Lý Trăn Nhi giận run cả người, nâng thùng nước đang xách lên hắt vào y. Tuy nàng là Thượng Nghi cao quý, nhưng lại có quy tắc nghiêm ngặt với bản thân, còn tự lấy nước rửa mặt. Thấy y vô lại trơ mặt tới gần, nàng không thể chịu đựng được nữa, ném cả thùng nước vào mặt y, đóng cửa lại đánh rầm.
Nàng rất biết ơn Lý Tùng Đào vì đã đưa đại phu tới từ ngàn dặm xa xôi, cứu mạng Hoàng Thượng. Nhưng, đại phu ở lại thì thôi, tại sao một gã đàn ông lớn xác như y cũng ở lại hậu cung toàn đàn bà con gái này?
Y còn nói đại phu không thấy y sẽ làm loạn lên, có trời mới biết, tên khốn kiếp này mới là mối họa lớn nhất!
Ngày đầu tiên gặp nhau, y đã trêu ghẹo nàng. Sau này, có lẽ y thấy hậu cung nhàm chán quá, nên ngày nào cũng gây phiền toái cho nàng!
Nàng chính là Thượng Nghi chưởng quản lễ nghi tế tổ trong hậu cung Đông Lâm, có ai mà không cung kính với nàng? Chỉ có gã đàn ông vô lại này hành xử không phép tắc với nàng, còn chẳng thèm tôn kính đức vua và hoàng hậu!
Nếu Lý Trăn Nhi biết được Lý Tùng Đào bị quẳng thùng nước vào người, ướt như chuột lột nói gì, e rằng nàng sẽ ném cả giá cắm nến và gương đồng ra ngoài.
Lý Tùng Đào cười vô cùng sảng khoái, nhếch miệng nói: “Phong thủy của hoàng cung Đông Lâm tốt đáo để! Toàn đào tạo được mấy cô em hăng hái thế này!”
※
Dù nàng có đi đâu cũng bị y chặn lại. Về sau Lý Trăn Nhi biết cách, nếu gào thét với Lý Tùng Đào, y sẽ càng hí hửng làm trò; còn nếu nàng lơ y, y sẽ khó chịu hơn lúc nào hết.
Lý Trăn Nhi ngồi trong cục Thượng Nghi, thong thả ung dung phê công văn, không thèm liếc Lý Tùng đào vừa xông vào cục Thượng Nghi lấy một cái. Mặc kệ y nói gì, nàng đều vờ như không nghe thấy.
“Này, có phải nàng họ Lý tên Thượng Nghi không? Chẳng lẽ cha mẹ nàng đã đoán trước sẽ đưa nàng tới đây lúc nàng vừa ra đời?” Lý Tùng Đào gây sự bên cạnh nàng.
“Cũng nên chuẩn bị Tiệc Xuân đi. Bên Thái Miếu chuẩn bị đến đâu rồi?” Nàng hỏi tú nữ quản sự.
“Chúng ta cùng một họ, sao nàng lại lờ ta đi? Họ hàng ở khắp đó đây, biết đâu chúng ta còn là anh em họ.” Lý Tùng Đào chưa từ bỏ ý định.
“Chuyện này cứ làm như thế đi. Tay chân không sạch sẽ, không thể làm tú nữ, đánh nó hai mươi gậy, bảo người nhà lãnh nó về.” Lý Trăn Nhi nhẹ nhàng bâng quơ dặn dò, vẫn không nhìn Lý Tùng Đào.
Quậy phá nàng nửa ngày, nàng vẫn hờ hững, Lý Tùng Đào bắt đầu nóng nảy, “Viết giấy má gì đấy? Nói chuyện được không?” Y rút cây bút khỏi tay nàng, làm tay nàng dính toàn mực, hưng phấn chờ nàng nổi cáu.
Nhịn, phải nhịn. Lý Trăn Nhi không ngừng nhắc nhở bản thân, nếu tiếp lời y thì sẽ không dứt ra được. Dù sao Hoàng Thượng đã gần khỏi hẳn, không bao lâu nữa, tên ôn thần này sẽ không còn lý do gì để bám lấy hậu cung.
