Anh ta đẩy cửa, ấn tôi lên trên tường, b ó p cằm tôi rồi bảo: “Sao vậy? Mới hai tháng không gặp em đã không nhận ra chồng mình rồi sao?”
“Liêu Phàm.” Tôi nhỏ giọng: “Anh nhận nhầm người rồi, tôi là Tiểu Triệt.”
“Tiểu Triệt.” Anh ta đứng hình, sau đó b ó p chặt cổ tôi: “Sao cô lại ở đây? Thanh đâu?”
Tôi bị anh ta b ó p cổ đến nghẹt thở: “Tôi đang sống ở đây…”
“Cô sống ở đây ư?” Anh ta ngây người, chậm rãi buông bàn tay đang b ó p cổ tôi ra, lẩm bẩm: “Đổi lại rồi sao? Đổi lại rồi sao?”
“Đúng vậy.” Tôi khuỵu gối, hổn hển: “Chúng tôi đổi lại rồi.”
“Thế nên…” Anh ta lẩm nhẩm: “Bây giờ cô ấy đang là vợ của Lục Trạm sao?”
Tôi im lặng.
“Ha ha ha ha…” Anh ta cười phá lên, hất bình hoa xuống dưới đất, mảnh sứ văng tung toé nhưng anh ta vẫn chưa có ý định dừng tay, tiếp tục quăng những thứ khác trên bàn xuống.
“Đổi lại rồi, đổi lại rồi, tại sao cô ấy lại làm thế!”
“Cô!” Đột nhiên anh ta lao tới, nắm chặt vai tôi: “Tại sao cô lại đổi lại với cô ấy.”
“Là chị ấy muốn.” Tôi nói: “Nên tôi đổi lại với chị ấy, dù gì…” Ngừng lại một chút, tôi nói tiếp: “Vốn dĩ những thứ ấy chẳng thuộc về tôi.”
“Cô đúng là đứa em gái tốt nhất trần đời.” Một lúc sau, anh ta cười khẩy, nâng cằm tôi lên: “Lấy chồng thay chị gái, bây giờ lại giúp cô ấy thoát khỏi tôi, cô tốt bụng như thế, hay là cô cũng giúp tôi nghĩ thử coi, tôi mất vợ rồi, tôi nên làm gì đây?”
“Liêu Phàm, anh với chị ấy chia tay là chuyện của hai người, không liên quan tới tôi.”
“Không liên quan ư?” Anh ta bật cười, lấy giấy đăng ký kết hôn trong túi áo ra: “Cô tự nhìn đi, xem có không liên quan không?”
Tôi trợn tròn mắt nhìn giấy đăng ký kết hôn, không dám tin nói: “Hai người kết hôn dưới thân phận của tôi ư? Rõ ràng chị ấy từng nói sẽ không làm như thế…”
“Hừ…” Anh ta cười, nói: “Cô còn nghĩ chuyện này không liên quan đến mình nữa không? Doãn Lan Triệt, xét từ góc độ pháp luật mà nói.” Anh ta phả hơi vào tai tôi: “Cô là vợ tôi.”
Tôi ngoảnh đầu: “Liêu Phàm, rõ ràng anh biết đây là chuyện của hai người, tôi và anh vốn không có bất cứ quan hệ gì.”
Tôi ra sức muốn thoát khỏi anh ta nhưng lại bị anh ta túm chặt cổ áo, tay phải b ó p chặt bả vai trần của tôi: “Sao lại không có quan hệ gì? Lư Thanh Thanh chạy rồi, chẳng phải vẫn còn có cô ở đây sao? Chẳng phải cô giỏi giả làm cô ấy nhất sao?”
“Một năm qua, chẳng phải cô vẫn luôn ngủ với Lục Trạm thay cô ấy? Chung quy vẫn là giả làm cô ấy, cô là em gái tốt của cô ấy, ngủ với anh ta hay ngủ với tôi, có gì khác nhau đâu?”
“Liêu Phàm.” Tôi dùng hết sức bình sinh thoát khỏi anh ta, người run lên bần bật: “Tôi xin anh, anh say rồi, Liêu Phàm, tôi xin anh, tha cho tôi đi được không?”
“Cô không muốn ư?” Anh ta lẩm bẩm, đột nhiên nắm chặt bả vai tôi: “Tại sao cô lại không muốn? Là do tôi không giàu có như Lục Trạm? Anh ta giàu có cô bằng lòng ngủ với anh ta một năm, tôi nghèo hèn cô lại không muốn sao?”
Anh ta hất ngã tôi, nhìn tay phải đang run lên của mình, run giọng nói: “Cô là một con đ i ế m vô lương tâm, chẳng phải vì cứu cô nên bàn tay này của tôi mới bị t à n p h ế sao? Sao cô lại chạy trốn? Sao cô lại chạy trốn?”
Tôi quỳ dưới đất, mảnh sứ đâm vào lòng bàn tay.
Đau đớn hít một hơi thật sâu, tôi nói: “Liêu Phàm, anh, anh nhìn cho rõ đi, tôi không phải Lư Thanh Thanh.”
“Không phải sao?” Anh ta ngơ ngơ ngác ngác nhìn tôi, đột nhiên quỳ xuống dưới đất, ôm tôi rồi nói: “Thanh ơi… Thanh ơi… anh sai rồi, anh sai rồi, anh không nên uống r ư ợ u, không nên nổi nóng, không thể vẽ tranh được nữa, anh rất buồn. Thanh ơi anh biết lỗi rồi. Anh sẽ không làm thế với em nữa, tha thứ cho anh lần này được không? Anh thề, đây sẽ là lần cuối cùng.”
