Sau khi từ trong miệng Trương Thất biết được tin Chu Dịch Phàm muốn ra nước ngoài, Lý Tiêu lại vào trang web phòng giáo vụ xem thông báo. Thông báo từ hai tháng trước, là danh sách sinh viên được nhà trường chọn để đi trao đổi ở nước X. Trên danh sách đúng là có tên của Chu Dịch Phàm thật.
Thì ra là Chu Dịch Phàm đã sớm quyết định muốn đi rồi.
Rất lâu sau Lý Tiêu vẫn chưa phản ứng, vẫn cảm giác không thể tin được lại càng không thể tiếp nhận được.
Cuối tuần, trong phòng rất náo nhiệt, Tiền Cung hô bằng gọi hữu chơi game; Trương Thất thì đi mua sắm, mang rất nhiều đồ ăn trở về; Bạn học Ngọc Tỷ tự kỷ cuồng của chúng ta, đắp mặt nạ trên mặt đi lục lọi tìm điện thoại của mình quăng ở nơi nào đó trong phòng, muốn... tự sướng. Lý Tiêu ngay từ đầu đã ngồi ở chỗ của mình mà ngẩn người, thấy Chu Dịch Phàm không trở về, đứng dậy đi ra cửa phòng, vừa lúc cùng chạm phải Tề Ngọc Tỉ đang đầy tâm trạng. Mặt nạ đầy nước kia của Tề Ngọc Tỷ bị chạm một cái, rớt xuống đất. Còn bị Lý Tiêu đạp một cước.
"Ê! Muốn gì đây?"
Tề Ngọc Tỉ đau lòng nhặt mặt nạ lên vứt vào thùng rác, quay đầu đã thấy Lý Tiêu sờ di động, cau mày đi ra bên ngoài, căn bản không có tâm trạng, vì thế lên tiếng gọi hắn lại.
Lý Tiêu nghe được giọng Tề Ngọc Tỉ, quay đầu nhìn cậu ta một cái: "Sao vậy?"
Tề Ngọc Tỉ bóp trán: "Vừa rồi cậu đụng phải tôi, cậu không có cảm giác gì sao?"
Thấy vẻ mặt Lý Tiêu vẫn đầy mê mang, lại chỉ chỉ thùng rác: "Còn lãng phí một cái mặt nạ quý giá của tôi, trị giá 299 tệ, lấy tiền ra đây."
Lý Tiêu vẫn không có tâm trạng như trước, thần trí không biết đã bay về nơi nào. Lúc không có tâm trạng, hành động đều không chịu sự khống chế của lý trí, hoàn toàn bằng tự giác. Tóm lại, Lý Tiêu đến gần bạn học Tề Ngọc Tỉ, lỗ mãng nắm lấy cằm của cậu ta nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đưa ra kết luận: "Đắp mặt nạ quý như vậy, da của cậu cũng không đẹp hơn chút nào cả......"
Còn nhéo nhéo má Tề Ngọc Tỉ, thử xúc cảm, thầm nghĩ hoàn toàn không co dãn như da của Chu Dịch Phàm. Lần này lại nhớ đến Dịch Phàm yêu dấu nhà mình, nhớ đến lại nghĩ đến chuyện Chu Dịch Phàm muốn ra nước ngoài. Tâm tình Lý Tiêu rất suy sụp.
Tề Ngọc Tỉ không phòng bị động tác của Lý Tiêu, lại bị hắn thành công làm như vậy, còn bị Lý Tiêu thần kinh kích thích một câu như thế, đương nhiên là không nhịn được. Không thể nhịn được nữa không phải nhịn nữa, cậu ra tay với Lý Tiêu. Hai móng vuốt của cậu hung hăng nhéo cằm và mặt Lý Tiêu.
"Mặt của đại gia mà cậu cũng dám chạm vào hử?!!"
Tề Ngọc Tỉ xuống tay quá ngoan, ngữ khí cũng rất ác liệt.
Lý Tiêu ăn đau, tự nhiên muốn phản kháng. Nhưng Tề Ngọc Tỉ một khi bị kích thích thì không dễ dàng hồi phục như vậy, lại gắt gao ôm Lý Tiêu, không ngừng công kích hắn. Lý Tiêu bị cậu quấn lấy khổ đến mức nói không nên lời, cũng không có tâm tình nháo với cậu ta, liên tục kêu dừng, thậm chí còn đồng ý đền gấp đôi tiền mặt nạ.