Nàng lấy khăn lau tay như không có việc gì, đổi bút viết tiếp.
Lý Tùng Đào lại rút, nàng lại lau tay, lấy bút khác, đến tận khi tất cả số bút trên bàn đều bị rút hết, nàng lau tay, ôm chồng hồ sơ đứng lên.
“Hôm nay bàn đến đây thôi, có gì chiều lại tiếp tục. Đợi ta xử lý hết số hồ sơ trong tay, ta sẽ phân phát cho các bộ giải quyết.” Nàng vẫn lờ Lý Tùng Đào đi, chỉ lo dặn dò phần mình.
“Này! Nàng đi đâu đấy? Không để ý tới ta thật hả? Đừng vậy mà, ta chỉ muốn biết khuê danh của nàng thôi…… Nhịn tức nhiều không tốt đâu, ta cho nàng đấm ta mấy cú nhé?”
Lý Trăn Nhi vờ như mắt điếc tai ngơ, đi thẳng vào đại lao.
Lý Tùng Đào là cướp biển, luôn có chút kiêng kị với lao ngục. Thấy nàng đi thẳng vào, y chần chờ, rồi vẫn đuổi theo.
Chỉ trong khoảng chần chờ ngắn ngủi ấy, Lý Trăn Nhi đã xin chìa khóa và bút mực từ lính canh đại lao. Nàng đi vào nhà tù, nhốt mình trong đó, lấy bút mực ra, thong thả ung dung viết tiếp.
Lý Tùng Đào đuổi vào, thấy nàng nhốt bản thân trong ngục, tức mà không làm gì được.
Lý Trăn Nhi ngẩng đầu lên, đắc thắng cười duyên với y, ngay sau đó lại đắc ý dào dạt vùi đầu vào đống hồ sơ.
Chuyện này khiến lòng gã thống lĩnh cướp biển bốc lửa giận! “Nàng cảm thấy làm vậy ta sẽ không vào được hả?” Y trời sinh đã khỏe như vâm, thấy song sắt hơi rỉ sét, y còn kéo đứt cả song!
Thấy y đắc ý chui vào, Lý Trăn Nhi há hốc miệng, nhịn mãi rồi cũng phải cáu, “Tên cướp biển chết tiệt nhà ngươi! Rốt cuộc ngươi muốn sao đây? Cái đồ…… cái đồ…… thô kệch, người to óc bằng quả nho! Trong mắt ngươi rốt cuộc còn vương pháp không? Ngươi còn dám phá cả đại lao trong hoàng cung, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Lý Tùng Đào thưởng thức dáng vẻ lửa giận ngút trời của nàng. Cao xanh ơi, cái dáng một tay chống nạnh, tay kia chỉ vào ngực y chửi ầm lên của nàng mới quyến rũ làm sao, khiến y không thể đỡ nổi.
“Ta không muốn làm gì.” Y bắt lấy bàn tay mềm mại lả lướt của nàng, “Ta chỉ muốn biết khuê danh của nàng thôi.”
Lý Trăn Nhi giằng mạnh tay về, nhưng tay nàng như bị kìm sắt kẹp lấy, không thể động cựa được. “Ngươi có phải cha ta đâu, biết khuê danh của ta làm gì?!” Nàng gào lên.
“Sao ta có thể không biết khuê danh của vợ mình được?” Y nói vô cùng đúng lý hợp tình, “Nếu nàng quên khuê danh của mình rồi, thì ta đặt cho nàng một cái nhé. Nàng thấy Lý Thân thế nào? Ta tiện một công gọi nàng là bé thân thương luôn.”
“Lý Trăn Nhi ta đây đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, sao lại phải lấy cái tên ghê tởm kia?!”
Nàng túm nghiên mực, hất hết mực vào mặt y. Mực nước bắn vào mắt y, y hoảng loạn dụi đi, buông lỏng tay nàng.
“Ồ~~ Hóa ra tên nàng là Trăn Nhi, tên hay đấy.” Y sờ sờ cằm, “Viết như thế nào?”
