấy không ít người chuyên môn qua nhà thím chỉ để nhìn chú. Chú luôn làm những công việc khá nặng nhọc nhưng vóc người vẫn không biến dạng.

"Về rồi à." Chú nhìn Dung Tự, lúc trông thấy Trình Cẩm Chi, mắt của chú sáng rực lên một lúc. "Cẩm Chi cũng tới sao, tiểu cô nương trưởng thành rồi."

Khi Dung Tự và Trình Cẩm Chi đi tới, chú mới đầu còn không nhìn rõ, có lẽ là do chiều cao của hai đứa chênh lệch quá nhiều. Nếu là hai tiểu đậu đinh hay nhún nhảy của trước đây, trông thật xa cũng biết là hai nhỏ. Chớp mắt một cái, con gái của Trình gia đã cao như vậy rồi, hình như chỉ lớn hơn hai tuổi so với Dung Tự mà thôi. Vẻ mặt của Dung Tự hồng hào hơn rất nhiều, không còn thiếu dinh dưỡng như trước đây nữa. Chưa thấy thì bình thường, nhưng khi đến lúc thấy chiều cao của Trình Cẩm Chi rồi, lúc ăn cơm, chú kẹp thịt trong bát sang cho Dung Tự. "Dung Tự, buổi tối con đừng học tập quá khuya, đi ngủ sớm chút đi."

Khi Dung Tự trở về phòng, Dung Tuấn lại nhìn sang Tiền San đang ăn ngấu nghiến bên cạnh bàn. Sức ăn của Tiền San luôn rất lớn, ông ta còn chưa thò đũa được miếng gì, Tiền San đã lướt sạch đĩa. Dung Tuấn buộc lòng phải gắp cơm khô cằn trong bát mà ăn. "Tiền San."

"Sao nữa?"

"Dung Tự đã lớn vậy rồi." Dung Tuấn chậm rãi bảo: "Nên được ăn chút đồ dinh dưỡng."

"Đồ dinh dưỡng? Không phải nó rất ổn sao, bay được nhảy được mà."

"Mua cho con bé hai túi sữa bột đi, thấp hơn người ta nhiều thế mà coi được." Không nhắc thì thôi, nếu đã nhắc thì chung quy phải mua chút đồ cho Dung Tự bồi bổ chiều cao mới được.

"Thấp hơn ai? Tôi thấy cái tuổi này thì cao thế đúng rồi còn gì."

"Con gái Trình gia đấy, tôi xem có hơn 1m6 rồi kìa."

Đôi mắt Tiền Sang lập lòe chuyển động. "Vậy ông đi hỏi thăm xem nhà nó mua dạng sữa bột gì."

Tiền San có tính toán của riêng bà ta, chỉ cần Dung Tuấn đi hỏi, Trình gia nhất định sẽ ngại ngùng, bọn họ thương Dung Tự như vậy cơ mà, không chừng sẽ đưa cho hai hộp sữa bột dinh dưỡng ấy chứ. Bà chủ Trình của Trình gia suy cho cùng vẫn chưa biết quản lý việc nhà, đồ đạc gì cũng đều cho Dung Tự một phần, đích thực xem Dung Tự là con nhà họ vậy.

Đương nhiên Dung Tuấn không biết tính toán của Tiền San vợ mình rồi. Khi Trình gia đưa sữa bột cho ông, ông mới hiểu được vợ mình đang bàn tính cái gì. Đùn đùn đẩy đẩy một lúc, Dung Tuấn rốt cuộc cũng phải nhận lấy.

~

Buổi tối Dung Tự làm bài tập, chú bưng sữa đi đến. "Có kết quả cuộc thi chưa?"

"Sắp có rồi ạ." Dung Tự ngoan ngoãn nhận lấy sữa tươi.

