Cửa sổ đóng khung ráng chiều vàng cam như màu nước soda vào khung tranh sơn dầu, những cánh chim bay vút trên bầu trời quay về tổ ấm, hoà vào bóng tối nơi ánh nắng lụi tàn.
Trong phòng không mở đèn, ánh sáng yếu ớt nghiêng mình rọi sáng đôi mắt Ngụy Khinh Ngữ. Hương Brandy đào đánh úp nàng từ phía sau.
Nàng không thể thấy biểu cảm của người sau lưng mình, nhưng lại cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng rực của Quý Tiêu đang phả vào cổ mình.
Ngụy Khinh Ngữ không rõ “Ms. Rabbit” là thế nào, nhưng lại như ngừng thở vì chính bức ảnh đại diện hình chú thỏ trên diễn đàn của mình.
Tối hôm qua sau khi lăn lộn với Quý Tiêu đến mệt nhoài, nàng đã vội vã chạy lên diễn đàn mà quên giấu đi danh tính thật của mình.
Quý Tiêu thấy người trước mặt mình yên lặng, liền nắm cổ tay nàng kéo sát lại gần mình thêm một chút.
Đôi môi khô khốc mơn man vành tai mềm mại, thô ráp nhưng vẫn rất dịu dàng: “Cậu có phải là user190245 không?”
Lời này nghe giống một câu hỏi nhưng thực tế càng giống như đang tuyên bố sự thật.
Tất nhiên Ngụy Khinh Ngữ mình không thể giấu giếm được nữa, nàng nhẹ nuốt nước bọt, thừa nhận với Quý Tiêu: “Là mình.”
Tiếng nói kia nho nhỏ nhưng khi chui vào lòng Quý Tiêu lại trở thành một dấu ấn thật sâu.
Cô ôm eo Ngụy Khinh Ngữ, kéo nàng quay mặt về phía mình, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy có thể nói với mình vì sao khi đó cậu lại sử dụng thân phận này không?”
“Mình cũng không biết.”
Ngụy Khinh Ngữ nhìn vào đôi đồng tử màu vàng cam gần ngay trong gang tấc của Quý Tiêu, trả lời như thế.
Thực ra nàng cũng không rõ vì sao khi đó mình lại lập tài khoản ấy để đi bênh vực Quý Tiêu, cũng chẳng biết vì sao mình lại chấp nhận lời mời kết bạn của cô.
Chỉ là mỗi khi màn đêm buông xuống, khi ngồi bên cửa sổ nhìn ánh đèn trong phòng Quý Tiêu tắt đi, nàng có cảm giác giống như mình đang nhìn xuyên qua màn hình nhỏ, trông thấy một Quý Tiêu ở thế giới khác.
Ngụy Khinh Ngữ nghĩ đến đó thì nhấc tay vòng qua bờ vai Quý Tiêu: “Chỉ là… Mình thực sự may mắn vì ngay cả khi mình chẳng hề hay biết lý do, nhưng mình lại có thể dùng thân phận này để làm bạn với cậu trong quãng thời gian cô độc nhất.”
Đôi đồng tử nàng thiếu nữ sâu thăm thẳm, đong đầy những gợn sóng dịu dàng, khiến Quý Tiêu vô cùng cảm động.
Lời vừa dứt, Ngụy Khinh Ngữ còn chưa kịp lấy hơi, cánh môi mềm mại kia đã vội vã dán lên đôi môi chưa kịp chuẩn bị của nàng.
Quý Tiêu cuống quýt hôn, ép Ngụy Khinh Ngữ phải thẳng lưng ngửa về phía sau. Bên lưng chỉ có một cánh tay đang đỡ lấy khiến nàng cảm thấy thiếu an toàn.
Thế nhưng chỉ một giây sau, một cánh tay mảnh khảnh xinh đẹp lướt qua tầm mắt nàng, lần tìm vươn tới.
Những ngón tay thon dài luồn qua làn tóc đen nhánh, giữ vững mái đầu đang ngả về sau của nàng.
Vừa ngang ngược lại vừa dịu dàng.
Là Brandy đào, cũng chính là Quý Tiêu.
Nụ hôn này không kéo dài quá lâu, ngay ở thời điểm Quý Tiêu cảm giác Ngụy Khinh Ngữ thiếu hụt dưỡng khí liền buông nàng ra.
Cô nhìn nàng thiếu nữ đang dựa vào lồ ng ngực mình, khẽ nói: “Cậu biết không, thực ra mình có một tật xấu.”