Lý Trăn Nhi vội ôm hồ sơ chạy khỏi đại lao, mắng y qua song sắt, “Ngươi là đồ điên! Thứ…… thứ khùng điên!”
“Ầy, ta cũng cảm thấy ta bị khùng.” Mặt Lý Tùng Đào đầy vẻ vô tội, “Ta chỉ thích ngắm nàng nổi cáu mắng chửi thôi. Số gì mà khổ ghê, phụ nữ ta thích không đanh đá ngầm thì đanh đá ra mồm. Nàng đanh đá được cả hai đường, tốt ghê.”
Nàng cảm thấy hơi váng đầu, quả thực không chịu thấu tên điên này! “Ngươi bị khùng thật rồi! Lính canh, ngăn hắn lại, đừng để hắn làm phiền ta nữa!” Nàng chạy trốn như bay.
Lý Tùng Đào nhẹ nhàng đánh gục đám lính canh, nhưng Lý Trăn Nhi cũng đã trốn xa.
Ôi ôi, bé cưng nóng tính nhà mình chạy nhanh gớm. Nhưng hậu cung tuy lớn, nàng cũng chỉ có thể trốn trong phòng mình thôi. Tuy y là cướp biển, nhưng vẫn biết lịch sự, chưa thành thân thì không được vào khuê phòng của người ta.
Dù sao kiểu gì nàng ấy chẳng phải ra khỏi phòng, đến cục Thượng Nghi chờ nàng ấy là được. Y huýt sáo, vui vẻ đi về hướng cục Thượng Nghi.
Cưng thân thương Trăn Nhi à, ta tới đây ~~
※
“Thị lang đại nhân, nếu ngài không đuổi tên điên kia ra khỏi hậu cung, ta sẽ từ chức Thượng Nghi!” Lý Trăn Nhi nổi giận đùng đùng gào to với Đoạn Mạc Ngôn.
Thạch Trung Ngọc ngồi cạnh nghe thế, vội vàng ho mấy cái để che giấu ý cười.
Đoạn Mạc Ngôn không biết nên xử lý chuyện khó giải quyết này thế nào, “Ừm thì…… Thượng Nghi à, long thể Hoàng Thượng chưa khỏe hẳn ——”
“Có hắn thì không có ta! Ngài có biết hắn đã làm gì ta không?!” Lý Thượng Nghi trước nay luôn bình tĩnh lại thất thố siết tay, kêu to, “Hắn chạy tới ngoài căn nhà ta ở, đánh thứ đàn kì quái, hát còn dở hơn trâu gào! Mất mặt chết đi được, ngài không nghĩ được cách gì sao? Ta thật sự không chịu nổi nữa!”
Thạch Trung Ngọc cuối cùng cũng không nhịn được nữa, phì cười.
“Tể tướng đại nhân!”
Bị ánh mắt dữ dằn của nàng lia tới, Thạch Trung Ngọc đành phải nhịn cười giả vờ bận rộn, “Họng ta khó chịu, khụ…… Chắc mắc phong hàn rồi……”
“Thị lang đại nhân ——”
Đoạn Mạc Ngôn giơ hai tay đầu hàng, “Thượng Nghi, nguôi đi nào……” Vợ chàng ta chỉ lo cười, không thèm cứu chàng ta gì cả.
Lý Tùng Đào đuổi theo Lý Thượng Nghi khắp cung, đã thành trò cười của hậu cung và triều đình, tiếp tục mặc kệ cũng không phải là cách hay.
“Bây giờ thật sự không thể đuổi gã ta khỏi cung…… thế này đi, mười ngày! Mười ngày thôi, được không? Ta phái Thập Cửu đến bảo vệ cô, nhất định không để gã quấy rầy cô nữa……”
Lời bảo đảm của Thị lang đại nhân chỉ như đánh một quả rắm. Từ khi Thập Cửu và Lý Tùng Đào vung tay đánh nhau trong cục Thượng Nghi, gần như phá huỷ nửa cái cục Thượng Nghi, Lý Trăn Nhi đã bắt đầu tuyệt vọng.
