Tịnh Đế

Chương 2



Tối đó sau khi tan làm, chị ấy đã đứng trước cửa quán h át chặn đường tôi.

“Em là Tiểu Triệt hả?” Chị ấy vừa cất tiếng, tôi đã ngây người.

Chị ấy tháo kính râm, cười với tôi: “Chào em, chị là người chị sinh đôi của em, Lư Thanh Thạnh.”

Tôi thẫn thờ nhìn gương mặt trước mặt mình.

Theo như những gì chị ấy nói, trước đó chị ấy cũng không hề hay biết mình có một cô em gái là tôi, mãi tới mấy hôm trước chị ấy tìm thấy một bức ảnh mẹ tôi giấu kín mới biết, à thì ra mình còn một cô em gái sinh đôi nữa.

Bởi vì đằng sau bức ảnh có viết tên quán năm đó chúng tôi chụp ảnh, thế là chị ấy bèn lén lút tới đây tìm.

Chị ấy mặc một cây hàng hiệu, mái tóc xoăn sóng xinh đẹp, có một người bạn trai đi xe máy rất ngầu.

Chị ấy nói muốn gặp bố, tôi đã dẫn chị ấy tới b ệnh v iện.

“Không ngờ em lại sống khổ sở như thế.” Chị ấy đứng trước giường b ệnh, nước mắt rơi lã chã: “Tiểu Triệt, chúng ta là chị em, chị sẽ giúp em.”

Chị ấy âm thầm nộp trước v iện phí một năm cho bố, mời thêm y tá chăm sóc cho ông, còn giúp chúng tôi trả sạch nợ, rồi bảo tôi hãy nghỉ việc ở quán h át.

Chị ấy dẫn tôi đi du lịch, mua quần áo cho tôi, đưa tôi đi làm đẹp, đi ăn ở các nhà hàng cao cấp, dạy tôi lễ nghi.

Đi theo chị ấy, ai cũng khách sáo với tôi, tôi không còn là con nhóc trong thị trấn nhỏ, cũng không còn là tiếp viên bán r ư ợ u, mua vui trong quán h át nữa.

Ban đầu tôi cũng không định nhận ý tốt của chị ấy nhưng chị ấy lại nói, chị ấy chỉ đang thay mẹ bù đắp cho tôi.

“Suốt ngần ấy năm qua, em sống cực khổ như thế, chị nghĩ nếu mẹ biết được, bà cũng sẽ làm như thế thôi.”

“Em cứ thoải mái đi.” Chị ấy chớp mắt: “Chị rất giàu, bố mẹ cũng không quản chị đâu.”

Người bố trong lời nói của chị ấy chính là bố dượng, cũng chính là Lữ Ninh trọc phú ở Hải Thành.

Có thể là do suốt nhiều năm qua, ngoài bố ra tôi cũng không có người thân nào khác nên tôi luôn rất trân trọng, cảm động, càng không muốn rời xa chị.

Lần nọ đang chơi cạnh bể bơi, tôi bị một đám người đẩy xuống nước, tôi không biết bơi, chị ấy cũng không biết bơi nhưng lại cầm phao nhảy xuống c ứ u tôi.

Cuối cùng chị ấy không giữ được phao, cả hai đều bị sặc nước.

Sau chuyện đó, tôi có hỏi chị ấy, rõ ràng không biết bơi, tại sao còn nhảy xuống cứu tôi.

Chị ấy lại cười nói: “Ngốc ạ, bởi vì chị là chị của em.”

Chị ấy đưa tôi đến Hải Thành, hỏi tôi: “Em có muốn gặp mẹ không?”

Tôi đồng ý, chị ấy đưa cho tôi quần áo thường ngày chị ấy hay mặc, bảo tôi giả làm chị ấy đi gặp người mẹ hai mươi ba năm tôi chưa từng gặp mặt.

Bà ấy không hề nhận ra tôi không phải là Lư Thanh Thanh.

Tối hôm đó, hình như Lư Thanh Thanh rất vui sướng, chị ấy kéo tôi và bạn trai Liêu Phàm đi uống r ư ợ u, lúc ngà ngà say tôi có nghe thấy chị ấy nói: “Em xem đi, chị đã bảo mà, ngay cả mẹ cũng không nhận ra, còn ai có thể nhận ra chúng ta nữa.”

Chị ấy nói: “Phàm, đến cả ông trời cũng giúp chúng ta.”

Sau một thời gian sống ở Hải Thành, tôi phát hiện ra một bí mật của Lư Thanh Thanh.

Hình như chị ấy còn có một bạn trai khác.

Chính là Lục Trạm.

Sống trong căn chung cư của Lư Thanh Thanh, thấy anh đang đứng dưới tầng, tay cầm bó hồng trắng to đùng.

Quà anh tặng chất thành núi trong phòng Lư Thanh Thanh, từ son tới dây chuyền rồi túi xách, toàn là đồ hiệu.

Nhưng chị ấy lại chẳng thèm đoái hoài.

Tôi không hiểu tại sao chị ấy lại làm như thế, lúc tôi hỏi, chị ấy đã im lặng rất lâu, khóe mắt hoen đỏ; “Tiểu Triệt, chị thật sự không biết nên làm gì nữa.”

Chị ấy nói, Lục Trạm là người bố dượng bắt chị ấy phải lấy vì hôn nhân thương mại.