“Mình đố kị với Tấn Nam Phong, cũng ghen tị với ‘Quý Tiêu’ lúc ban đầu. Mình căm ghét cái người mà ông trời tác hợp cho cậu trong nguyên tác, cũng ghen tức với đứa trẻ vô tư đã chơi đùa cùng cậu năm đó.”
Ngụy Khinh Ngữ chỉ vừa mới ổn định hơi thở, đôi con ngươi xanh biếc vẫn còn đó lớp sương mù mỏng manh.
Đến cuối cùng, ánh chiều tà rơi vào đôi mắt xanh biếc của Ngụy Khinh Ngữ, chỉ cần hơi cong lên liền tuôn trào những ý vị ngọt ngào.
Rốt cuộc nàng cũng nghe được từ miệng cô hai từ “ghen tị”.
Thế là, nàng mở to mắt nhìn người trước mặt, cố gắng ổn định lại ngữ điệu bình thản, chầm chậm nói: “Nhưng bây giờ mình chỉ thuộc về một mình cậu.”
Nói xong, Ngụy Khinh Ngữ vừa nói vừa ấn cổ Quý Tiêu xuống, vừa nhón chân hôn cô.
Nhiệt độ trong phòng phủ lên cửa sổ khép kín một lớp sương mỏng, áo khoác dày cộm bị Quý Tiêu cởi ra ném xuống mặt đất.
Hương bạc hà như bùng lên trong không khí, thân thể mỏng manh của Ngụy Khinh Ngữ bị Quý Tiêu gắt gao bao bọc, sau đó cô liền gấp gáp ôm nàng lên giường.
Ánh sáng ngoài cửa sổ càng lúc càng yếu ớt, những khớp xương cột sống nhô lên như được phủ một lớp đánh bóng, uốn lượn theo hô hấp của nàng, trải dài trơn láng đến hai vết hõm trên vòng eo nhỏ xinh. Ánh sáng chiếu vào nơi ấy nhìn từ xa trông như hồ nước óng ánh.
Sương mù ngăn cách căn phòng với thế giới bên ngoài cửa sổ, trên chiếc giường ở nơi không ai có thể trông thấy, chóp mũi tinh xảo của người thiếu nữ cứ thế hôn lên trên mặt hồ nước.
Sau đó, giống như hai người hành hương chia nhau mỗi người đi một ngả, mang theo hương Brandy đào lần tìm đến đúng nơi cần đến.
Một đường men xuống dưới như đang tìm kiếm một thứ gì đó ở sâu bên trong, một đường đi lên phía trên mà hôn.
Từ vòng eo thon đến thắt lưng, từ bờ vai trắng nõn đến cần cổ kiêu hãnh.
Cuối cùng dừng lại ở dòng suối trong trẻo sau gáy kia.
Hương bạc hà nồng nàn không ngừng phả ra từ đó, len lỏi vào lí trí của Alpha trước mặt.
Quý Tiêu nhắm lại đôi mắt, đầu lưỡi lướt qua răng nanh bén nhọn. Mỗi một cử động đều toát lên d*c vọng chiếm hữu của Alpha.
Không muốn nhường nàng cho bất kì ai khác nữa.
Dù cho lần này thứ muốn cướp nàng đi là vận mệnh thì cô cũng không muốn.
“Ngụy Khinh Ngữ, tôi muốn em chỉ thuộc về một mình tôi…”
Quý Tiêu thì thầm bên tai Ngụy Khinh Ngữ như thế.
Những nụ hôn rơi như mưa vây lấy tuyến thể như thể đang lấy lòng nó vậy.
Hương Brandy đào lưu luyến quẩn quanh bên người Ngụy Khinh Ngữ. Rõ ràng Alpha này đã nảy sinh ý nghĩ rồi, vậy mà vẫn còn muốn kiềm chế.
Nàng rất thích cảm giác được người khác quý trọng này, bàn tay phải đan lấy tay Quý Tiêu, thả xuôi bên người.
Hương bạc hà vẫn còn tản mát trong không khí, đôi mắt lấp lánh ánh sáng khẽ rủ xuống.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu, cánh mũi thoáng hừ nhẹ một tiếng tựa như ngầm đồng ý: “… Ừm.”
Rồi sau đó, răng nanh bén nhọn xuyên qua lớp màng tơ lụa sáng tựa pha lê, hương đào nồng nàn bao bọc lấy rượu Brandy lạnh thấu xương, làn sương mờ ảo trên cửa sổ in lên hình ảnh sáng trong.