“Hoàng Hậu nương nương……” Nàng cùng đường, đành phải đi tìm Tuyết Hà, “Rốt cuộc bao lâu nữa Hoàng thượng mới khỏe?”
“Ơ?” Lâu lắm rồi chưa gặp Lý Thượng Nghi, sao tỷ ấy lại trở nên tiều tụy thế này? Tuyết Hà dịu dàng nói: “Hoàng Thượng đang dần bình phục, có lẽ khoảng mười ngày nửa tháng là có thể uống thuốc an dưỡng, không cần châm kim nữa.”
“Thế thì tốt quá.” Lý Trăn Nhi nằm xoài trên bàn, “Hoàng Thượng còn không khỏi, thì tỷ phải tự sát mất……”
Nàng bắt đầu quở trách đủ thói hư tật xấu của Lý Tùng Đào, Tuyết Hà nghe vậy thì nhíu mày.
“Sao có thể như vậy được?” Nàng bảo tú nữ gọi Lý Tùng Đào tới, nhẹ nhàng trách cứ.
Không ngờ gã đàn ông vô lại luôn cười nham nhở trước mặt mình, lại còn quy củ tử tế trước mặt Tuyết Hà, thưa vâng không ngớt.
“Thì…… Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” Y cúi đầu, đáp một câu.
Tên vô lại này còn biết nói có sách, mách có chứng! Lý Trăn Nhi đảo mắt.
“Nhưng cũng phải thuận ý đôi bên, không nên làm khó người khác.” Tuyết Hà khuyên y.
Lúc rời khỏi hiên Tích Thúy, Lý Tùng Đào vẫn đi theo sau Lý Trăn Nhi, Thập Cửu cũng kè kè bên cạnh như hổ rình mồi, chờ đánh thêm trận nữa.
“Ngươi kiêu ngạo như thế trước mặt ta, nhưng lại chỉ dám thưa vâng trước mặt Hoàng Hậu nương nương à?” Lý Trăn Nhi không khỏi mở miệng châm chọc.
“Đó là một người phụ nữ giỏi giang can đảm, nên ta phục.” Giọng điệu của y lại chuyển qua ngả ngớn, “Sao? Bé thân thương Trăn Nhi, nàng ghen à? Với nàng thì ta ——”
“Câm mồm cho ta!” Lý Trăn Nhi không ngừng xoa da gà nổi trên cánh tay, “Ai ghen chứ? Đồ điên!”
“Úi giời, yêu cho roi cho vọt, ta biết bé thân thương yêu ta mà……” Y giả bộ muốn tới gần.
Thập Cửu hừng hực chính khí xông lên, “Không được vô lễ với Thượng Nghi!”
“Cút qua một bên, con chó vua nuôi!” Lý Tùng Đào khó ở đẩy cậu ta ra, “Đừng cản trở người khác yêu đương……”
Hai người vừa ghè nhau là lại đánh đấm mịt mù trời đất, Lý Trăn Nhi thì tức quá không nói nên lời nữa, đành phải thừa dịp này trốn về cục Thượng Nghi, hưởng thụ sự yên tĩnh ngắn ngủi.
※
Chuyện yêu đương quả là phiền toái! Lý Trăn Nhi chống đầu, bất đắc dĩ nghe tiếng hát quỷ khóc thần sầu ngoài kia.
Sau khi được Tuyết Hà khuyên giải, Lý Tùng Đào quả nhiên không còn động tay động chân nữa, nhưng ngày nào y cũng cần mẫn đứng ngoài cửa sổ phòng nàng ca hát. Chuyện này lan ra, cả cung đều biết, đám bạn cùng làm quan đều trêu ghẹo cười nàng.
“Ngươi rốt cuộc muốn hát tới khi nào?” Lý Trăn Nhi mở cửa sổ, kêu to, “Đã đủ chưa? Cầu xin ngươi tha cho ta được không?”
Lý Tùng Đào vẫn cười phớ lớ, “Hát đến khi nàng lấy ta mới thôi.”
