“Quý Tiêu?”
“Quý Tiêu.”
Không biết Tấn Nam Phong gọi tới lần thứ mấy, Quý Tiêu mới hoàn hồn lại.
Ngụy Khinh Ngữ giống như tiên nữ hạ phàm xuất hiện ở nơi yến hội trăm hoa đua nở, hết thảy tuyệt sắc giai nhân xung quanh đều trở thành phông nền cho nàng.
Con ngươi xanh biếc chất chứa sự lạnh lùng của riêng nàng, cao ngạo quan sát sảnh dạ tiệc.
Dải lụa hai màu hồng trắng rũ ở đằng sau, phác hoạ nên đường cong tuyệt mỹ của cần cổ trắng ngần.
Quý Tiêu chứng kiến hình ảnh đó, không khỏi cảm thấy may mắn trong lòng, thật tốt vì Tấn Nam Phong không nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Bằng không cô không thể chắc chắn thiếu niên này có động tâm chỉ trong nháy mắt rồi một lòng nhớ mãi không quên với Ngụy Khinh Ngữ hay không.
Quý Tiêu nghe Tấn Nam Phong gọi, giả vờ như không biết mình đang thất lễ, quay sang cậu: “Ừm, sao vậy?”
“Đang nhìn gì thế?” Tấn Nam Phong nghi ngờ hỏi.
“Không có gì đâu.” Quý Tiêu lắc lắc đầu, rót rượu trái cây cho chính mình, “Thấy hơi chán, nên nhìn xung quanh một chút.”
“Nếu thấy chán, sao còn đến đây?” Tấn Nam Phong lại hỏi.
Quý Tiêu nghe thế không khỏi cảm thán, quả nhiên là nam chính độc miệng lạnh lùng, hễ nói chuyện là đâm trúng tim đen.
Nhưng mà cô không giống mấy kẻ ưa nịnh nọt trong sách, không vì gia thế của cậu mà đặc biệt kiêng nể cậu.
Chỉ thấy Quý Tiêu nhướn mày, thái độ xem thường mà hỏi ngược lại: “Cậu không thấy chán à?”
“Nếu cô vẫn muốn bịa đặt lớp thực nghiệm của mấy cô gian khổ như thế nào thì quả thực là chán lắm.”
Nói xong Tấn Nam Phong buông ly rượu trong tay, trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm đầy bình thản viết rõ tôi nhìn thấu hết rồi.
“…”
Nhất thời Quý Tiêu không biết nói gì, đành nhấp một ngụm rượu.
Vừa rồi mình nói nhiều như thế, hoá ra chỉ phí lời thôi sao?
“Có vẻ cô không muốn tôi đến trường trung học trực thuộc?” Tấn Nam Phong hỏi thẳng.
Quý Tiêu cũng bất chấp, làm ra vẻ bất cần, gác cánh tay lên ghế sofa, gật đầu nói: “Ừ, không được sao?”
Trang phục cô mặc vốn khoét sâu phần ngực, nếu không chú ý sẽ rất dễ bị “lộ hàng”, vì thế, dưới tác động của động tác phóng khoáng không tiết chế ngả người vào ghế sofa như vậy, phần ngực giấu dưới lớp váy lập tức hở ra, nhìn từ xa hệt như thiên nga đen dang rộng đôi cánh.
Núi tuyết trắng nơi váy lụa đen tuyền như ẩn như hiện, sống động vô cùng mà lại chẳng hề mất đi vẻ kỳ vĩ đồ sộ.
Xương quai xanh xinh đẹp rót đầy ánh đèn rơi xuống từ trên cao, hương vị dụ hoặc tràn ra dưới làn tóc dài được vén cao.
Gợi cảm xen lẫn phóng khoáng, một nữ Alpha quyến rũ chết người.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn từ đằng xa, đôi ngươi xanh biếc ẩn ẩn nhóm lên lửa giận không dễ phát hiện.
Bàn tay cầm ly của Tấn Nam Phong không khỏi dừng lại chốc lát.
Sau khi nhấp một ngụm rượu, cậu hầm hừ trong cổ họng: “Tôi có thể biết vì sao không?”
Quý Tiêu nhìn Tấn Nam Phong, đôi mắt vàng cam như muốn nói: Cậu chính là nguyên nhân lớn nhất đó.
