Một học kỳ trôi qua trong chớp mắt, dù Nhạc Doanh Khuyết có bị Cố Trầm kéo đi chơi đây đó như thế nào thì bình thường vẫn đọc rất nhiều sách, thành tích thi cuối kỳ vẫn vững vàng như cũ. Cố Trầm thì không. Sau một học kỳ mà sách vẫn mới tinh, tổng điểm các môn cộng lại thấp nhất khối, rồi bị cha hắn nhốt trong phòng.
“Với cái thành tích này của mày, sau này mày ra quặng mỏ mà đào mỏ đi.” Cố Thanh Tùng đập bàn, giận đến mức huyết áp tăng xông. Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng cần lên kế hoạch cho Cố Trầm thì vẫn phải lên.
“Mày không làm được thì học xong cấp ba đi ra nước ngoài cho ba, hoặc cút đi bộ đội đi.”
Cố Trầm mang bộ dạng nước đổ lá khoai, không phải hắn không muốn học, mà vừa nhìn thấy sách vở là hắn đã mệt rã rời, thực sự không muốn tự làm khó bản thân chút nào.
Cố Trầm quá là thảm thương, vốn dĩ hắn còn định thừa dịp sinh nhật kêu Nhạc Doanh Khuyết tặng quà cho mình hoặc để hắn hôn một cái. Thế mà cuối cùng bây giờ hắn lại bị nhốt trong phòng không được ra ngoài, đến cả điện thoại cũng bị tịch thu. Lúc này, để thể hiện tầm quan trọng của em trai, Cố Uyển mạo hiểm trộm điện thoại về cho hắn.
Không biết Nhạc Doanh Khuyết làm gì trong mấy ngày đầu nghỉ đông. Mình không liên lạc là em ấy cũng không lo lắng gì luôn, Cố Trầm càng nghĩ càng thấy cay đắng, hắn thật lòng cho bé thỏ trắng ăn mà.
Đã mấy ngày nay rồi không có một chút tin tức gì từ Cố Trầm. Nhạc Doanh Khuyết làm bài tập của kỳ nghỉ đông một lúc, ngẩng lên nhìn điện thoại trên bàn học, vỗ đầu mình mấy cái, nghĩ liệu có phải điện thoại hỏng rồi không.
Đến khi Cố Trầm gọi điện cho cậu, cậu lập tức nhấn nút trả lời.
Ồ, một giây sau đó, trong lòng Cố Trầm thấy tốt hơn một chút.
“Đang làm gì vậy? Nhạc Doanh Khuyết.” Vẫn là cái giọng điệu ngứa đòn đó.
Nhạc Doanh Khuyết thấy mình lo lắng vô ích rồi, có khi Cố Trầm chỉ tới một nơi vui vẻ nào đó và quên mất cậu thôi.
“Sao không nói gì? Không nói chuyện nữa sao?” Cố Trầm không muốn mất mặt nói ra chuyện mình thi kém rồi bị nhốt trong nhà, phải bảo vệ hình tượng vĩ đại của mình trong lòng Nhạc Doanh Khuyết.
“Anh làm gì thế?”
Giọng điệu hơi gượng gạo, Cố Trầm còn nghe ra được một chút tủi hờn, hỏi: “Ai chọc em giận nào?”
Cố Trầm nghĩ lại, dỗ dành nhất thời chẳng bằng cứ nghiêm túc nói thẳng vấn đề: “Đợi mấy ngày nữa anh tới đánh nó cho em. Nói chuyện khác trước đi, cái cốc em làm cho anh đâu?”
“Ai đồng ý chứ?” Nhạc Doanh Khuyết không ngờ Cố Trầm vẫn còn nhớ.
“Cuối tuần là tới sinh nhật anh, em có làm không đó.” Chưa từng thấy Cố Trầm đòi quà như thế này, một câu như vậy còn chưa đủ, hắn nói tiếp, “Nhạc Doanh Khuyết em thật là vô tình. Anh đối xử với em tốt biết bao, chỉ muốn quà sinh nhật của em mà em còn không làm cho, em không làm thì anh sẽ hôn em.”
