Tình Địch Luôn Trêu Tôi

Chương 47: Dựa vào cậu là người con gái của mình



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Động tác này của Hạ Tri Điểu đẩy Tùy Chí Thanh về phía đầu giường, đồng thời Hạ Tri Điểu cũng nằm vào trong lồng ngực của Tùy Chí Thanh, cả khuôn mặt thoạt nhìn giống như một cục sắt đỏ.
"Cậu..." Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu đang nằm trên người mình, giả vờ làm một cái xác chết, đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào hàm răng, nở nụ cười. "Không phải cậu đã hẹn hò qua rất nhiều lần rồi hay sao? Không phải đã trải qua trăm trận rồi hay sao, tại sao còn phải đi tra cứu nữa?"
"Im miệng, im miệng, im miệng!" Nghe đến đây, Hạ Tri Điểu nổi giận. Vì vậy vội vàng đứng dậy, cầm lấy cái gối đầu, lập tức đánh vào trên người Tùy Chí Thanh.
"Mình chỉ là hiếu kì, đừng tức giận a..." Tùy Chí Thanh bắt lấy cái gối đầu, tiếp tục cười vui vẻ.
"Tùy Chí Thanh!" Hạ Tri Điểu kéo kéo cái gối đầu nhưng lại kéo không nổi, vì vậy tóc tai bù xù, trợn tròn hai mắt nhìn Tùy Chí Thanh.
"Đến đây." Khoé môi Tùy Chí Thanh hơi vểnh lên.
"Không cho phép lại nói chuyện này!" Hạ Tri Điểu chỉ về phía mũi của Tùy Chí Thanh.
"Cho nên mới nói, kỳ thật cậu vẫn luôn cố ý dụ dỗ mình phạm tội a..." Tùy Chí Thanh nghiêng đầu nhìn Hạ Tri Điểu.
"Mình... mình không có!" Hạ Tri Điểu tiếp tục kéo cái gối đầu.
Cổ tay của Tùy Chí Thanh dùng chút lực, đem gối đầu của Hạ Tri Điểu kéo về phía mình một chút, sau đó dùng tay nâng cằm của Hạ Tri Điểu lên: "Đổi lại một cách thức khác để lý giải, hay là nói, cậu chính là đơn thuần rất muốn cùng mình làm yêu?"
"Nói lung tung, cậu cút đi!" Hạ Tri Điểu đẩy tay của Tùy Chí Thanh ra, sau đó nghiêng người qua, giống như con cá trạch chui vào ổ chăn, dùng chăn gắt gao che kín cả đầu.
"Cậu muốn biết cảm giác là gì sao..." Tùy Chí Thanh kéo cái chăn của Hạ Tri Điểu.
Hạ Tri Điểu thì lại siết chặt chăn.
"Mình có thể học a." Tùy Chí Thanh kéo cái chăn xuống, tay đi đến bên hông nơi cột dây thắt lưng của Hạ Tri Điểu, ở bên tai Hạ Tri Điểu nỉ non.
"Uy..." Hạ Tri Điểu thở phì phò, cơ thể rụt lại một cái, giữ lại tay của Tùy Chí Thanh.
"Mình cũng muốn biết, muốn biết thân thể của cậu có hình dạng như thế nào..." Ánh mắt của Tùy Chí Thanh di chuyển từ cổ của Hạ Tri Điểu rồi lại tiếp tục đi đến chỗ cổ áo, hô hấp dần dần trở nên nặng nề. "Nếu như mình muốn cậu, cậu sẽ cho mình chứ?"
"Không, không muốn..." Mặt của Hạ Tri Điểu đỏ lên, cùng lúc tắt đèn đi, vừa rồi gặp phải cái giao diện kia ở bên trong điện thoại di động, hiện tại nói những lời này, cho dù nghĩ như thế nào cũng cảm thấy xấu hổ.