Ánh trăng thế chỗ cho ánh nắng, ở nơi cửa sổ mịt mù rọi xuống ánh sáng trắng trong. Ngụy Khinh Ngữ tựa vào vai Quý Tiêu, khẽ ngước cổ lên, để Quý Tiêu lưu giữ mãi mãi cho nàng hương vị chỉ thuộc về riêng cô.
•
Sau khi đánh dấu hoàn toàn, đêm đó hai người lăn lộn hơi quá trớn, hương bạc hà trộn lẫn với hương đào bên trong rượu Brandy đến tận bốn giờ sáng mới tiêu tán bớt.
Khi tia sáng ló mình khỏi chân trời, thành phố dần dần tỉnh giấc thì Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ mới dựa sát nhau rồi cùng chìm vào mộng đẹp.
Tiểu Quất không rành thế sự định lên lầu gọi Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ dậy như thường lệ thì bị dì Ngô ngăn lại.
Tiểu Quất ngơ ngác ra mặt, dì Ngô liền giơ ngón tay lên “suỵt” một tiếng, sau đó vừa kéo nàng xuống nhà vừa nói: “Không được lên đó. Hôm nay trời đẹp như thế, Ngụy tiểu thư cũng lâu rồi mới có dịp không đi công tác, để tiểu thư và Ngụy tiểu thư ngủ thêm một lát đi.”
Tiểu Quất nghe dì Ngô nói thế, đầu óc lúc này mới chầm chậm nhớ lại chiều hôm qua.
Nàng như được giác ngộ liền gật gật đầu với dì Ngô, sau đó rón rén theo bà đi xuống lầu.
Chim sẻ sải cánh vút bay qua bầu trời trong xanh đêm Giáng Sinh, chớp mắt mặt trời đã bị mặt trăng thế chỗ.
Đêm Giáng Sinh ngày càng náo nhiệt rộn rã hơn khi hoàng hôn buông xuống, những cửa hàng giăng đèn kết hoa để đêm nay trở thành đêm không ngủ.
Cũng vào lúc này, trong căn phòng tối om có tiếng chăn mền sột soạt, Quý Tiêu đã tỉnh lại sau một đêm nồng say.
Khi cô vẫn còn ngái ngủ, một đôi tay ấm áp phủ lên mặt cô: “Tỉnh rồi à?”
Quý Tiêu biết đó là tay Ngụy Khinh Ngữ, liền chơi xấu dựa cả đầu vào trong ngực nàng, bọc nàng trong tấm chăn ấm áp, nhẹ gật đầu: “Ừm.”
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu, cực kì dịu dàng xoa xoa đầu cô: “Mặc quần áo vào đi, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.”
Hương bạc hà chưa tan hết vẫn còn quẩn quanh trên người Ngụy Khinh Ngữ, Quý Tiêu hít hà một hơi, nói: “Hôm nay là Giáng Sinh à?”
Ngụy Khinh Ngữ gật đầu: “Ừ, bên ngoài trông có vẻ đông vui lắm.”
“Được rồi.” Quý Tiêu đồng ý, kế đó ngẩng đầu đòi hỏi Ngụy Khinh Ngữ một “nụ hôn chào buổi sáng” muộn màng.
Vì lễ Giáng Sinh phương Tây và ngày Tết trong nước cách nhau không quá xa, đêm Giáng Sinh cũng giống như đêm giao thừa, càng về tối càng có không khí lễ hội.
Ngay cả vòng quay khổng lồ vừa xây dựng gần đây cũng không ngừng hoạt động vì lễ Giáng Sinh. Một vòng tròn vàng kim lấp lánh trải dài trên mặt sông, thoạt nhìn trông vô cùng tráng lệ rực rỡ.
“Oa, đẹp quá.” Quý Tiêu nhìn chiếc đu quay, không khỏi cảm thán.
“Vây lại gần xem chút.”
Ngụy Khinh Ngữ nói xong thì khoác cánh tay Quý Tiêu, kéo cô đi về hướng vòng quay khổng lồ.
Mặc dù trời đã tối, gió đêm thổi đến từ mặt hồ khiến người ta run lên vì lạnh, thế nhưng người chờ chơi vòng quay vẫn xếp thành một hàng dài.
Quý Tiêu bị Ngụy Khinh Ngữ kéo đi như thế, không thèm nhìn nhóm người xếp hàng phía trước, đến khi dừng lại ở một nhóm xếp hàng ít hơn và di chuyển cũng nhanh hơn.