Còn Liêu Phàm, một thanh niên đi xe máy, một hoạ sĩ đang chờ việc mới là người chị ấy yêu thật lòng.

“Chị biết Lục Trạm rất tốt, anh ấy nói lần đầu xem mắt đã thích chị rồi. Con người của anh ấy cũng rất tốt, không có khuyết điểm, là một người đàn ông hoàn hảo… nhưng chị yêu Liêu Phàm.” Nước mắt chị ấy rơi xuống lộp bộp: “Tiểu Triệt, em nói xem chị phải làm sao đây.”

Tôi lúng túng lau nước mắt cho chị ấy: “Không thể không lấy Lục Trạm được sao?”

“Sao có thể chứ?” Chị ấy lắc đầu: “Đây là chuyện đã rồi, cả Hải Thành không ai không biết, đây không chỉ là việc của hai bọn chị, nếu chị đào hôn, mẹ sẽ bị liên lụy, chắc chắn bố sẽ cho người đ ánh c h ế t Liêu Phàm, Liêu Phàm là một hoạ sĩ, sau này anh ấy còn phải trở thành một nghệ thuật gia nổi tiếng, chị không thể liên lụy tới anh ấy được.

Chị ấy lấy ra l ọ th uốc: “Thật ra trước khi tới tìm em chị đã phải uống th uốc tr ầm c ảm hơn nửa năm. Chị thật sự rất đau khổ, thậm chí chị còn từng nghĩ tới cái c h ế t.”

“Tiểu Triệt.” Chị ấy nước mắt lưng tròng nhìn tôi: “Chị mang thai rồi, là con của Liêu Phàm.”

Tôi ngạc nhiên: “Chị nói gì cơ?”

“Tiểu Triệt.” Chị ấy kéo tay tôi: “Em giúp chị được không?”

Hôm đó Liêu Phàm lái xe, chở tôi đ âm vào một cái cây, nguỵ tạo thành một vụ t ai n ạn.

Sau khi tỉnh lại trong b ệnh v iện, tôi biến thành Lư Thanh Thanh bị “mất trí nhớ".

Trong b ệnh v iện, Lục Trạm nắm tay tôi, nói với tôi: “Thanh Thanh, em đừng sợ, không nhớ lại được cũng không sao, có anh đây rồi.”

Ba tháng sau khi xuất v iện, tôi thay Lư thanh Thanh đi hẹn hò với Lục Trạm.

Còn nhớ lần đầu tiên hẹn hò chính thức với anh, ánh mắt anh hiện rõ vẻ ngạc nhiên, anh cười nói: “Hôm nay em không để anh đợi thêm nửa tiếng.”

Tôi sợ hãi nhưng vẫn bắt chước giọng điệu của Lư Thanh Thanh, nói: “Vậy sao, có thể là do hôm nay em thay quần áo hơi nhanh.”

Anh nhìn tôi từ đầu tới chân một lượt: “Ừ, hôm nay em quên không đeo găng tay.”

Tim tôi đập liên hồi, tự dưng tôi lại thấy hơi hối hận vì đã đồng ý với Lư Thanh Thanh làm chuyện này, dù sao thì, bất kể tôi và chị ấy có giống nhau cỡ nào thì đây cũng là bạn trai của chị ấy. Lúc ở b ệnh v iện không nhận ra nhưng lúc hẹn hò thật sự lẽ nào anh thật sự không phát hiện ta tôi chỉ là hàng giả sao?

Tôi căng thẳng muốn tìm lý do bao biện, anh lại nắm tay tôi trong lòng bàn tay ấm áp của mình rồi nói: “Thế này sẽ không còn lạnh nữa.”

Tôi chưa từng được người nào, nhất là con trai đối xử dịu dàng đến thế.

Tôi thẫn thờ nhìn anh, nhất thời quên mất mình đang diễn kịch.

Anh mỉm cười vuốt tóc tôi: “Sao lại ngây người ra thế? Anh cứ có cảm giác có vẻ như hôm nay em ưng anh hơn rồi, công chúa nhỏ?”

Cứ thế, sau ba tháng hẹn hò với Lục Trạm, tôi đã kết hôn với anh dưới thân phận của Lư Thanh Thanh.

Cuộc hôn nhân thương mại này rất hoàn hảo, cả nhà họ Lư và nhà họ Lục đều đạt được thứ mình muốn, rất vừa lòng.

Tôi trở thành cô Lục, chuyển đến sống trong căn hộ cao cấp của anh ở Hải Thành.

Nhưng Lư Thanh Thanh lại không giữ được con, lần nọ chị ấy ngồi sau xe máy của Liêu Thanh, nổi hứng đ ua xe với người khác, sau đó bị sảy thai.

Nhưng dù có như thế chị ấy vẫn rất yêu Liêu Phàm, dùng thân phận Doãn Lan Triệt của tôi, rời khỏi Hải Thành, sống ở một thành phố khác với Liêu Phàm.

Trong suốt một năm qua, tôi sắm vai rất tốt, không một ai nhận ra, tôi vốn không phải là Lư Thanh Thanh thật sự.

Thậm chí ngay cả tôi cũng sắp quên mất mình đang diễn kịch.

Tiếng thắng xe khiến tôi bừng tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.