Nghĩ khả năng Nhạc Doanh Khuyết đồng ý với mình quá thấp nên Cố Trầm phải tận dụng mọi cách để chiếm tiện nghi.
“Em chưa nói là không làm mà!” Lúc nào cũng bị Cố Trầm kêu là vô lương tâm, Nhạc Doanh Khuyết cũng không vui. Ai không dễ gần chứ, đều tại Cố Trầm, kỳ quặc, toàn cố tình chọc giận cậu.
“Em nói đó! Thứ bảy cuối tuần anh sẽ tới tìm em, quà sinh nhật của anh, em còn phải dự sinh nhật với anh.”
Cố Trầm muốn Nhạc Doanh Khuyết làm một chiếc cốc cho mình cũng là có lý do. Một chiếc cốc đó, nghe xong là biết hứa hẹn cả đời, bốn bỏ năm lên cũng coi như hắn với Nhạc Doanh Khuyết đầu bạc răng long, lãng mạn quá đi mất.
May là đang kỳ nghỉ đông nên Nhạc Doanh Khuyết có rất nhiều thời gian đến lớp học làm gốm. Lúc bắt đầu chọn đất, thấu đất, chuốt gốm, lớp men bên trong đều rất mịn màng, nhưng khi đến bước trang trí hoa văn thì Nhạc Doanh Khuyết lại kẹt.
Hồi trước Cố Trầm từng đề nghị cậu vẽ hình người, nhưng từ trước tới nay cậu đều chỉ vẽ cây lá hoa cỏ chim chóc, ngồi đọc rất nhiều sách tham khảo mới miễn cưỡng vẽ ra một Cố Trầm chibi khiến cậu hài lòng.
Chiếc cốc trong lò nung được Nhạc Doanh Khuyết đắp nặn cẩn thận. Lúc về tới nhà, mẹ cậu đang làm đồ ăn nhẹ với bảo mẫu. Nhạc Doanh Khuyết ngó vào xem, càng cảm thấy chỉ có mỗi chiếc cốc này thôi thì đơn giản quá, bèn nói: “Con cũng muốn làm.”
“Con muốn làm gì?”
Nhạc Doanh Khuyết nghĩ tới lần Cố Trầm mang bánh quy cho cậu: “Bánh quy ạ.”
Cuối cùng cậu tìm được một cái túi sặc sỡ gói bánh quy lại. Nhạc Doanh Khuyết không gói nhiều, chủ yếu là do làm hỏng nhiều quá, chỉ có thể chọn mấy miếng bánh này, chờ ngày mai Cố Trầm tới đón cậu.
Có nằm mơ Nhạc Doanh Khuyết cũng không ngờ cậu vừa ra khỏi phòng tắm đã nhận được điện thoại của Cố Trầm, kêu cậu đi ra ban công. Cố Trầm đang đắc ý đứng dưới nhà cậu.
Thành phố vừa bước vào mùa đông nên trời rất lạnh. Nhạc Doanh Khuyết đang mặc đồ ngủ mỏng manh, sau khi nhìn thấy Cố Trầm, tâm trí cậu như đông cứng lại: “Hôm nay anh tới đây làm gì vậy?”
“Anh không đợi được tới ngày mai, anh muốn xem quà của anh luôn cơ.” Cố Trầm nhìn cậu đầy mong chờ.
Nhạc Doanh Khuyết đầu óc quay cuồng nhanh chóng quay lại phòng, lấy chiếc cốc cậu đã gói ghém cẩn thận ra. Thứ đồ này không ném xuống được, nhỡ đâu Cố Trầm không đỡ kịp thì nó rơi xuống sẽ vỡ hết.
Cậu thành thạo trèo ra khỏi ban công, không suy nghĩ nhiều cũng chưa kịp đợi Cố Trầm kêu cậu đừng nhảy, cậu đã nhảy thẳng xuống.
