Tình Đầu Quốc Dân Omega Luôn Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 127: C127: Chương 127



Mặt trời dần ló dạng phía sau rặng núi phủ đầy tuyết, gió lay động mặt hồ Sayram trong xanh, phản chiếu những vạt nắng vàng.

Những bông hoa dại nở rộ trên bãi cỏ bạt ngàn, một chú bướm nhỏ màu trắng phe phẩy đôi cánh rồi lặng lẽ đậu trên đóa hoa cúc nhỏ.

Thế nhưng, trong căn lều cạnh bụi hoa cúc bỗng dưng có tiếng lao xao, doạ cho chú bướm nhỏ hoảng sợ bay đi mất.

“Tiểu Ninh! Tiểu Lục Ninh! Tiểu Ninh Ninh!!!”

Quý Tiêu mặc một bộ đồ ngủ bằng vải nhung san hô, cả người ngồi xổm giữa đống quần áo lớn, miệng còn lớn tiếng gọi Lục Ninh vẫn đang ngủ khò khò.

Lục Ninh lúc này còn đang bận hú hí với tình yêu đích thực của đời mình trong giấc mộng thì bất ngờ bị Quý Tiêu đánh thức, gương mặt cô gái trẻ bị ép phải tỉnh giấc không cần nói cũng biết bí xị tới mức nào.

Nhưng khi nhìn thấy mọi thứ trong lều bừa bộn như một bãi chiến trường thì cơn tức giận của cô lại chuyển thành bối rối: “Tiêu Tiêu, cậu đang làm cái gì vậy hả?”

“Chuẩn bị đi hẹn hò đó.” Quý Tiêu cười nói.

Vì cô đã đồng ý tiếp tục hẹn hò với Ngụy Khinh Ngữ vào hôm tối qua nên sáng nay Quý Tiêu dậy từ rất sớm, không những vậy còn lục tung hết mọi thứ lên chỉ để chọn cho mình một bộ đồ ưng ý.

Mất cả buổi để lựa tới lựa lui nhưng cô vẫn không chọn được bộ nào vừa mắt, vì vậy Quý Tiêu đã sử dụng ‘quyền trợ giúp hỏi ý kiến người thân’, kéo nhỏ bạn quý hóa Lục Ninh của mình dậy để chọn đồ phụ cô.

Quý Tiêu: “Nào nào, cậu thấy bộ này thế nào?”

Vừa nói, cô vừa ướm thử bộ quần áo mà mình chọn vào người cho Lục Ninh xem.

“Nhìn thử xem cái váy dài thanh lịch thế này được không?”

“Đúng rồi cái này trông dịu dàng hơn nè.”

“Hay là cái áo croptop thoải mái này nhỉ?”

“Đúng rồi hé, hôm nay mình muốn phá cách một chút, không làm con gái nhà lành nữa. Hay là mặc cái áo tay phồng công chúa của cậu nhỉ?”



Lục Ninh như đang được xem bản live-action của game “Ngôi Sao Thời Trang*” do Quý Tiêu biểu diễn vậy, cô choàng dậy trong chiếc túi ngủ, chỉ vào bộ váy màu trắng mà Quý Tiêu đang ôm trước ngực lẫn đống đồ nhiều kiểu dáng khác nhau vương vãi đầy trên mặt sàn.

(*Tên gốc tiếng Trung: 奇跡暖暖 hay ‘Kỳ Tích Noãn Noãn’: Bản gốc của game Ngôi Sao Thời Trang đang được phát hành tại Việt Nam.)

“Tớ nghĩ cậu nên giữ nguyên phong cách ban đầu của mình là tốt nhất đó. Tại sao cậu lại giấu đi ưu điểm của mình để mặc cái váy công chúa này chứ? Biết đâu được Ngụy Khinh Ngữ lại chỉ thích được ngắm thân hình hấp dẫn của cậu thôi.”

Quý Tiêu nghe vậy liền vươn tay ném bộ váy công chúa của Lục Ninh vào người cô ấy, ra chiều bênh vực nói: “Tào lao quá, Ngụy Khinh Ngữ không phải là kiểu người như vậy đâu.”