"Ân?" Tùy Chí Thanh tiếp tục dùng tay nhẹ nhàng đùa giỡn những sợi tóc rơi trên cái cổ trắng nõn của Hạ Tri Điểu. "Trước đó là ai giả vờ say muốn mình..."
"Vậy... vậy cậu sẽ làm sao?!" Cuối cùng  Hạ Tri Điểu đỏ mặt nhìn qua Tùy Chí Thanh.
Lần này vấn đề bị đẩy ngược lại cho Tùy Chí TThanh.
Phải, cậu ấy sẽ không, còn chưa có trải qua chuyện này.
"Đi ngủ!" Hạ Tri Điểu nói xong, lại một lần nữa kéo chăn lên, che kín đầu.
"Được a." Tùy Chí Thanh nghe vậy, cười một cái, cũng không có ép buộc Hạ Tri Điểu, sau đó nghiêng người nằm xuống, vươn tay, ôm lấy cơ thể mềm mại và ấm áp của Hạ Tri Điểu.
Nhưng mà Tùy Chí Thanh vẫn nhẹ nhàng thở ra. Không có việc gì, cùng lắm thì mình tìm thêm tư liệu, xem thêm mấy cái hướng dẫn, học tập một chút.
"Cho nên cậu thừa nhận cậu là bạn gái của mình?" Trong bóng tối, Tùy Chí Thanh ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng tản ra từ sợi tóc của Hạ Tri Điểu, có chút siết chặt, ôm lấy bụng của Hạ Tri Điểu.
"Cậu nói thử xem, đồ ngốc..." Thật lâu sau Hạ Tri Điểu thấp giọng trả lời một câu.
Tùy Chí Thanh nghe xong, cười một cái, ôm Hạ Tri Điểu chặt thêm một chút nữa: "Cho nên ngày mai rốt cục là chúng ta đi chỗ nào?"
"Đi con đường núi bằng kính, rồi lại đi qua thị trấn nhỏ trong mơ bên cạnh, nơi đó rất nổi tiếng ở trên mạng, cậu thấy thế nào?" Hạ Tri Điểu hỏi.
Tùy Chí Thanh nghe xong, hai mắt nhắm lại: "Được."
"Nghe nói đồ ăn trong thị trấn đó đặc biệt rất ngon... Không cho phép sát phong cảnh nói với mình là giá cắt cổ!" Hạ Tri Điểu còn nói.
Tùy Chí Thanh lại cười: "Được rồi. Vậy, ngủ ngon, bạn gái của mình."
"Ngủ ngon..." Hạ Tri Điểu sau khi nói xong, cũng len lén nở nụ cười.
Sáng sớm hôm sau, lúc Tùy Chí Thanh thức dậy, chỉ thấy sắc trời ở bên ngoài đã sáng chói, cách một cái rèm cửa sổ chỉ thấy ánh sáng có một chút mông lung. Quay đầu, Hạ Tri Điểu ở bên gối vẫn còn đang ngủ rất say như cũ. Vì vậy Tùy Chí Thanh liền chống nửa người ngồi dậy, yên tĩnh nhìn chăm chú Hạ Tri Điểu.
Một lát sau, Hạ Tri Điểu tựa hồ cũng cảm giác được gì đó, lông mi hơi run run, sau đó liền mở hai mắt ra.
"Buổi sáng tốt lành." Tùy Chí Thanh nói xong, nở nụ cười với Hạ Tri Điểu. Ánh sáng ở phía sau nhuộm lên người có một chút không chân thật.
Hạ Tri Điểu nhìn Tùy Chí Thanh, đại khái chắc là mình đang nằm mơ, trong nhất thời có chút không thể tin được tất cả mọi chuyện đều là sự thật, nhưng vẫn dụi dụi con mắt: "Buổi sáng tốt lành..."
"Dậy đi, Tri Điểu." Sau đó Tùy Chí Thanh lại cười một cái, rồi ngồi dậy trước, mang dép vào, đi về phía nhà vệ sinh.