Nàng quyết định phân rõ phải trái với y, “Lý tráng sĩ ——”
“Ta không phải tráng sĩ, ta là cướp biển.” Y lên dây đàn, chuẩn bị hát tiếp bài ca khó nghe kia.
“Lý Tùng Đào!” Nàng gào lên.
“Ừ, như vậy khá hơn nhiều.” Y ngừng tay, cười tủm tỉm, “Sao? Bé thân thương?”
Lý trí, phải lý trí…… nói chuyện tử tế với hắn ta, ngoài giống súc sinh không hiểu tiếng người, thì chỉ cần là người là còn nói lý được. “Lý Tùng Đào, nhận được tình cảm của huynh, ta rất cảm kích, nhưng ta là nữ quan trong cung, không thể kết hôn. Huynh hiểu biết nhiều, muốn mỹ nữ thế nào mà chẳng được? Hà tất tìm một cô gái lỡ thì như ta làm gì? Cho nên ——”
“Nàng bao nhiêu tuổi?” Y hỏi một câu không đầu không đuôi.
Hả? Nàng quyết định giải quyết chuyện này theo hướng hòa bình, cho nên thành thật trả lời, “Ta 24, sắp 25.”
Lý Trăn Nhi dở khóc dở cười, “Vấn đề không phải ở đấy!”
“Được rồi, chúng ta cũng nên tâm sự tử tế đi. Làm vậy từ sớm có phải tốt không? Xì, cứ trốn ta như trốn ôn dịch vậy.” Y oán giận, “Nàng nói thử xem, ta có phải là người xấu không?”
Nàng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời, “Ngoài kia huynh có phải người xấu hay không thì ta không rõ. Nhưng, tuy rằng huynh động tay động chân với ta, nhưng thật ra chưa từng đi quá giới hạn. Nếu huynh muốn xông vào phòng ta, ta cũng không thể cản huynh được, nhưng huynh lại không vào. Cho nên về cơ bản, ta không cảm thấy huynh là người xấu.”
“Đấy thấy chưa, ta không phải là người xấu.” Y chất vấn rất hợp tình hợp lý, “Vì sao không thể làm chồng nàng?”
Câu này làm nàng hơi hoang mang, một lúc lâu sau mới biết đã rơi vào bẫy của y. “Lý Tùng Đào! Nếu không phải là người quen biết, kính trọng lẫn nhau, ở chung lâu dài, thì ta kiên quyết không lấy. Vả lại, ta rất hài lòng với kiếp sống nữ quan, không định lấy chồng. Ngài mai ngươi đi rồi, đôi ta từ đây hết liên quan!”
Lý Tùng Đào lại ngơ ngác nhìn nàng, khiến nàng ngượng ngùng sờ mặt mình.
“Đừng che, nàng…… nàng thật sự rất đẹp. Bao nhiêu năm qua, ngoài Mộc Lan ra, ta chỉ ưng ý nàng.” Mắt y bỗng lộ vẻ hụt hẫng, “Nàng cũng làm gì có người trong lòng, sao lại không muốn lấy ta? Nàng không thử tìm hiểu về ta, làm sao biết được ta không hợp làm chồng nàng?”
Thấy người đàn ông hào sảng này đột nhiên buồn hiu, nàng bỗng không biết phải làm sao. “Ơ kìa…… ơ kìa…… Lý Tùng Đào, ta chỉ là một nữ quan nhỏ nhoi, vai không thể gánh, tay không thể vác, không hợp làm bạn đồng hành với đại hiệp ——”
“Ta là cướp biển, không phải đại hiệp!” Y lã chã chực khóc, “Ta sẽ mua rất nhiều hầu gái hầu hạ nàng! Nàng muốn gì ta cũng tìm cho nàng, trời đất bao la, có bao điều thú vị, ta sẽ đưa nàng đi chơi hết…… lấy ta có gì không tốt?”