Lục Ninh nhanh tay chụp lấy chiếc váy công chúa, sau đó lại nhìn thấy Quý Tiêu thay lên người một bộ đồ chỉnh tề hơn, cô giả vờ huýt lên một tiếng thật vang: “A, tớ nhìn thấy rồi.”

Quý Tiêu nghe được giọng điệu của Lục Ninh thì dừng ngay động tác trên tay, nghi hoặc tự nhìn lại chính mình: “Cậu nhìn thấy gì chứ? Có chỗ nào không ổn phải không?”

Lục Ninh lắc đầu, nghiêm túc nhìn Quý Tiêu rồi nói: “Tớ nhìn ra được cậu sắp rơi vào vòng tay của Ngụy Khinh Ngữ rồi đó.”

Khi mặt trời dần lên cao hơn, âm thanh người qua lại bên ngoài lều lại càng rõ ràng.

Quý Tiêu sau khi thay quần áo xong thì trang điểm một chút rồi đi ra khỏi lều, vừa hay Ngụy Khinh Ngữ cũng đi ra từ một cái lều gần đó.

Hôm nay nàng mặc một chiếc váy lụa màu xanh nhạt, cần cổ thon dài lộ ra dưới mái tóc thướt tha được vén gọn về phía sau.

Ánh sáng ban mai quyện vào làn váy mỏng cùng làn da của nàng, các nếp váy gợn lên ngẫu nhiên như những cơn sóng đang vỗ vào bờ.

Gió nhẹ thổi qua mái tóc của nàng, gửi tới Quý Tiêu lời chào: “Chào buổi sáng.”

Quý Tiêu vẻ mặt có chút ngơ ngác, thơ thẩn trả lời: “Chào buổi sáng.”

Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu, ánh mắt nhu hoà trong nắng sớm dường như tràn ngập sự dịu dàng.

Nàng chậm rãi đi về phía Quý Tiêu, thì thầm vào tai người thiếu nữ: “Màu son này rất hợp với em.”

Mùi bạc hà nhẹ nhàng thấm sâu vào cõi lòng Quý Tiêu, khiến trái tim cô lỡ mất hai nhịp.

Một là vào giây phút này, một là ở nơi nào đó trong khoảng trống ký ức của cô.

Có vẻ như cô đã thật sự từng nghe thấy câu nói này vào một thời điểm nào đó.

Nhưng lần nào cũng vậy, mỗi khi Quý Tiêu tìm thấy cảm giác quen thuộc trong quá khứ, cô lại không rõ những câu nói này xuất hiện khi nào.

Có lẽ cô đã quen với cảm giác khó hiểu này, hoặc bởi vì cô muốn bắt đầu hẹn hò với Ngụy Khinh Ngữ càng sớm càng tốt nên Quý Tiêu đã vội vàng bỏ mặc chuyện trong lòng qua một bên.

Ngày hôm qua bọn họ tìm được một chỗ đậu xe khá tốt, khi Quý Tiêu đang được Ngụy Khinh Ngữ dẫn đi chơi thì liền gặp trúng một đàn thiên nga cách đó không xa.

Lúc này bọn chúng đang thong thả bơi lội trên mặt hồ, bộ lông trắng muốt như những làn tuyết vẫn còn chưa tan trên dãy núi ở phía xa kia.

Quý Tiêu giẫm chân trên nền sỏi, sau đó ngồi xổm bên bờ hồ từ từ nhìn ra xa, không khỏi cảm thán một câu: “Mấy con thiên nga này đẹp thật đấy.”

Ngụy Khinh Ngữ lặng lẽ đứng bên cạnh cô, nàng lấy từ trong túi ra một túi bánh mì nhỏ như thể nàng vừa mới làm phép: “Này, đây là bánh mì cắt lát tôi tự làm ở khách sạn.”

Quý Tiêu vô cùng ngạc nhiên: “Vậy là chị đã chuẩn bị hết từ hôm qua sao?”


Ngụy Khinh Ngữ nhìn thấy trong mắt Quý Tiêu toàn là vẻ ngạc nhiên, có chút vui vẻ cong mắt cười, nhàn nhạt đáp: “Ừm.”