"A Thanh, A Thanh..." Mơ mơ màng màng ngồi dậy, Hạ Tri Điểu vừa dụi mắt vừa hướng về phía nhà vệ sinh.
"Sao vậy?" Vừa mới nặn kem đánh răng, nghe thấy Hạ Tri Điểu gọi tên mình, vì vậy Tùy Chí Thanh lại ló nửa người ra ngoài.
Sau đó Hạ Tri Điểu thả tay xuống, lại duỗi lưng một cái, nở nụ cười ngọt ngào, lắc đầu.
Tùy Chí Thanh nhìn Hạ Tri Điểu, cười cười, lại quay người vào bên trong, lấy một ly nước.
"A Thanh!"
"A Thanh!"
Nhưng mà vừa mới đem bàn chải đánh răng để vào trong miệng, bên ngoài lại truyền đến giọng nói của Hạ Tri Điểu kêu tên của mình.
"Ân?" Tùy Chí Thanh cầm ly nước, vừa đánh răng vừa ló người ra, nhìn về phía Hạ Tri Điểu.
"Hải sâm!"(*) Chỉ thấy Hạ Tri Điểu kéo cái chăn qua rồi ngụp lặn ở bên trong, nằm trên giường lăn qua lăn lại.
Tùy Chí Thanh sau khi nhìn thấy, cười đến toét cả miệng. Ở trước mặt mình thì giống như một đứa trẻ, thật đáng yêu. Trong chớp mắt, bọt kem đánh răng muốn rơi xuống, vì vậy Tùy Chí Thanh lại vội vàng quay vào bên trong nhà vệ sinh.
Hai người sau khi rửa mặt sửa soạn xong, Hạ Tri Điểu liền ngồi trước bàn trang điểm bắt đầu trang điểm.
Tùy Chí Thanh đứng ở bên cạnh cửa sổ yên lặng nhìn Hạ Tri Điểu, chỉ cảm thấy mỗi một động tác nhỏ của Hạ Tri Điểu mình đều không muốn bỏ qua. Cái người này, chính là người đã ở trong tim mình nhiều năm như vậy.
Sau khi trang điểm xong, Hạ Tri Điểu lại cầm áo khoác lên, mặc vào, rồi đi đến đứng trước gương, chỉnh lại cổ áo và tay áo.
Tùy Chí Thanh nhìn trong chốc lát, sau đó liền nhấc chân đi đến.
Cảm giác ở bên cạnh có một bóng người đang đi đến, Hạ Tri Điểu đang định quay đầu lại thì có một đôi tay vòng qua bụng của mình.
"Làm gì vậy..." Hạ Tri Điểu khẽ nói.
"Không làm gì hết." Trong khi nói chuyện, Tùy Chí Thanh cúi đầu xuống, vùi sâu vào cổ của Hạ Tri Điểu, nhắm mắt lại hít sâu vào.
Hạ Tri Điểu cũng nhắm mắt lại, cảm thụ được khí tức của Tùy Chí Thanh: "A Thanh, chúng ta cần phải đi..."
"Ân..." Tùy Chí Thanh kéo mái tóc của Hạ Tri Điểu qua một bên, ở chỗ cổ của Hạ Tri Điểu đặt xuống một nụ hôn.
Dù sao mà nói thời tiết ngày hôm nay cũng không tệ lắm, nhiệt độ không khí có chút tăng cao nhưng vẫn còn hơi lạnh, may mắn là không có gió, cũng không phải là quá khủng khiếp.
Đi trên đường, Hạ Tri Điểu thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn Tùy Chí Thanh đang đi ở bên cạnh một chút. Chỉ thấy làn da của Tùy Chí Thanh trắng như tờ giấy, không có một chút huyết sắc nào, mặc vào một thân y phục màu đen, lại càng cảm thấy gầy như thế này quả thật có chút giống như quỷ hút máu đã lâu chưa được ăn no.
Sau khi phát hiện thấy Hạ Tri Điểu đang nhìn mình, Tùy Chí Thanh cũng nghiêng đầu nhìn sang Hạ Tri Điểu ở bên cạnh.