Nước mắt tôi rơi lã chã, mặc cho anh ta ôm mình rồi từ từ trượt người xuống.
Anh ta say rồi.
Tôi đẩy nhẹ anh ta ra, cố chịu cơn đau ở tay, tìm điện thoại, run rẩy gọi cho Lư Thanh Thanh.
Hai cuộc điện thoại trước đều bị cúp máy, tới lần thứ ba cuối cùng cũng có người bắt máy. Tôi còn chưa kịp nói gì, chị ấy đã tức giận nói: “Em bị sao vậy? Chẳng phải đã bảo đừng chủ động gọi cho chị rồi sao…”
“Liêu Phàm tới rồi.” Tôi nói.
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.
“Chị và anh ta lấy tên em kết hôn, tại sao chị không nói cho em biết…”
“Thanh Thanh?” Tiếng Lục Trạm vọng tới: “Lấy cho anh một chiếc cà vạt.”
Tôi khựng người.
“Tối nay, chị không có thời gian nói nhiều với em.” Lư Thanh Thanh nhỏ giọng: “Chị sắp phải tham gia tiệc từ thiện với Trạm rồi, em nghĩ cách giữ chân anh ấy lại, mai chị điện lại cho em…”
“Đợi…” Còn chưa nói hết câu, tiếng tút tút máy bận đã vọng tới.
M á u trong lòng bàn tay nhỏ từng giọt xuống dưới đất, tôi ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt, mặc quần áo, đi đến h iệu th uốc dưới tầng mua th uốc s át tr ùng và tăm bông.
“Cô gái.” Chị gái bán th uốc nói: “Tốt hơn hết em nên đến b ệnh v iện khám lại, có khả năng sẽ bị u ố n v á n đấy.”
Tôi gật đầu: “Cảm ơn chị.”
Lúc tôi rời khỏi b ệnh v iện, đã hơn mười một giờ tối.
Liêu Phàm nằm xoài người dưới đất, ngáy khò khò, say giấc nồng.
Ngẫm nghĩ một hồi, tôi đi vào phòng bếp cầm c o n d a o, khoá cửa phòng bếp lại, nắm chặt con d a o tựa người vào tủ bếp rồi thiếp đi.
Không biết đã bao lâu trôi qua, tôi nghe thấy tiếng vặn cửa phòng bếp.
Tôi giật mình, phát hiện trời đã sáng.
“Cạch.” Cửa mở ra, tôi nắm chặt con dao, cảnh giác nhìn về phía cửa.
Liêu Phàm mở cửa, đi vào, tay cầm dây thép nhỏ.
“Cô đừng sợ.” Anh ta khẽ nói: “Tôi không có ý xấu, tôi sợ cô ở trong này xảy ra chuyện gì thôi.”
Tôi vẫn giơ con dao lên, không có ý định bỏ xuống.
“Hôm qua tôi uống hơi nhiều, xin lỗi cô.” Ngừng lại một chút, anh ta nói tiếp: “Tôi, tôi dọn sạch ngoài kia rồi. Cô đừng sợ, thật đấy, giờ tôi đang rất tỉnh táo, tôi sẽ không làm gì cô đâu.”
“Anh… có biết tôi là ai không?”
Anh ta gật đầu, im lặng một lúc: “Tiểu Triệt.”
Phòng khách đã được anh ta quét dọn sạch sẽ.
“Xin lỗi.” Chúng tôi ngồi đối diện nhau, anh ta lại xin lỗi.
“Liêu Phàm.” Tôi cất tiếng: “Nếu giờ anh đã tỉnh táo, chúng ta ly hôn đi.”
Ai dè anh ta lại lắc đầu: “Không được.”
“Tại sao?”
“Tiểu Triệt.” Anh ta sụt sịt mũi: “Dạo trước tôi uống say phải nhập viện, Thanh đã lén bỏ đi vào ngay lúc ấy, sau khi xuất v iện tôi vẫn luôn đi tìm cô ấy.”
“Tiểu Triệt, cô hẹn cô ấy ra ngoài cho tôi được không, tôi chỉ muốn gặp cô ấy thôi, chúng tôi không nên có kết cục thế này.”
Nhớ lại vẻ mặt của Lư Thanh Thanh mỗi lần nhắc đến Liêu Phàm, tôi im lặng: “Giờ chị ấy đã là bà Lục rồi, tôi nghĩ chắc hẳn chị ấy sẽ không muốn gặp anh đâu.”
“Cô ấy sẽ gặp tôi.” Anh ta yếu ớt cất tiếng: “Cô nói với cô ấy, tôi cho cô ấy bảy ngày, nếu cô ấy không tới tìm tôi, tôi sẽ nói cho Lục Trạm biết chuyện một năm về trước.”
“Anh nói gì cơ…”
Anh ta gật đầu: “Vua cũng thua thằng liều, tôi đã chẳng còn gì để mất nữa. Tiểu Triệt, hôm qua tôi quá chén, nói mấy lời khốn nạn với cô, tôi thật sự xin lỗi. Nhưng nếu cô hẹn cô ấy ra ngoài giúp tôi, chỉ cần cô ấy bằng lòng gặp tôi tôi sẽ ly hôn với cô.”