Những lát bánh mì khô tung bay trong nắng sớm, từng đường vòng cung đẹp mắt đáp xuống mặt nước, hấp dẫn đám thiên nga đang tìm mồi bơi lại gần.

Những bộ lông trắng tinh mềm mại cứ bồng bềnh trên sóng nước, chiếc cổ thanh mảnh luôn ngạo nghễ vươn cao của chúng dường không hề bị thấm một chút nước nào.

Quý Tiêu nhìn đàn thiên nga, lại thở dài: “Ái chà, Ngụy Khinh Ngữ à, chị thật tuyệt vời. Hình như chị đã sớm chuẩn bị sẵn kế hoạch để đến nơi này nhỉ? Hôm qua chị còn biết chúng ta nên cắm trại ở nơi nào để có thể ngắm sao, hiện tại thì chị còn biết được bầy thiên nga này sẽ xuất hiện ở chỗ đồng không mông quạnh này nữa chứ, còn có sẵn cả đồ ăn cho chúng luôn.”

Ngụy Khinh Ngữ chỉ mỉm cười nhẹ khi nghe được điều này.

Nàng nhìn Quý Tiêu ngồi xổm bên cạnh mình, ánh mắt có chút sâu xa: “Thật lòng thì chị đã lên kế hoạch này từ rất lâu rồi, chỉ tiếc là không thể thực hiện cùng người đó.”

Nụ cười trên gương mặt Quý Tiêu dần nhạt đi, cô không muốn cho thiên nga ăn nữa, ánh mắt lộ ra vẻ bất mãn: “Ý là không thể thực hiện cùng mối tình đầu của chị ấy hả?”

Ngụy Khinh Ngữ nhận ra mình đã lỡ lời, lại khiến Quý Tiêu cảm thấy không vui.

Rốt cuộc câu trả lời được nhận lại chính là sự im lặng.

Cảm giác chán nản trong lòng Quý Tiêu càng nặng nề hơn, cô tiếp tục hỏi: “Việc chị gặp em ở Tân Cương chỉ là một sự trùng hợp tình cờ thôi phải không? Thực ra là vì chị nhớ thương mối tình đầu nên mới đi đến nơi này đúng không?”

Một câu hỏi chất vấn khiến Ngụy Khinh Ngữ không nói nên lời.

Đúng, nàng đến là vì nhớ thương mối tình đầu của mình, mà người đó tuy ở gần ngay trước mắt nhưng lại như xa tận chân trời, hoàn toàn không hề nhớ ra nàng.

Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ, cảm giác khó chịu dồn nén thành một hơi thở dài như sắp tràn ra khỏi cánh mũi.

Sau đó cô cũng không đợi Ngụy Khinh Ngữ nói lời giải thích, dường như không có chỗ nào để trút giận, vì vậy Quý Tiêu ném mạnh lát bánh mình đang cầm trong tay xuống nước.

Trên mặt hồ vang lên tiếng động nho nhỏ, từng đợt sóng tràn ra thu hút thêm rất nhiều thiên nga bơi lại gần.

Quý Tiêu nhìn những con thiên nga xinh đẹp, ghen tị nói: “Đã ăn bánh mì của tui thì phải là ngỗng của tui, không được nghĩ đến những con ngỗng khác! Hiểu không hả?!!”

“Thật ra thiên nga cũng là một loài ngỗng*.” Ngụy Khinh Ngữ nhìn khuôn mặt tức giận đến phồng hai má của Quý Tiêu, nhẹ nhàng sửa lại lời nói của cô.

(*Chữ ‘鵝’ có thể hiểu là ‘ngỗng’ hoặc ‘nga’ khi ghép với chữ 天 (thiên), còn cả cụm ‘天鵝’ là thiên nga.

Trong câu thoại của Quý Tiêu đúng ra phải là ‘天鵝’, nhưng nhỏ dùng mỗi chữ ‘鵝’ nên nói thành con ngỗng, nhỏ máu M muốn gỡ quê cho nhỏ hèn nên mới nói như vậy.