Vì vậy Hạ Tri Điểu lại lập tức quay đầu đi.
Đi về phía trước, Hạ Tri Điểu vô tình hay cố ý đụng vào tay của Tùy Chí Thanh. Vì vậy một giây sau, Tùy Chí Thanh liền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Hạ Tri Điểu.
Cúi đầu nhìn một chút tay của Tùy Chí Thanh, trên mặt của Hạ Tri Điểu liền hiện lên nụ cười.
Đi vào một tiệm bán cháo, hai người liền gọi hai bát cháo đậu xanh, một lồng sủi cảo, còn có một đĩa bánh cuốn.


Trong lúc đang chờ đợi bữa sáng được dọn lên bàn, Tùy Chí Thanh nhận được tin nhắn của Trần Ngân Hân gửi đến: "Thế nào, bây giờ hai ngươi ra sao rồi?"
Tùy Chí Thanh sau khi đọc xong, cười một cái, trả lời: "Cậu ấy đã chịu tiếp nhận mình."
"Vậy thì tốt rồi, quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không có chia lìa, rất hiếm thấy." Trần Ngân Hân trả lời.
Chẳng biết tại sao, Tùy Chí Thanh luôn cảm thấy trong lời nói của Trần Ngân Hân có một chút thương cảm. Đột nhiên Tùy Chí Thanh liền nhớ đến đoạn chuyện cũ của Trần Ngân Hân. Mặc dù chẳng qua Trần Ngân Hân chỉ là nói một vài câu rời rạc nhưng Tùy Chí Thanh vẫn biết được đại khái.
"Phải." Tùy Chí Thanh trả lời.
"Không nói với cậu nữa, cậu cứ việc cùng người yêu của cậu anh anh em em đi, bây giờ mình phải đi tiễn người." Trần Ngân Hân nhắn xong cái tin kia, liền để điện thoại di động qua một bên, sau đó quay đầu nhìn Diệp Thiên đang ngồi ở ghế bên cạnh: "Đồ đạc đều đã mang đủ rồi chứ?"
"Ân, em đã kiểm tra rất nhiều lần!" Diệp Thiên gật đầu. "Tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm!"
Trần Ngân Hân nghe xong, gật gật đầu, sau đó cũng không nói thêm gì nữa, liền chở Diệp Thiên đi về phía sân bay.
Sau khi đến sân bay, Trần Ngân Hân giúp Diệp Thiên lấy hành lý từ cốp xe ở phía sau ra, kéo ra tay cầm rồi đi về phía trước.
"Chị Ngân Hân, để em tự cầm là được rồi!" Diệp Thiên trong khi nói chuyện, vội vàng muốn cầm lấy hành lý.
"Để chị." Trần Ngân Hân nhìn Diệp Thiên, đơn giản nói ra hai chữ.
Vì vậy Diệp Thiên đành gật đầu một cái.
Trên đường đi, hai người đều không nói gì. Một trước một sau, đứng trong hàng dài ở cửa kiểm tra an ninh.
Cuối cùng cũng nhanh đến lượt của mình, lúc này Diệp Thiên đột nhiên xoay người, ngửa mặt lên nhìn Trần Ngân Hân, hai mắt sáng lấp lánh.
"Làm sao vậy?" Trần Ngân Hân thấy thế, khóe môi hơi vểnh lên, nhàn nhạt hỏi ra ba chữ.
"Em sẽ nhớ chị!" Diệp Thiên nói xong, vững vàng ôm lấy Trần Ngân Hân. Trên người của Trần Ngân Hân còn có một mùi nước hoa rất là dễ chịu.
Trần Ngân Hân cúi đầu nhìn Diệp Thiên, không chịu được ngẩn người một chút.
Qua một hồi lâu sau, Diệp Thiên mới buông Trần Ngân Hân ra, cũng nhận lấy hành lý từ trong tay Trần Ngân Hân, xoay người đi qua cửa kiểm tra.