Tâm tình của Tề Ngọc Tỉ cuối cùng cũng dịu đi một chút, đang chuẩn bị buông tay, lại nghe cửa vang lên tiếng nhỏ, chỉ thấy Chu Dịch Phàm đẩy cửa mà vào.
Lý Tiêu hai tay đè tay Tề Ngọc Tỉ, cho nên thoạt nhìn là đang ôm chặt Tề Ngọc Tỉ. Chu Dịch Phàm trước kia cũng thấy qua đám người Lý Tiêu và Triệu địa, Tiền Cung nháo loạn, khó tránh khỏi thân thể đụng chạm. Cho nên cậu tuy rằng không thích, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Tề Ngọc Tỉ ngược lại là phản ứng dữ dội, nhảy mạnh ra: "Dịch Phàm đã về rồi...... Ha ha ha......"
Vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
Hai người Lý Tiêu và Chu Dịch Phàm, chưa chính thức tuyên bố cùng một chỗ với nhau, nhưng cẩn thận một chút thì ai cũng có thể phát hiện mối quan hệ mờ ám giữa hai người. Tề Ngọc Tỉ nhưng không chỉ là cẩn thận, cậu từng thích qua nam, cũng thích qua nữ — đương nhiên cuối cùng cậu xác định cậu vẫn là thích mình nhất. Tóm lại, tình cảm cậu từng trải qua vô cùng "Phong phú", nên rất nhạy cảm với vấn đề tình cảm. Cậu đoán được, cũng chắc chắn là Lý Tiêu và Chu Dịch Phàm đang ở cùng một chỗ, cho nên cậu nhảy ra. Cậu mới không cần bị người khác hiểu lầm là kẻ thứ ba đâu!
Tâm tư của Tề Ngọc Tỉ, Lý Tiêu và Chu Dịch Phàm một chút cũng không biết. Lý Tiêu muốn hỏi chuyện Chu Dịch Phàm ra nước ngoài, Chu Dịch Phàm muốn giải thích chuyện cậu và Bạch Diệp Hạnh, hai người đều không để ý đến sự tồn tại của Tề Ngọc Tỉ.
"Đi ăn tối với tôi đi."
Sau khi Chu Dịch Phàm mỉm cười chào hỏi với Tề Ngọc Tỉ, nói với Lý Tiêu.
Lý Tiêu tất nhiên là gật đầu đồng ý. Hai người im lặng rời khỏi phòng, Tề Ngọc Tỉ còn đang xấu hổ, rối rắm Chu Dịch Phàm có ghen hay không, Lý Tiêu có tức giận hay không...... Vài phút sau cậu phát hiện, dường như không ai nhìn mình cả. Lòng tự trọng tổn thương ghê gớm!
Ăn bữa tối chỉ là lấy cớ, chẳng qua Chu Dịch Phàm muốn tìm nơi yên tĩnh, nói rõ ràng chuyện xảy ra vào buổi trưa cho Lý Tiêu.
Hai người đều lựa chọn đi nơi đường đá có thảm cỏ xanh, ít người. Dọc theo đường đá, đi tới cầu Bạch Thạch, sau đó đi men theo bờ sông. Người càng ngày càng ít, cho đến khi chỉ còn lại hai người Lý Tiêu và Chu Dịch Phàm.
"Mấy ngày hôm trước Bạch Diệp Chỉ lại đi tìm tôi, cho nên tôi mới hẹn anh nó ra ngoài nói chuyện. Trong nhà, Bạch Diệp Chỉ bị sủng thành Ma Vương rồi, chỉ có anh nó mới trị được."
Chu Dịch Phàm không giỏi giải thích chuyện của bản thân, cậu cảm thấy có một số việc đối với người không hiểu thì khỏi cần nói nhiều, nói với người không hiểu cũng không có tác dụng gì. Cậu có thể chủ động nói với Lý Tiêu, là tốt lắm rồi. Về vấn đề thiếu chút nữa bị bắt cóc, nếu đã được giải quyết, cũng không nhất thiết phải nhắc lại. Chỉ là không biết nói như vậy, Lý Tiêu có tin cậu không?
Chu Dịch Phàm nghiêng đầu nhìn nước sông tĩnh lặng, lực chú ý lại tập trung toàn bộ lên người ở bên cạnh. Hắn có trẻ con giống như lúc trưa nữa không? Có còn tức giận, ghen nữa hay không?