Nhưng cô cũng không thể nói như thế, chỉ đành giả vờ mất kiên nhẫn: “Còn nguyên nhân gì chứ? Không muốn thì là không muốn, làm gì lắm lý do như vậy.”
Nghe thế, gương mặt lạnh băng xưa nay của Tấn Nam Phong khẽ dao động.
Quý Tiêu thấy vậy, lại đưa mắt nhìn về phía Ngụy Khinh Ngữ đang đi theo Tấn Trường Tùng và Quý Thanh Vân giao thiệp với các ông lớn trong giới thượng lưu.
Nàng thiếu nữ thoạt nhìn trẻ tuổi nhưng khi ở trong hoàn cảnh như vậy lại không hề lúng túng khẩn trương chút nào, những dạy dỗ qua tháng năm giúp nàng như cá gặp nước khi rơi vào tình thế này.
Ngón tay ngọc ngà cầm chiếc ly dáng dài, tuy màu rượu trái cây nhợt nhạt nhưng lại không làm nàng mất đi phong thái ung dung.
Thậm chí, so với khi ở trường học, hào quang nhiều lần bị che giấu càng toả ra rực rỡ hơn.
Nàng vốn là ánh trăng sáng.
Để hàng vạn vì sao đến nâng niu.
Quý Tiêu không biết những gì mình làm ngày hôm nay có thể giúp Ngụy Khinh Ngữ giành lại khối tài sản thuộc về nàng từ tay Quý Thanh Vân hay không, nhưng cô hi vọng từ nay về sau mình có thể thay thế vị trí Tấn Nam Phong trên con đường đoạt lại hào quang của Ngụy Khinh Ngữ.
Ngay cả tuyến tình cảm…
Quý Tiêu nghe tiếng trái tim mình đập loạn xạ.
Cô vẫn chưa hiểu rõ những dao động này, cô chỉ mong rằng, mọi chuyện hãy đến chậm thêm một chút, một chút nữa.
Ít nhất đừng để cô nhìn thấy cảnh tượng đó trước khi trở về thế giới thực.
Nghĩ đến đây, Quý Tiêu quay đầu nhìn Tấn Nam Phong, đến bây giờ cậu ta vẫn chưa bắt gặp bóng dáng của Ngụy Khinh Ngữ.
“Tấn Nam Phong, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không có nguyên do.
Giống như ngày hôm nay người cậu gặp gỡ chính là tôi.”
Mà không phải là Ngụy Khinh Ngữ.
Người thiếu nữ nói, trong âm giọng còn chất chứa sự vui sướng ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra.
Buổi dạ tiệc thượng lưu này đến gần nửa đêm mới tàn cuộc.
Tấn Nam Phong theo Tấn Trường Tùng rời khỏi yến hội, vì sự lễ phép nên Quý Tiêu đứng ở thềm cửa tiễn bọn họ.
Gió lạnh đêm đông thổi đến tầng váy đen của Quý Tiêu, gợn thành một đợt sóng mềm mại.
Người thiếu nữ yên lặng đứng ở sảnh chờ Ngụy Khinh Ngữ, ngay từ xa đã nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng lại gần.
Ngụy Khinh Ngữ đi phía sau Quý Thanh Vân, cùng với một quý bà trông rất sang trọng quý phái.
Từ gương mặt đầy ý cười của quý bà nọ, có thể thấy hai người hàn huyên rất vui vẻ.
So ra thì gương mặt người đàn ông đang muốn “hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu”* trông khó coi hơn hẳn.
(*Đây là một câu trích trong tiểu thuyết “Tam Quốc Diễn Nghĩa”, có thể hiểu là: Lợi dụng thiên tử để ép chư hầu quy phục.)
Không có Quý Tiêu phá đám, Ngụy Khinh Ngữ đi theo Quý Thanh Vân gặp rất nhiều người đã từng có giao tình với Ngụy gia, hoặc đã từng qua lại đôi lần.
Quý Thanh Vân không nghĩ tới Ngụy Khinh Ngữ lại biết ăn nói đến vậy, mặt mày hầm hầm đi lên phía trước.
Hắn đi thẳng ra đại sảnh, trông ra hướng chiếc Porsche Cayenne đến giờ vẫn chưa tới.