Trần Ngân Hân từ trong dòng người bước ra, nhìn theo một thân ảnh nhỏ nhắn gầy gò mặc một cái áo khoác màu trắng, mang theo một cái túi nhỏ màu quả mọng, đem hai tay chậm rãi bỏ vào bên trong túi áo khoác, sau đó cúi đầu xuống, xoay người, nhấc chân hướng đi ra bên ngoài.
Không hiểu sao, Trần Ngân Hân có một chút thương cảm.
Trần Ngân Hân phát hiện, chỉ cần là người mình thích hoặc là người mình có thiện cảm hoặc là người rất thân thiết, đều rất dễ dàng rời bỏ chính mình mà đi.
Ví dụ như đã từng có một người con gái, một ngày trước còn cùng mình nói sau này nên đi nơi nào để kết hôn, nhưng một ngày sau khi đang cùng mình chạy bộ, tim lại đột nhiên ngừng đập. Cứ bất ngờ như vậy, đột ngột như vậy, không kịp chuẩn bị gì.
Ví dụ như mẹ của mình, thời điểm lúc mình sinh nhật chín tuổi, còn nói với mình, mình chính là tâm can bảo bối của bà ấy, bà ấy một đời này đều sẽ yêu thương mình. Kết quả ngày thứ hai liền bỏ nhà ra đi. Nguyên nhân là cuộc hôn nhân của ba mẹ Trần Ngân Hân là cuộc hôn nhân liên quan đến lợi ích thương mại, lúc vừa mới bắt đầu thì đã không có tình cảm, sau khi cưới xong thì thường xuyên cãi nhau, đánh nhau ầm ĩ. Cho nên đến cuối cùng mẹ mình rốt cục không chịu đựng được nữa liền ly hôn.
Mà giờ phút này, Diệp Thiên cũng rời đi. Mặc dù quen biết không bao lâu nhưng là một tiểu cô nương tốt, mình đều nhìn thấy ở trong mắt. Xác thực, có chút thương cảm.
Mới vừa đi được mấy bước, điện thoại di động lại vang lên. Vì vậy Trần Ngân Hân lấy ra nhìn xem, chỉ thấy Diệp Thiên nhắn một cái Wechat đến: "Chị Ngân Hân, trên đường trở về nhớ chú ý an toàn! Em sẽ thường xuyên liên lạc với chị, nếu như chị không chê em quá ồn ào quá phiền phức..."
Sau khi Trần Ngân Hân nhìn thấy tin nhắn kia, đột nhiên nở nụ cười, sau đó thì trả lời: "Nếu như là người khác, chị có thể sẽ cảm thấy phiền, nhưng là em, chị không chê phiền."
Trả lời xong, Trần Ngân Hân đem điện thoại di động nhét vào trong túi, liền hướng xe của mình đi đến.
Nhưng mà vừa mới mở cửa ngồi xuống, Trần Ngân Hân liền phát hiện ở trên ghế phụ có đặt một túi đồ lớn. Kinh ngạc một chút, đang định gọi điện thoại cho Diệp Thiên, kết quả Diệp Thiên lại gửi tin nhắn đến.
Diệp Thiên nói: "Chị Ngân Hân, em có làm một chút thịt bò muối cùng nấm hương muối cho chị, dùng trộn chung ăn với mỳ hay với cơm đều được, nếu chị cảm thấy đồ ăn ở bên ngoài không thể ăn được, có thể dùng thử những món này a, đồ em đã đặt ở trên ghế phụ rồi."
Sau khi xem xong, Trần Ngân Hân đem cái túi mở ra, chỉ thấy ở bên trong đựng rất nhiều bình đầy ắp thức ăn đã được muối. Nhìn một hồi lâu, Trần Ngân Hân lại chăm chú nhìn lên màn hình điện thoại di động, thở ra một hơi thật dài.
Trần Ngân Hân quay đầu lại, nhìn về phía sân bay.