Gió lạnh thổi mấy sợi tóc mai của Quý Tiêu bay tán loạn, cô như hiểu ra điều gì, nhìn qua Ngụy Khinh Ngữ: “Cậu tới lấy phiếu xếp hàng từ trước rồi phải không?”
Ngụy Khinh Ngữ cau mày, hỏi ngược: “Chẳng lẽ cậu không muốn ngồi sao?”
Đôi mắt sáng lấp lánh ngập tràn ý cười của nàng thiếu nữ khiến Quý Tiêu không thể nào phản bác, cũng không muốn đôi co thêm.
Cô giơ tay chắn gió, giúp Ngụy Khinh Ngữ chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối tung rồi khẽ nói: “Cám ơn cậu.”
Ngón tay mềm mại lướt qua trán Ngụy Khinh Ngữ, để lại nơi đó một chấm ấm áp.
Ngụy Khinh Ngữ cứ nhìn Quý Tiêu như vậy, nhưng dường như đôi mắt nàng đã nhìn thấy thứ gì đó khác. Nàng khẽ nắm cánh tay Quý Tiêu, nói: “Cậu ở đây chờ mình một chút.”
Nói xong không đợi Quý Tiêu kịp phản ứng, Ngụy Khinh Ngữ đã bước nhanh ra khỏi hàng chờ.
Khăn quàng cổ màu đỏ bị gió thổi phất phơ trong đôi mắt Quý Tiêu. Khi cô chưa kịp tìm kiếm bóng dáng của Ngụy Khinh Ngữ thì đã có một chùm màu đỏ chiếm lấy ánh mắt cô.
“Chị ơi.” Một cô bé bập bõm tiếng Trung cầm bó hoa đỏ thắm đứng trước mặt Quý Tiêu.
Cô bé vừa cao vừa gầy, chiếc áo bông dày cộm càng làm nổi bật dáng người mảnh khảnh, dưới mái tóc xoăn vàng là gương mặt đỏ bừng vì lạnh.
Trông cô bé hơi nhút nhát, vì nhìn hành động giữa Ngụy Khinh Ngữ và Quý Tiêu nên em đoán hai người là một đôi, cho nên mới can đảm đến chào hàng hai người ngoại quốc các cô.
Quý Tiêu liếc mắt nhìn một cái đã hiểu ý của cô bé. Thấy cô bé đứng trong gió lạnh, cô hơi cau mày, rành mạch nói bằng tiếng Anh: “Trời lạnh như thế, sao em còn ra đây bán hoa hồng?”
“Vì tối nay là đêm Giáng Sinh, em và em gái định bán mấy bó hoa này, sau đó đi ăn tối.” Nói xong, cô bé lại bắt đầu chào hàng bằng tiếng Anh, trên tay em cầm chiếc giỏ đầy ắp hoa: “Chị cứ yên tâm, những đoá hoa hồng này đều do chúng em hái vào buổi sáng ở nhà kính phía Tây, là những đoá đẹp nhất đó. Chị không cần phải lo người yêu mình không thích, em đảm bảo với chị, đây là hoa hồng đẹp nhất đêm nay.”
Giữa lúc cô bé đang nói thì gió lạnh bỗng vù vù thổi đến.
Cô bé cố gắng che chắn những cành hoa hồng có gai trong giỏ xách, thậm chí chẳng thèm để ý tay mình đã bị xước.
Đúng lúc này, một cô bé khác đang che chắn mấy bó hoa hồng đi đến từ phía xa, trông còn nhỏ hơn cả nàng, gương mặt nổi đầy tàn nhang mạnh mẽ chống chọi với gió lạnh.
Những đoá hoa hồng này là hy vọng của hai người đêm nay.
Quý Tiêu nhìn hai cô bé bên cạnh, sống mũi bất giác cay cay.
Cô vẫy vẫy tay với cô bé đứng ở xa, nói: “Tới đây, bán cho chị đi, chị lấy hết cả giỏ.”
Cô bé lớn hơn không tin vào tai mình, đôi mắt hiếm lạ trở nên sáng rỡ: “Thật ư?”
“Thật, bán cho chị đi.” Quý Tiêu gật gật đầu, đồng thời móc trong túi ra hai tờ tiền lớn đưa cho cô bé, “Dẫn em của em về đón Giáng Sinh ấm áp đi.”
“Cám ơn chị, Chúa Trời sẽ cầu nguyện cho chị!”