“Rồi rồi rồi, là cướp biển……” Lý Trăn Nhi sợ y khóc thật, vội vàng dỗ y, “Nhưng…… ta không hợp đâu, quên ta đi, huynh mau tìm mối nào hợp mà bàn chuyện hôn nhân.” Nàng cuống quít đóng cửa sổ lại, cách cửa sổ còn nghe thấy tiếng sụt sịt của y.
Chẳng lẽ khóc thật à? Cách cửa sổ, bấy giờ nàng mới cảm thấy, y náo loạn mấy tháng ròng, giờ đây chia xa, nàng bỗng hơi lưu luyến không muốn rời xa.
Ôi…… lại quay về cuộc sống yên tĩnh cô đơn trong hậu cung thôi.
Nàng lắc đầu, tự giễu nở nụ cười. Sau này nàng nhất định sẽ nhớ tới y thường xuyên, nhớ tới trời cao biển rộng mà y từng hứa hẹn……
※
Ngày hôm sau, hậu cung tổ chức một bữa tiệc long trọng tiễn Lý Tùng Đào và Hoa Đà điên đi, đồng thời ăn mừng Đông Lâm Tuyền đã bình phục.
Lý Trăn Nhi lo lắng săm soi Lý Tùng Đào, nỗi buồn bã hôm qua như thể là giả vậy, hôm nay y lại phơi phới tinh thần.
Có điều, hình như y phơi phới hơi quá đáng, khiến nàng thấy bất an.
Đông Lâm Tuyền còn hơi yếu, nhưng lại tươi tỉnh sáng láng. “Lý tráng sĩ, khanh muốn được ban thưởng gì? Bất kì bảo bối nào trong cung, khanh cũng có thể lấy tùy ý.”
Lý Tùng Đào cười cười, đứng lên, “Bảo bối gì cũng được ư?”
“Đúng vậy.”
Y xông ào lên thật nhanh, khiêng phắt Lý Trăn Nhi lên, “Ta muốn món bảo bối này!”
Để trách đòn đánh của Thập Cửu, y nhảy lên nóc nhà. “Thằng nhóc Hoàng Thượng, ta vốn muốn cướp ngai rồng của chú về để ra oai đôi chút, nhưng thôi, ta đã ngắm được bảo bối xịn hơn rồi!”
Lý Trăn Nhi cuối cùng cũng hoàn hồn từ kinh hãi. Cái gì? Y tính trói nàng đi?
“Lý Tùng Đào, ngươi đã điên đủ chưa?” Nàng chửi ầm lên, “Dù ngươi trói được cơ thể ta, cũng không trói được trái tim ta! Tên trâu rồ này, tên đần độn này! Đồ con lợn……”
Y nhẹ nhàng đá Thập Cửu đang đuổi theo xuống nóc nhà, thì thầm bên tai nàng: “Khà, chúng ta có cả đời bên nhau cơ mà, cứ chờ mà xem. Chính nàng đã nói phải ở chung rồi mới tính tiếp mà, bé thân thương……”
“Không phải ở chung kiểu đấy!” Lý Trăn Nhi kêu thảm thiết, “Óc ngươi chứa gì vậy? Rơm rạ à? Mau bỏ ta xuống!”
Tuy vậy, họ lại thực sự “ở chung” rất lâu, chạy trốn sự đuổi bắt hơn ngàn dặm.
Sau này họ thế nào…… thì đó lại là một câu chuyện khác.
[HẾT NGOẠI TRUYỆN]
Lời tâm sự của tác giả:
Đây có lẽ là tác phẩm “tình cảm” nhất của tôi. Tôi chưa từng khiêu chiến với đề tài có nữ chính yếu đuối và liên quan chặt chẽ đến thâm cung nội viện thế này.
Tôi có rất nhiều điều muốn nói về tình yêu, nhưng vì kinh nghiệm cá nhân của mình, những mối tình tôi từng trải qua đều thảm hết nhìn nổi, cho nên nếu viết đúng tình hình thực tế, e rằng bạn đọc sẽ mắt chữ A mồm chữ O, không biết phải tiếp thu thế nào.
Tôi không có duyên được trải qua tình yêu thuần khiết hoàn hảo. Nhưng nếu dệt mộng, thì tôi dệt được đó.