Sau đó Trần Ngân Hân lại gửi đi một cái tin nhắn: "Đã nhìn thấy, cám ơn."
Lại qua một lúc sau, Trần Ngân Hân nghĩ nghĩ, lại gửi đi một cái tin nhắn: "Làm sao bây giờ, em còn chưa đi, hình như chị liền có chút nhớ em."
-----------------------
Ở một nơi khác, Tùy Chí Thanh cùng Hạ Tri Điểu sau khi ăn xong điểm tâm liền đi đến con đường núi bằng kính ở bên kia.
Hạ Tri Điểu vừa nhìn thấy con đường kính kia liền mất hồn mất vía. Tùy Chí Thanh thấy sắc mặt Hạ Tri Điểu trắng bệch, không đành lòng, liền nói: "Nếu cậu thật sự quá sợ hãi, vậy chúng ta đừng chơi nữa."
Nhưng mà Hạ Tri Điểu lại lắc đầu: "Mình muốn chơi!"
"Vì sao?" Tùy Chí Thanh hỏi.
"Mình sợ mình không chơi với cậu, mặt khác có một tiểu muội gan dạ tìm cậu, sau đó cậu liền chạy theo người ta." Hạ Tri Điểu nói.
"Làm sao có thể?" Tùy Chí Thanh khẽ giật mình. "Cũng chỉ có cậu mới để ý đến mình, ngoài ra còn có ai có thể coi trọng mình a?"
"Cho nên ý của cậu là nói cũng chỉ có một mình mình bị mù?" Hạ Tri Điểu trong khi nói chuyện, lập tức giọng nói tăng cao.
"Mình sai rồi, kỳ thật người yêu thích mình có rất nhiều, ngàn ngàn vạn vạn, đếm hoài cũng đếm không hết." Tùy Chí Thanh vừa nói vừa đưa tay sờ sờ cằm của mình. "Làm sao bây giờ đây, tập hợp hàng ngàn hàng vạn sủng ái vào một người, thật đúng là phiền não..."
"Cậu... Mình không thèm để ý đến cậu!" Hạ Tri Điểu nghe xong, liền thở phì phò xoay người, một mình đi về phía trước.
Đúng vào lúc này, Tùy Chí Thanh liền đưa tay giữ lại Hạ Tri Điểu, sau đó ôm Hạ Tri Điểu vào lòng: "Thế nhưng mình đi qua ba ngàn con sông, chỉ uống một bình nước của cậu..."
Hạ Tri Điểu nghe xong, khóe môi có chút vểnh lên, sau đó kéo tay của Tùy Chí Thanh vòng qua để bên eo của mình, rồi cười cười đi về phía trước.
Nhưng mà mới chỉ đi một vòng, sau khi đi xuống sắc mặt Hạ Tri Điểu trở nên trắng bệch, hơn nữa phải mất rất lâu mới hồi phục lại.
"Mặc kệ như thế nào, sau này không cho phép cậu chơi những thứ này nữa." Tùy Chí Thanh nhìn thấy bộ dạng này của Hạ Tri Điểu, lo lắng từ thể chất cơ thể đến yếu tố tâm lý của Hạ Tri Điểu, vì vậy nhẹ nhàng nói một câu.
"Dựa vào cái gì không cho phép mình..."
"Dựa vào cậu là người con gái của mình." Tùy Chí Thanh nói.
Hạ Tri Điểu nghe xong, giương mắt nhìn Tùy Chí Thanh, gò má vốn dĩ tái nhợt, từng chút mơ hồ xuất hiện một màu ửng đỏ.
------------------------------
(*)嗨森!Mình tra trên mạng thấy từ này có nghĩa là vui vẻ. Không biết có đúng hay không.
Ngày 27-07-2019
P/S: Đã lâu không gặp. Công việc càng ngày càng mệt làm tốc độ edit càng ngày càng chậm. Cần cảm hứng gấp, vote đi nào mọi người. 😂


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.