“Vui lắm à?” Quý Tiêu nhấc giày cao gót của mình, nhìn Ngụy Khinh Ngữ bước đến sau khi tạm biệt quý bà kia, lên tiếng trêu ghẹo.
Sắc mặt Ngụy Khinh Ngữ vẫn thản nhiên như cũ: “Cũng được.”
“Gì mà cũng được, tôi ngồi ở ghế dài bên kia thấy cậu đi theo nói chuyện với bọn họ được lắm mà.” Quý Tiêu lại nói.
Nghe những lời này của Quý Tiêu, Ngụy Khinh Ngữ vừa rồi còn giả vờ không quan tâm lại dâng trào những cảm xúc vốn đang bị kìm hãm.
Nàng nhìn lễ phục hơi trễ xuống của Quý Tiêu, lạnh lùng nói: "Tôi đứng bên này thấy cậu trò chuyện cũng vui vẻ lắm.”
Quý Tiêu nghe vậy sắc mặt không khỏi kinh ngạc.
Cô bỗng nhiên thấy sợ hãi, mình có thể che kín tầm mắt Tấn Nam Phong nhưng lại không thể che đi đôi mắt của Ngụy Khinh Ngữ, vội chột dạ hỏi: “Cậu… Cậu thấy cậu ta sao?”
Ngụy Khinh Ngữ thấy Quý Tiêu không gọi thẳng tên người nọ, âm giọng có phần bất mãn “Ừ” một tiếng: “Thấy chứ.”
Trong lòng Quý Tiêu căng thẳng: “Thấy mặt?”
“Bóng lưng.”
Lúc trả lời cõi lòng Ngụy Khinh Ngữ chợt nảy sinh rất nhiều cảm giác bất an.
Nàng không nhìn rõ khuôn mặt người thiếu niên tên “Tấn Nam Phong” kia ở khoảng cách gần, cũng không biết cậu ta trông như thế nào, là người ra sao.
Nàng thiếu nữ lại nhìn làn váy đen huyền của Quý Tiêu dưới ánh đèn, không khỏi nghĩ đến vừa rồi vô tình chứng kiến hình ảnh vô cùng hài hoà giữa hai người họ.
Nội tâm Ngụy Khinh Ngữ từ trước đến giờ vẫn luôn bình tĩnh, nhưng lại không khỏi như rong biển sinh ra rất nhiều khúc mắc và đề phòng đối với Tấn Nam Phong chẳng quen chẳng biết kia.
Nàng nhịn không được hỏi Quý Tiêu: “Trò chuyện lâu như vậy, cậu thấy cậu ta là người thế nào?”
“Xấu xí, độc miệng, toàn nói nhăng nói cuội thôi.” Quý Tiêu gom mấy từ mà vừa rồi nàng phí thời gian đúc kết được xổ ra hết.
Nếu không phải vì muốn tạo cơ hội cho Ngụy Khinh Ngữ, cô sẽ không ở cùng cậu ta lâu như vậy.
Trong lúc nói chuyện, cô lại nghĩ đến chàng nam chính đáng thương Tấn Nam Phong đêm nay bị mình chặt đi mối nhân duyên, không đành lòng nói một lời tốt cho cậu: “Nhưng cũng có thể xem là một chàng trai khiêm tốn.”
Gió đêm chậm rãi lướt qua làn váy của hai người, tầng váy đen phất chạm lên mảnh tơ lụa hồng phấn.
Quý Tiêu nhìn Ngụy Khinh Ngữ bên cạnh, thử xem xét một chút thái độ của nàng đối với Tấn Nam Phong, liền đẩy vấn đề sang cho nàng: “Vậy còn cậu?”
Ban đầu thấy Quý Tiêu nói ba vế toàn là tiêu cực, đáy lòng vốn nặng nề của Ngụy Khinh Ngữ nhẹ đi không ít.
Nhưng mà sau khi nghe Quý Tiêu thốt ra bốn chữ “chàng trai khiêm tốn” chưa từng có, sắc mặt Ngụy Khinh Ngữ lại trầm xuống mấy phần.
Chợt, một cơn gió lạnh thốc đến ngay sau khi Quý Tiêu vừa nói xong.
Dù đang khoác chiếc khăn lông cừu dày dặn, cô vẫn cảm thấy sau gáy rét lạnh.