Lý Tiêu rất lâu không nói gì, Chu Dịch Phàm có chút chờ không nổi. Cậu giống như không có việc gì thả tay xuống, ngón út móc lấy tay Lý Tiêu, sau đó toàn bộ tay nắm lấy. Lý Tiêu né một chút, ngay sau đó lại không buông tha, nắm ngược trở lại. Rốt cuộc lòng bàn tay hai người chạm vào nhau, mười ngón tay dây dưa với nhau.
Chu Dịch Phàm cười quay đầu, hôn hôn môi Lý Tiêu. Cậu cho rằng sẽ được nhiệt liệt đáp lại, thế nhưng Lý Tiêu thoạt nhìn lại có chút lãnh đạm.
Nét cười trên mặt Chu Dịch Phàm cũng đã biến mất, cúi đầu nghĩ, chẳng lẽ Lý Tiêu vẫn còn tức giận ư? Muốn mở miệng nói chút gì, Lý Tiêu đột nhiên dừng lại, đứng đến trước mặt cậu không gần không xa.
Lý Tiêu cười, cười đến dương quang sáng lạn, hoàn mỹ được không mang theo một chút u ám. Nếu hắn thường xuyên cười như vậy, tuyệt đối có thể mê chết một đống nữ sinh. Chu Dịch Phàm lại cảm giác nụ cười này, hoàn mỹ nhưng không chân thật.
"Chúc mừng cậu, sắp đến nước X đào tạo chuyên sâu hơn, tiền đồ rộng mở."
Lý Tiêu nghĩ một đằng nói một nẻo.
Chu Dịch Phàm nghe vậy, trên mặt lóe qua một tia kinh ngạc, rồi sau đó tự hiểu ra, bình tĩnh lại.
"Cậu định lúc nào mới nói cho tôi biết tin tức tốt này? Hay là nên nói là, không muốn nói cho tôi "Kinh hỉ" này?"
Lý Tiêu nói mát, nụ cười hoàn mỹ dần dần thu lại, sắc mặt lạnh lùng.
"Tôi......"
Chu Dịch Phàm nhất thời cũng không biết bắt đầu nói từ đâu, chỉ nặn ra một chữ, không nói tiếp.
"Đây là tin tức tốt, sao lại không nói cho tôi biết chứ? Cậu cũng biết trình độ tiếng Anh của tôi, tôi cố gắng bao lâu cũng không thể làm sinh viên trao đổi giống như cậu vậy. Cậu rất ưu tú, đây là chuyện tốt mà."
Lý Tiêu ngửa đầu, nhìn trời. Hắn không phải người hẹp hòi, hắn cũng không thể vì việc riêng tư của mình, ngăn cản tiền đồ của cậu. Tuy rằng quả thật là hắn rất tức giận, thậm chí ngay cả vừa rồi cũng có chút cường liệt, có ý định không từ thủ đoạn cũng muốn lưu lại Chu Dịch Phàm.
Chu Dịch Phàm trầm mặc, nghe Lý Tiêu nói. Thật ra cậu hi vọng Lý Tiêu có thể giữ mình lại. Có lẽ chỉ cần Lý Tiêu nói: "Vì tôi, ở lại đi", biết đâu cậu sẽ *nghĩa vô phản cố mà ở lại?
(Nghĩa vô phản cố: làm việc không chùn bước, ý là bất chấp tất cả)
Cũng có lẽ có, có lẽ cũng không. Giữa bọn họ có nhiều vấn đề như vậy, nhiều trở ngại như vậy, quẩn quanh với cậu lâu như vậy. Cậu cũng không biết từ lúc nào, dũng khí của cậu đã bị hao mòn từng chút một, còn lại không bao nhiêu. Cậu thật sự không chắc chắn có dám đưa tương lai của mình đánh cược lên người Lý Tiêu hay không nữa.
Rất dày vò, đối với cả hai người.
Chu Dịch Phàm thở dài, nhắm mắt lại: "Chúng ta tạm thời xa nhau trước đi......"
Cùng lúc đó, Lý Tiêu nhìn về phía cậu, cũng mở miệng cùng lúc đó: "Cậu sẽ trở về chứ?"
Tiếng nói giao nhau trong không khí, sau đó biến mất trong gió. Rõ ràng đều nói bằng tiếng Trung, hai người lại không thể hiểu được. Im lặng, vẫn là im lặng. Lần này là Lý Tiêu mở miệng trước, hắn gật đầu, đơn giản một chữ: "Được." Sau đó xoay người rời đi, nhìn qua ngược lại đủ tiêu sái.
Chu Dịch Phàm không biết trái tim của mình bị sao nữa, một lần lại một lần co rút, siết chặt, đau đớn.