(Chỉ sợ cảnh trong mộng cũng chẳng đẹp lắm thôi.)
Trong bộ tiểu thuyết này, từ đầu tới đuôi công chúa Mộc Lan chưa xuất hiện lần nào, nhưng cô ấy lại chiếm một vị trí rất quan trọng.
Đọc tới chương 6, có lẽ sẽ có bạn đọc nghi ngờ, tại sao Tuyền lại nghi kị và ghen tuông thế, mà vẫn còn giữ bóng hình Mộc Lan trong lòng?
Thật ra, nếu chỉ vì thời gian trôi mà quên mất Mộc Lan, thì uổng cái hình tượng si tình mà tôi đắp nặn cho chàng ta quá.
Chàng ta chỉ ái mộ nhớ nhung từ xa, không gặp được nhau, nên càng điểm tô hình tượng Mộc Lan đẹp đẽ mĩ miều.
Hơn nữa các giai lệ trong hậu cung lại tranh quyền đoạt lợi xấu xí như thế, chàng ta sẽ cảm thấy lạnh lòng với phụ nữ, luôn ôm hồi ức về mối tình đơn phương đẹp đẽ trước kia, đấy là chuyện bình thường.
Còn nữa, nếu không yêu thật lòng, thì ai còn ghen ghét làm gì? Chính vì đã yêu, nên mới có thể cảm thấy bất an và ghen ghét.
Lùi lại một bước để suy nghĩ, tại sao Tuyền lại yêu Tuyết Hà? Thật ra bất kì cô gái không có dã tâm nào đều có thể trở thành người trong lòng của chàng ta, chỉ cần nàng dịu dàng lương thiện là được. Tuyết Hà vì đâu mà yêu Tuyền? Chẳng lẽ lấy chàng ta rồi thì nhất định phải yêu chàng ư?
Thế thì vô lý.
Ai càng thông minh hiểu biết, thì càng cảm thấy có gì không hợp lý, nhưng lại quên rằng dù chỉ có yếu tố hoàn cảnh, nhưng hai người vẫn có khả năng dần bị cuốn hút bởi nhau do cá tính của đối phương, hoặc nhờ chung đụng đêm ngày. Các chất hóa học phản ứng với nhau chuyển hóa thành tình yêu thôi.
Nhưng thật đáng tiếc, không phải ai cũng được như vậy. Bởi vì tình yêu rất thần bí, có một số nút thắt không phải cứ có danh phận là giải quyết được. Danh phận này có thể là vợ chồng, cũng có thể là bạn trai bạn gái. Dù đã có đủ danh phận rồi, cũng chưa thấy yêu nhau chỗ nào.
Cũng vì cần sự chắc chắn, nên bạn trai bạn gái mới hay hoài nghi hỏi nhau, “Em/anh yêu anh/em không?” Dù đáp án có là chắc chắn, họ vẫn không ngừng nghi ngờ nhau.
Biết đâu chỉ là anh ấy chưa gặp được người tình lý tưởng, biết đâu chỉ vì có mình bên cạnh anh ấy thôi, biết đâu chỉ là vì thói quen, biết đâu……
Bởi vì tình yêu vô cùng thần bí, chẳng ai biết được hình dáng chính xác của nó, nên chúng ta không dám chắc chắn về nửa kia. Dù ta có chắc chắn về tình yêu của mình, nhưng lại không thể nào xác định được người kia cũng yêu mình như thế.
Điều tệ nhất chính là, con người vĩnh viễn chỉ có thể chắc chắn về bản thân, chứ không thể chắc chắn về tất cả mọi thứ trong lòng người khác.
(Trên đây chính là báo cáo của tôi từ kinh nghiệm yêu đương nhiều năm.)
Cho nên, tình tiết được sắp xếp như vậy là rất hợp lý.
Tuyền là một vị vua không hiểu tình yêu, chàng ta không có kinh nghiệm yêu đương phong phú, dù chàng ta có tận 4 cô phi tần, nhưng vẫn là tình yêu kiểu mẫu giáo.