Và có 1 cái fact là cả ngỗng và thiên nga đều thuộc họ vịt, lớp chim, không những vậy còn có 1 giống loài tên là “Ngỗng thiên nga” luôn, tui beta mà tui lú luôn 🤡)


Sau đó, không đợi Quý Tiêu lên tiếng phản bác, nàng đã thành thật giải thích: “Không phải chính em là người đã chia sẻ bài viết trên lên trang cá nhân sao? Nếu không thì ai lại đột nhiên đến đây đi du lịch chứ? Công việc bên nhà xuất bản vẫn còn chưa xong kìa.”

Quý Tiêu ngước nhìn Ngụy Khinh Ngữ, đôi mắt có chút mất tự nhiên chớp chớp hai lần.

Cô chỉ mải nghĩ về mối tình đầu kia mà quên mất hành động của chính mình.

Ghen tuông nhầm chỗ khiến Quý Tiêu không biết phải biện minh thế nào, cô chỉ có thể thấp giọng chối cãi: “Nhưng chị nói hôm đó là chị đi cùng với Kỳ Kỳ mà…”

Nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp của Ngụy Khinh Ngữ lập tức ánh lên ý cười, nàng nhìn Quý Tiêu, nói: “Chị không thể cứ mãi nói với em mấy câu kiểu ‘Thật trùng hợp nha, tôi đến đây chỉ là vô tình gặp được em thôi.’ được, nghe giả dối lắm.”

Quý Tiêu nghe Ngụy Khinh Ngữ giải thích thì không giấu được nụ cười.

Nhưng trước khi Quý Tiêu mở miệng định nói gì đó thì có một bóng đen mờ nhạt lướt qua tầm mắt cô.

Mái tóc đen dài trước mặt thoang thoảng hương bạc hà, hơi thở ấm áp mang theo chút ẩm ướt phả vào mu bàn tay Quý Tiêu.

Một tiếng cắn thanh thuý vang lên bên tai Quý Tiêu.

Một tiếng “rộp” nhẹ nhàng như cắn vào tận trái tim cô.

Ngụy Khinh Ngữ ăn miếng bánh mì cuối cùng trên tay Quý Tiêu, chậm rãi nói: “Lừa em rồi, thật xin lỗi. Chị vốn không phải tới nơi này để tìm cảm hứng gì cả, chị chỉ muốn tìm em thôi.”

Mặt trời càng tỏa sáng hơn, khúc xạ của những vạt nắng vàng ươm trên mặt hồ, làm mờ đi tầm nhìn của Quý Tiêu.

Đôi môi xinh đẹp của Ngụy Khinh Ngữ còn vương lại một ít vụn bánh mì, tuy rất nhỏ nhưng lại khiến người ta cảm thấy đặc biệt ngon miệng.

Khi làn gió nhẹ thổi qua vùng nước nông nơi bờ hồ, Quý Tiêu đột nhiên cảm thấy mùi thơm ấm áp trên người Ngụy Khinh Ngữ trở nên đặc biệt quyến rũ.

Cô khẽ nuốt nước bọt, bàn tay cũng vô thức buông ra.

Được rồi, Quý Tiêu chính thức đầu hàng, cô thực sự bị người trước mặt hạ gục rồi.

Quý Tiêu lúng túng chuyển rời tầm mắt xuống, vô thức nói theo một cách cực kỳ quen thuộc và kiêu ngạo: “Vậy… Bổn tiểu thư tạm thời tha thứ cho chị đó.”

Nói xong, bên tai cô tràn ngập tiếng tim đập thình thịch.

Ánh sáng ban ngày chuyển dần đi, nắng chiều thiêu đốt mặt đất không biết mệt mỏi.

Sau khi mua được món cá đặc sản của hồ Sayram từ một người cho thuê lều trại, Kỳ Kỳ đã chở cả nhóm đến Khorgos* bằng một chiếc xe địa hình.

(*Khorgas hay Khorgos là một thành phố cấp huyện thuộc châu Ili, Tân Cương, Trung Quốc.)

Lục Ninh vừa xuống xe liền dừng lại, cô liếc mắt nhìn đám người đang tụ tập trước cửa hàng miễn thuế rồi khẽ thở dài: “Sao đông dữ vậy trời.”

