Quán bar đủ loại ánh đèn lấp lánh, tiếng người huyên náo hòa lẫn tiếng ca xung quanh, náo nhiệt cực kỳ.
Chỉ có người đàn ông ngồi ở góc, dường như tất cả yên tĩnh và hắc ám đều ở trên người hắn. Có lẽ náo nhiệt đến mức tận cùng, hắn càng có được suy nghĩ bình tĩnh.
Người đàn ông kia vóc người cao, dáng người dưới áo sơ mi nhìn rắn rỏi, lúc đưa tay ra cầm chén rượu lộ ra đồng hồ đeo tay màu bạc có giá trị không nhỏ trên cổ tay, khuôn mặt đẹp trai, lại nhuộm một tầng lạnh lẽo tối tăm.
Hạ Tây Châu giấu mặt trong bóng tối không thấy rõ vẻ mặt.
Hắn hiếm khi lấy phương thức không lý trí để giải tỏa như vậy, không phù hợp với phong cách hành sự kìm chế và nghiêm cẩn cực đoan từ trước đến giờ.
Mất khống chế không chỉ hiện tại, cũng không dừng lại ở buổi tối mấy ngày trước, hắn không kìm được điên cuồng muốn đánh dấu vĩnh viễn, làm cho đối phương vĩnh viễn trở thành Omega không thể rời bỏ mình.
Sau khi sinh con, Thẩm Tư Phi không còn là Omega hoàn toàn ỷ lại hắn. Một người thành niên độc lập, điều kiện tốt như vậy, người theo đuổi cũng nhiều như vậy, hắn ghen tuông đến độ sắp điên rồi.
Hơn nữa do tính cách của bản thân Thẩm Tư Phi dễ dàng làm bạn đời sinh ra cảm giác thái độ của cậu lạnh nhạt xa lánh.
Uông Ngạn chạy đến, ngồi xuống cạnh hắn: "Sao cậu đột nhiên đến đây uống rượu thế? Làm gì vậy? Có chuyện gì không hài lòng? Gia đình có mâu thuẫn?"
Hạ Tây Châu khẽ lắc đầu, nheo mắt lại: "Có phải là Alpha trên đời này đều thích Omega vừa ngoan vừa mềm mại vừa yếu ớt không?"
Uông Ngạn ngạc nhiên nói: "Theo góc độ y học, thiên tính Alpha và Omega hấp dẫn lẫn nhau, nói cách khác, vốn là một đôi trời đất tác thành... Chậc, cậu bây giờ nhìn như là một Alpha bị Omega vứt bỏ."
Hạ Tây Châu cúi đầu uống cạn một chén rượu.
Hắn híp hai mắt lại, lạnh nhạt nguy hiểm.
Hạ Tây Châu: "Tôi rất muốn đánh dấu vĩnh viễn, thế nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp."
Uông Ngạn: "Cậu chưa bao giờ là người do dự, xem ra tình yêu thật sự có thể khiến người ta đánh mất bản tính... giờ tôi quả thực như là bị cậu gọi đến ăn cơm chó."
Uông Ngạn đè bàn tay đang rót rượu của Hạ Tây Châu xuống, "Tôi cảm thấy cậu vẫn là mau về nhà thì hơn. Ba ngày trước, Omega nhà cậu cầm đơn xin ở bệnh viện tới chỗ của tôi cầm một chai thuốc phóng thích đi."
Hạ Tây Châu cau mày: "Thuốc phóng thích là gì?"
"Thuốc y dược chuyên dùng cho Omega, làm cho họ phát tình." Uông Ngạn đứng lên, "Cậu gấp cái gì, uống rượu còn lái xe? Kiềm chế chút đi, tôi lái xe cho cậu."
...
Thẩm Tư Phi sắp xếp xong xuôi tất cả, sau đó chủ động tiêm thuốc phóng thích.
Cậu không nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không tỏ thái độ nghe lời hoàn toàn giống Omega khác, lãnh đạm đến độ nhìn như không có tình cảm, nhưng mà yêu thương rực cháy ở đáy lòng không thể ít hơn người khác dù chỉ một chút.
Cậu ngồi trên ghế salon, chậm rãi cảm thụ pheromone gợn sóng, nhiệt độ bao phủ toàn thân, cảm giác quen thuộc đột kích làm cho cậu cơ hồ ngồi không yên.
Màn đêm dần sâu.
Tiếng cửa phòng bị đẩy ra phá vỡ sự yên tĩnh, mang theo gió đêm hơi lạnh ngoài phòng, hoạ ra bóng dáng một người đàn ông khom lưng.
Hạ Tây Châu ngửi thấy pheromone mùi sữa thơm phả vào mặt, không giống bình thường, như là đang quyến rũ, quấn lấy pheromone của hắn, làm cho hắn miệng đắng lưỡi khô.
Hắn không xỏ dép, đi thẳng tới ghế, nhìn thấy người cuộn mình cúi đầu, sợi tóc dính sát vào hai gò má trắng nõn của cậu, xuống chút nữa là cần cổ yếu đuối mảnh khảnh dưới ánh trăng.
Tuyến thể Omega ở đuôi tóc, càng đến gần, mùi pheromone càng nồng nặc.
Hạ Tây Châu duỗi bàn tay lành lạnh ra, cơ thể dưới tay nóng bỏng.
Thẩm Tư Phi cảm nhận được pheromone Alpha, khó chịu thở ra một tiếng, như là không thỏa mãn, trái lại có ý quyến rũ.
Sau một khắc, cậu bị hắn ôm lên, Thẩm Tư Phi ngửi thấy mùi rượu, khẽ cau mày, "Anh đi... đâu thế?"
Người trong lòng không có chút sức nào, mềm mại tựa vào trong ngực hắn, gương mặt dịu dàng, pheromone mùi sữa thơm bay vào trong mũi, đồng tử Hạ Tây Châu đen như là bóng đêm.
"Thầy Thẩm, làm sao đây." Alpha nhà cậu cười hư hỏng, "Em phát tình."
Thẩm Tư Phi ngước mắt lên nhìn hắn, miệng nói: "Vậy thì... đánh dấu vĩnh viễn em đi."