Cô bé cực kì vui vẻ chúc phúc cho Quý Tiêu, sau đó đưa hoa hồng cho cô rồi kéo tay em gái vui vẻ hoà vào dòng người.
Quý Tiêu nghe những lời ấy, không khỏi nở nụ cười ẩn ý.
Cô nhìn hoa hồng đỏ thắm trong giỏ, li3m nhẹ cánh môi, nói với đoá hoa hồng đẹp nhất: “Giúp em một chuyện tốt, nhớ kĩ phải giúp tôi có giấc mộng đẹp đấy.”
Bầu trời đen tuyền trên cao, ánh trăng sáng trong vô ngần.
Gió đêm lại lần nữa táp vào mặt khiến những cánh hoa hồng run rẩy như thể đang đáp lời Quý Tiêu.
Hàng chờ bước đi rất trật tự, Quý Tiêu nhìn khoảng cách giữa mình và vòng quay chỉ còn một người, hơi sốt ruột quay đầu tìm kiếm Ngụy Khinh Ngữ.
Nhưng cô còn chưa kịp đảo mắt tìm thì đã thấy Ngụy Khinh Ngữ bước nhanh đến, trên tay còn cầm theo một chiếc hộp màu đỏ xinh đẹp.
Buồng treo của vòng quay khe khẽ lắc lư, sau đó ổn định tiếp tục di chuyển lên cao.
Không gian chật hẹp bên trong hơi lạnh, Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ ngồi bên cạnh mình, hiếu kì nhìn chiếc hộp trong tay nàng: “Cậu vừa đi mua gì thế?”
“Có vẻ chúng ta đều chuẩn bị quà tặng nhân lúc tách nhau ra.” Ngụy Khinh Ngữ nói, sau đó nàng đặt chiếc hộp lên đùi Quý Tiêu: “Mở ra xem thử đi.”
Gió nhẹ phất lên chiếc nơ con bướm trên hộp, như thể mong chờ được ai đó mở ra.
Quý Tiêu vừa ngờ vực vừa mong chờ kéo mở dải lụa đang rủ xuống, nháy mắt chiếc hộp bật mở nở rộ như đoá hoa.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn xuyên qua đoá hồng trên tay, thấy rõ sự vui mừng kinh ngạc trong đôi mắt Quý Tiêu.
“Là ‘Khách sạn đế vương’ ở trong hộp!” Quý Tiêu không thể tin vào mắt mình.
Chiếc hộp gói trong giấy sao tặng cho Ngụy Khinh Ngữ cũng giống như thế này!
Sau đó điều càng làm cho Quý Tiêu kinh ngạc hơn nữa hiện ra trước mắt cô.
Một quả táo đỏ mọng tươi ngon nằm gọn gàng bên trong hộp, phía dưới còn đặt một tấm thiệp hình vuông.
Vào lễ Giáng Sinh thứ nhất khi cô xuyên vào thế giới này, Ngụy Khinh Ngữ đã đưa cho cô một quả táo giống y như thế.
Hương hoa hồng ngày càng đậm trong không khí, Quý Tiêu vuốt v e quả táo đỏ mong trong tay, dường như nhớ lại điều gì đó, đôi mắt vui vẻ ánh lên ý cười: “Cậu có biết thực ra ở nước ngoài người ta không tặng táo vào dịp Giáng Sinh không. Đối với người phương Tây, táo là trái cấm cám dỗ lòng người, Chúa sẽ trừng phạt cậu.”
Những ngọn đèn nhỏ trong buồng treo nhỏ hẹp thắp sáng màn đêm đen tuyền, vài bông tuyết nhỏ lác đác bay ngoài cửa sổ.
Ngụy Khinh Ngữ nghe thế, nàng không nói lời nào mà lại siết hoa hồng trong tay, rướn đầu cắn nhẹ quả táo trên tay Quý Tiêu.
Tiếng gặm c ắn giòn giã vang lên trong không gian chật hẹp, quả táo trên tay Quý Tiêu bất thình lình trống đi một góc.
Ngụy Khinh Ngữ vẫn ngồi như thế, đôi môi đỏ thắm hơi hé mở, nhẹ ngậm ra thịt quả màu vàng nhạt.
Gió nhè nhẹ lướt qua gương mặt nàng. Ánh mắt nàng bình thản trong veo, trong đêm đen tuôn chảy muôn vàn quyến rũ mê hồn.
–--------------
Editor: Hoàng Hoàng.
Beta: Hạ Yên.