"Ừ." Chờ chú ra ngoài, Dung Tự uống một hớp sữa tươi. Lúc tối ngủ, Dung Tự duỗi thẳng cơ thể. Cô cực kỳ hy vọng cơ thể của mình bị chuột rút, trên internet bảo, cơ thể bị chuột rút chính là đang cao lên. Khi Trình Cẩm Chi lớp 7 còn ngủ chung với cô, có một lần ban đêm, Trình Cẩm Chi bị sự đau nhức trên cơ thể làm bật khóc. Gò má của Trình Cẩm Chi vùi vào trong cổ cô, nàng hít hà mũi. "Chị không muốn cao đâu, đau quá à."

Uống sữa, rồi sẽ cao lên thôi. Dung Tự gần như mang theo tâm tình mong bị đau, mong được cao mà hạnh phúc đi ngủ.

~

Thành tích nhanh chóng được gửi xuống, Dung Tự không ngoài dự đoán mà xếp hạng nhất cả khối. Vành mắt của Cô Bối cũng đỏ, khi đưa thành tích cho Dung Tự, cổ còn xoa nhẹ đầu Dung Tự đến mấy lần, cảm giác như Dung Tự sắp tốt nghiệp. "Dung Tự, sang năm em cũng có thể lên bản bộ cấp 2 rồi."

"Cám ơn cô ạ." Lúc Dung Tự đi, cô có cúi mình cho cô Bối một cái, góc 90 độ vô cùng nghiêm chỉnh. Tình cảm thiêng liêng của hai cô trò khiến người ta quên mất đi tiết sau là do cô Bối đứng lớp, hai cô trò làm như đây là lần cuối cùng gặp mặt không bằng.

"Woa, nhiều điểm 100 quá." Nhìn phiếu điểm của Dung Tự, Trình Cẩm Chi phát ra thanh âm khen ngợi.

Tuy rằng đã lớp 8, nhưng một chút tự giác của học sinh cấp 2 Trình Cẩm Chi vẫn không có, nhìn thành tích của tiểu học còn đặc biệt khen ngợi. "Dung Tự, em siêu quá."

"Siêu gì chứ." Cẩu Vũ ở ngay bên cạnh, nhỏ loạng choạng mà chạy xe đạp. Cẩu Vũ ghen tị khi Trình Cẩm Chi và Hạ Dữu đều có xe đạp chạy, nhỏ ồn ào với nhà cả năm trời, nhà mới chịu mua xe đạp cho nhỏ. Mặc dù là xe đạp, nhưng Cẩu gia cũng phải phát huy bản chất nhà giàu mới nổi. Chiếc xe đạp leo núi của Cẩu Vũ giá cả vô cùng đắt đỏ, cảm tưởng như nạm kim cương trên xe vậy. Yên xe đã được chỉnh đến thấp nhất, song Cẩu Vũ vẫn phải nhảy lên mới ngồi được, dĩ nhiên khiến chiếc xe có phần lắc lư theo.

Lỗ mũi của Cẩu Vũ đã sắp hất lên trời rồi. "Bây giờ tớ làm bài thi của Dung Tự cũng có thể được điểm tối đa vậy." Phía sau Cẩu Vũ còn đi theo hai vú em, người bên trái người bên phải, chỉ lo Cẩu Vũ bị ngã xe thôi.

"Bây giờ cậu đã lớp 8 rồi." Chân Hạ Dữu đáp đất, liếc mắt nhìn Cẩu Vũ đang vênh mặt đắc ý.

"Dù sao tớ có thể làm bài thi của Dung Tự được, mà Dung Tự thì không biết làm bài thi của tớ." Cẩu Vũ nói. So sánh với Dung Tự lớp 6, Cẩu Vũ còn mang theo chút ít kiêu ngạo.

Trình Cẩm Chi không đếm xỉa tính cách quái gở của Cẩu Vũ, nàng quay đầu nói với Dung Tự: "Em thi tốt lắm, chị mua đùi gà rán cho em ăn nha."

Dung Tự cũng không đếm xỉa gì Cẩu Vũ, khuôn mặt nhỏ của cô có phần hưng phấn. "Em không muốn ăn đùi gà rán, em muốn uống sữa bò."