Tuyết Hà thì càng chán đời hơn, ngụp lặn trong kiếp gái phong trần, nàng cực kì ghét bọn đàn ông, còn chưa bước vào cổng trường mẫu giáo luôn.
Nhưng thôi, có lẽ vì nàng ấy giống một tờ giấy trắng, nên lúc yêu đương càng thuận theo bản năng nhiều hơn.
Về phần Tuyền, bao giờ mới biết tình yêu thực sự là thế nào, tôi thấy còn phải cày cuốc chán. (Mãi đến lúc cận kề cái chết, chàng mới biết mình yêu Tuyết Hà rất sâu đậm)
Chàng ta — luôn cho rằng, yêu là phải lưu luyến si mê như chàng ta yêu Mộc Lan, nhưng lại không ngờ rằng, ngay khi chàng ta sẵn lòng hi sinh và quan tâm không ngừng, nghĩ cho người ấy, lo được lo mất vì người ấy, thì tình yêu đã bắt đầu rồi.
Tôi luôn cảm thấy, không cần thiết phải đánh bại người tình đầu tiên trong lòng đối phương. Bởi vì đó chỉ là một bóng dáng hư ảo, tượng trưng cho quá khứ và thời thanh xuân của người mình yêu, một tình yêu chân chất và dịu dàng. Nhưng nếu đổi thành đời sống hiện thực, mối tình đầu kia cũng sẽ trưởng thành, cũng sẽ già đi, cũng sẽ phủ kín những vết sẹo của cuộc đời. Nếu gặp lại nhau trên đường đời, chưa chắc còn nhận ra nhau.
Thứ mà người đó yêu, có lẽ chỉ là “khi ấy”. Ngẫm lại bản thân, hoài tưởng tới mối tình đầu, biết đâu cũng chỉ là một giấc mộng đẹp tươi thời trẻ?
Nếu cứ hoài niệm quá khứ mãi, chẳng thà hướng đến tương lai. Người yêu bây giờ, chính là người yêu tốt nhất.
※
Bởi vì trong tiểu thuyết này có một nhân vật phụ mà tôi siêu thích xuất hiện – Lý Trăn Nhi, vậy nên tôi đã viết một ngoại truyện cho cô ấy.
Nhìn từ góc độ nào đấy, Lý Trăn Nhi và Mộc Lan có chỗ giống nhau. Họ đều rất kiên nghị, không sợ cường quyền, trung thành và tận tâm, suy nghĩ cho nước nhà. Với lại, họ đều là những người khá có “tính chị cả”.
Lý Tùng Đào bị cuốn hút bởi Mộc Lan rồi thích Lý Trăn Nhi, có thể nói là vô cùng hợp lý. Tôi đã viết đại cương cho câu chuyện của họ rồi đấy, nhưng có viết hay không thì chưa biết được.
(Đúng rồi đấy, hố này không đáy luôn)
Tôi còn tính cả bồ cho Thập Cửu rồi, nhưng mà viết xa đến tận đấy chắc phải lâu lắm.
Sở dĩ muốn viết về một thống lĩnh cướp biển như người rừng này, tôi nói toẹt ra luôn, vì tôi chịu ảnh hưởng rất lớn từ Icewind Dale, câu Drizzt từng nói trong ấy, “Nếu ngày nào đó, một thủ lĩnh hoang dại lại có một người vợ tôn kính……” làm tôi nhấm nuốt rất lâu.
(Drizzt…… Ui ~~ thần tượng!)
(Drizzt Do’Urden là một nhân vật trong bộ truyện huyền ảo ba tập Icewind Dale.)
Có lẽ một… ngày nào đấy, Lý Trăn Nhi sẽ ngồi trước bàn tôi, kể tỉ mỉ cho tôi nghe câu chuyện sau khi tên thống lĩnh cướp biển kia trói cô ấy đi —— đến thế giới băng giá mênh mông của biển Bắc.
Chuyện xưa kéo dài vĩnh viễn. Hành trình mãi mãi không có điểm dừng.