Cố Trầm theo bản năng đón lấy Nhạc Doanh Khuyết. Hai người lăn trên mặt đất, Nhạc Doanh Khuyết vừa vặn nằm trên người hắn.
Cố Trầm cười: “Bây giờ em giỏi lắm rồi, trèo ban công càng ngày càng thành thạo.”
Cố Trầm chống khuỷu tay xuống đất, nhìn hộp quà trên ngực mình, vươn tay ra ôm đầu Nhạc Doanh Khuyết. Nhạc Doanh Khuyết không tự chủ được nhào về phía trước, hai người cứ vậy hôn nhau.
Đèn trong phòng dưới lầu một vẫn sáng, chẳng biết liệu có ai đi ra hay không. Cố Trầm dùng đầu lưỡi cạy môi Nhạc Doanh Khuyết ra. Nhạc Doanh Khuyết túm lấy áo trên ngực Cố Trầm, có thể nghe được tiếng nước chậc chậc trong màn đêm tĩnh lặng. Qua một lúc lâu, hai người đều thở hổn hển, Cố Trầm mới buông cậu ra.
Vị tin tức tố của Cố Trầm càng lúc càng đậm, nồng hơn bao giờ hết, thiêu đốt lý trí Nhạc Doanh Khuyết.
Sợ bị người nhà phát hiện, cậu khẽ đánh lên ngực Cố Trầm, chất vấn: “Em đã làm cốc rồi mà anh vẫn hôn em.”
Cố Trầm cảm thấy bị nhốt mấy ngày nay cũng đáng, ngón tay miết miết bờ môi ướt át của Nhạc Doanh Khuyết: “Anh bảo em mà không làm thì anh sẽ hôn em, chứ chưa nói em có làm thì anh sẽ không hôn em mà.”
Trơ tráo!
Cố Trầm được thỏa mãn, hơi thẳng người lên, mở hộp quà ra, cầm chiếc cốc trên tay ngắm nghía: “Đây là anh sao?” Vừa hỏi Nhạc Doanh Khuyết vừa giơ cốc lên cạnh mặt mình để so sánh.
“Đúng vậy.”
“Anh cáu kỉnh đến vậy à, anh thấp thế này ư? Cái này chia sai hết rồi.” Miệng thì tỏ ra ghét bỏ, tay lại cẩn thận đặt quà lại vào hộp.
“Anh không muốn thì trả em đi.” Nhạc Doanh Khuyết giả vờ muốn giật lại, bị Cố Trầm nhẹ nhàng né đi.
“Ai bảo anh không muốn, đêm nay anh sẽ cầm đi.”
Nhạc Doanh Khuyết định nói còn túi bánh quy nữa, nhưng lại nghĩ thôi để mai lấy thêm cho Cố Trầm.
Cố Trầm ôm cả Nhạc Doanh Khuyết lẫn hộp quà mà không thấy phí sức chút nào, nói tiếp: “Đêm nay chắc chắn anh không ngủ nổi rồi, trong đầu anh chỉ nghĩ đến em, nếu có ngủ thì chắc chắn sẽ nằm mơ thấy anh hôn môi em.”
Không đứng đắn chút nào hết. Nhạc Doanh Khuyết vùng vẫy muốn xuống: “Không biết xấu hổ gì cả.”
“Cần mặt mũi làm gì? Anh chỉ cần em.”
Đáng ghét quá đi mất, nói gì hắn cũng xơ múi cậu được.
“Anh thả em xuống đi.” Nhạc Doanh Khuyết bị hương vị tin tức tố của hắn hun cho khó thở, đầu óc hỗn loạn.
“Thả em xuống cũng được. Em để anh hôn thêm miếng nữa, hôn xong anh sẽ đi.”
Chưa đợi Nhạc Doanh Khuyết đồng ý, Cố Trầm đã buông tay ra, vững vàng đặt cậu xuống đất.
“Có lạnh không em?”
Cố Trầm kéo khoá áo xuống, vươn tay ôm chặt Nhạc Doanh Khuyết vào lòng. Hai người núp trong chiếc áo khoác rộng thùng thình hôn nhau.