Sữa bò có thể giúp em cao lên.

"Chị có thể cho em sữa của chị nè." Thấy không ai để ý đến nhỏ, Cẩu Vũ lại chõ mồm vào. Tại sao có người lại thích uống sữa cơ chứ, nhỏ ghét nhất là uống cái đó.

"Có thật không?"

"Thật. Ngày mai chị đem cho em." Cẩu Vũ nói.

Sữa bò của Cẩu Vũ là từng thùng từng thùng mang tới, dù sao nhà nhỏ cũng có rất nhiều loại này. Khi Dung Tự nhận lấy sữa, cô ngọt ngào nở nụ cười về cho Cẩu Vũ.

"Em đừng cười với chị vậy." Cẩu Vũ nói: "Lúc em cười nhìn rất giống Trình Cẩm Chi, cảm giác như sắp giở trò xấu vậy."

Cười nhìn giống Trình Cẩm Chi sao? Lúc Dung Tự rửa mặt, lại nhìn bản thân trong gương một chút. Vậy rất tốt mà.

Uống nhiều sữa như vậy nhưng Dung Tự vẫn không cao nổi. Khi tốt nghiệp tiểu học cô vẫn còn là tiểu đậu đinh, run run rẩy rẩy mà đứng ở hàng thứ nhất. Chụp xong ảnh tốt nghiệp, Dung Tự cảm thấy da đầu tê rần, là đại vương chơi lầy Tư Đồ lại níu đuôi ngựa của cô. Tư Đồ níu tóc Dung Tự, kéo Dung Tự lại. "Này, cậu vào trường chuyên trung học đúng không?"

"Ừ ừ."

"Mình cũng vào trường đó." Tư Đồ Dương hất cằm lên. "Nếu lỡ chung lớp mà cậu giả bộ không quen biết mình, mình..."

"Con làm sao nào?" Vóc người cao gầy của cô Trịnh đứng lên, che khuất đi bóng dáng của hai tiểu đậu đinh. Tư Đồ vội vã buông tóc Dung Tự ra, cậu co cổ lại. "Chào cô ạ."

Cô Trịnh dở khóc dở cười, hừ mũi một tiếng xem như là đáp lại Tư Đồ. Tư Đồ chào hỏi xong xuôi rồi chạy đi như một làn khói. Chạy đến chỗ ngoặt, chắc là tự thấy mình mất mặt quá, cậu ở chỗ ngoặt làm cái mặt quỷ về hướng Dung Tự. Dung Tự không nhìn Tư Đồ, cô chỉ ngoan ngoãn chào hỏi cô Trịnh. Cô Trịnh chợt bế Dung Tự lên rồi kêu gọi anh thợ chụp ảnh. "Anh ơi, giúp em chụp một tấm với học sinh với."

"Cô Bối, cô muốn chụp chung không?" Anh thợ chụp ảnh mới vừa đưa ống kính lên, chợt thấy cô Bối chủ nhiệm đi tới thì bèn hỏi.

Cô Bối hơi đỏ mặt, cô Trịnh nhìn cô Bối bên cạnh, nói chuyện cũng có phần lắp bắp. "Vậy, vậy thì chụp chung đi."

Cô Trịnh ôm Dung Tự, còn cô Bối thì nhẹ nhàng đặt tay trên cánh tay của Dung Tự. Hai người nhìn nhau nở nụ cười, trông đặc biệt ngọt ngào. Nghĩ đến hình ảnh cô Bối và cô Trịnh hôn môi, tay Dung Tự lại không biết nên đặt đâu, cứ thế mà vẻ mặt vô tội chụp ảnh cùng các cô giáo.

Lời của editor: Đã đi được 20 chương, được 1/5 quãng đường rồi, tuy quãng đường phía trước còn kẹt xe nhiều lắm nhưng cuối cùng cũng sẽ đến đích thôi, hy vọng là thế, chaiyo~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.