Quý Tiêu vừa sửa sang lại mái tóc bị gió thổi tung, vừa nhìn Ngụy Khinh Ngữ.
Trong chớp mắt cô cảm thấy đôi đồng tử đang hướng về phía mình còn lạnh hơn cả tay chân vừa bị gió thổi qua.
Ngụy Khinh Ngữ nhìn Quý Tiêu, đôi môi mỏng khẽ mở: “Tôi đâu có cùng cậu ta ngồi ở góc ghế dài giao lưu gần gũi cả buổi, làm sao biết được cậu ta là người như thế nào?”
Những lời từ chối bày tỏ ý kiến của nàng từng chữ từng chữ đánh vào lòng Quý Tiêu.
Cô nhận ra oán hận trong ánh mắt Ngụy Khinh Ngữ, không biết vì sao tự dưng lại cảm thấy hương vị bạc hà nơi đầu lưỡi mình hơi chua.
Như thể đột nhiên cắn phải một quả mơ xanh chát, khiến Quý Tiêu bất ngờ tới mức ngỡ ngàng.
Thế này là sao đây?
Quý Tiêu tự cảm giác được mùi vị này quá kì quặc, ngơ ngác nhìn về phía Ngụy Khinh Ngữ: “Cậu không khoẻ à? Tôi cảm thấy tin tức tố của cậu có mùi kì kì.”
“Gì cơ?” Ngụy Khinh Ngữ nghe vậy, sắc mặt khó hiểu.
Quý Tiêu lựa lời, cẩn thận miêu tả đúng cảm nhận của mình: “Thì là hơi chua chua… Giống như biến chất vậy đó.”
Tin tức tố nhạt nhẽo bán đứng chủ nhân, Ngụy Khinh Ngữ nghe thế lập tức giật mình.
Rõ ràng mùa đông lạnh thấu xương, nhưng trong nháy mắt nàng lại thấy nóng không chịu được.
Mới vừa rồi nàng thiếu nữ còn điềm đạm ung dung trong sảnh dạ tiệc, bây giờ chỉ vì một câu của người trước mặt mà rối loạn tâm tình.
Như thể nàng bị đối phương trộm nhìn đến bí mật sâu thẳm dưới đáy lòng, liền vội vàng nhấc váy đi ra cửa lớn.
Cõi lòng vốn tĩnh lặng không ngừng gợn sóng, giày cao gót lộc cộc hỗn loạn nện xuống nền nhà, hệt như tiếng đập của trái tim nàng thiếu nữ ngay lúc này.
Quý Tiêu quan sát phản ứng của Ngụy Khinh Ngữ, cho rằng nàng thực sự cảm thấy trong người không khoẻ, càng thêm căng thẳng.
Cô vội nhấc váy chạy theo sau, dặn đi dặn lại: “Ngụy Khinh Ngữ, mấy chuyện này không thể làm lơ được đâu.
Cậu có muốn đi kiểm tra không, tin tức tố đối với Omega và Alpha đều rất quan trọng.”
Có điều Quý Tiêu càng như thế, Ngụy Khinh Ngữ càng cảm thấy mặt mình nóng muốn chết.
Quý Tiêu chẳng biết gì nghiêm túc nói ra rả, khiến cho người đang có tật giật mình phía trước đỏ bừng cả mặt.
Ngụy Khinh Ngữ nhanh chóng bước qua cửa ra đi đến đường lớn, vừa đi tới chiếc Porsche Cayenne đang đậu, vừa nói: “Không sao cả, tôi hơi mệt thôi, nghỉ một chút là khoẻ ngay.”
“Vậy à, vậy hôm nay về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai kiểm tra, nếu…”
“Két!!!”
Đang nói chuyện, tiếng xe thắng gấp xẹt qua tai Quý Tiêu và Ngụy Khinh Ngữ, cắt ngang lời cô.
Vừa rồi trên đường chỉ có mỗi xe của Quý Thanh Vân, bây giờ chớp mắt đã xuất hiện một chiếc xe không biết từ đâu lao ra.
Ánh đèn pha đột ngột chiếu thẳng vào mắt Quý Tiêu, luồng sáng chói mắt làm tầm nhìn cô chỉ còn là một mảng mênh mông trắng toát..