Kỳ Kỳ chỉ vào chiếc xe buýt du lịch ở bên cạnh, nói: “Hết cách rồi, nãy còn tưởng sẽ chen qua được mà đông quá.”

Cung Tiểu Quất cũng thở dài, sau đó ngỏ ý: “Có lẽ bọn họ sẽ mau rời đi thôi, hay chúng ta cứ đợi ở trong xe một lát đi.”

Lục Ninh vỗ vỗ vai cô gái: “Tiểu Quất, chuyện tốt sẽ không chờ người khác.”


“Vậy bây giờ chúng ta vào trong nhé?”

Kỳ Kỳ vừa nói vừa nhìn Quý Tiêu ở bên cạnh, nhưng sự chú ý của Quý Tiêu lại không có ở đây.

Cô đang dán mắt vào vòng quay khổng lồ cách đó không xa, dòng suy nghĩ của cô dường như đang lang thang trôi nổi không thể giải thích được.

Ngụy Khinh Ngữ cũng chú ý tới, chủ động hỏi: “Em muốn đi đu quay không?”

Quý Tiêu gật đầu: “Dạ, cũng muốn đi.”

Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy liền nắm tay Quý Tiêu, nói: “Vậy thì chờ một chút nha.”

Sau đó nàng quay sang Kỳ Kỳ nói: “Kỳ Kỳ, cậu vào trước đi. Người đông quá nên mình và Quý Tiêu sẽ vào sau.”

Kỳ Kỳ hiểu ý gật đầu, sau khi nói “Ok”, cô vòng tay câu lấy Lục Ninh và Cung Tiểu Quất, nói: “Đi thôi, chuyện tốt sẽ không đợi ai cả.”

Cung Tiểu Quất còn chưa kịp phản ứng lại với tình huống này, nàng nhìn thấy Ngụy Khinh Ngữ và Quý Tiêu đang tụt lại phía sau, lo lắng nhắc nhở: “Chị Ngụy và Quý Tiêu còn theo chưa kịp kìa!”

Tuy nhiên, Kỳ Kỳ lại nắm lấy vai của Cung Tiểu Quất và nói: “Nha đầu ngốc, em có thể để cho em ấy và Ngụy Khinh Ngữ có một chút không gian riêng tư không?”

Lục Ninh cũng nói tiếp: “Vậy đi thôi, đi mua sắm một chút đi.”

Đoàn du lịch không hề hỗn loạn như Kỳ Kỳ và những người khác nghĩ lúc đó mà ngược lại còn có chút cảm giác hơi kỳ lạ.

Ngoài người già cũng như các các cô cậu trẻ tuổi thì cũng có rất nhiều người đang chắp tay sau lưng nhìn chăm chú nhìn vào thứ gì đó, giống như một nhóm các bác sĩ đang tiến hành hội chẩn cho bệnh nhân vậy.

Kỳ Kỳ xách túi đựng máy ảnh đi thẳng đến quầy tinh dầu, trên dãy kệ trang trí rực rỡ có một loại hàng bán rất chạy, nhưng hiện tại chỉ còn lại một chai duy nhất.

Kỳ Kỳ âm thầm cảm khái, nghĩ rằng mình thật may mắn, ngay lúc cô đang chuẩn bị đưa tay ra lấy thì có một bàn tay khác chợt xen ngang vào tầm mắt của cô.

Là một bàn tay tinh tế thon dài, còn có một nốt ruồi nhỏ ở cạnh ngón giữa.

Kỳ Kỳ nhìn thấy bàn tay này, trái tim bỗng đập hẫng đi một nhịp, cô nương theo ánh sáng nhìn về phía người kia.

Đôi mắt tinh tường quen thuộc đó được kẻ eyeliner hơi hướng lên trên, đôi đồng tử màu hạnh trong ký ức của Kỳ Kỳ đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Kiều Nghê cầm chai tinh dầu mà Kỳ Kỳ đang định lấy, giọng nói mang theo vẻ nũng nịu: “Chị ơi, chị nhường cho tôi chai tinh dầu này nhaaa.”

–---------------

Lời tác giả muốn nói: Các bạn ơi, scream!!!

–---------------

Editor: Mưng.

Beta: Hạ Yên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.